—--------------

11

Quả nhiên Thẩm Anh Đường đã nói dối tôi.

Cô ta vốn không hề tham dự bữa tiệc của người bạn nào cả mà tới hát ở một vũ trường.

Mùi khói thuốc nồng nặc tràn ngập trong không khí khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Tôi không thể rời mắt khỏi tư thế cô gái trẻ đong đưa trên sân khấu, những đóa mẫu đơn màu bạc trên gấu váy của cô ta tỏa sáng lấp lánh, nhìn từ xa trông y như thật.

“Mây mù tan đi, trăng soi người đến.

Đoàn viên mỹ mãn, ngây ngất hôm nay.

Hồ cạn nước trong có uyên ương nô đùa.

Váy hồng ô xanh, sen Tịnh đế nở rộ.

Đôi lứa lứa đôi, ân ái mặn nồng.

Ngọn gió trong vườn khẽ mơn man những cánh hoa.

Tình ý như mật ngọt trải khắp thế gian…” (*)

(*) Lời bài hát “Hoa hảo nguyệt viên” do Lý Ngọc Cương thể hiện, mang đậm phong cách TVB ngày ấy.

Bài hát ấy nhẹ nhàng du dương, người hát lại xinh đẹp, mọi người có mặt đều vô thức như bị hớp hồn, dường như đã bước vào một giấc mộng đẹp.

Tiếng ca đã dứt nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng đâu đây.

Vũ trường tĩnh lặng vài giây, khán giả bên dưới mới tỉnh lại sau mộng cảnh.

Thẩm Anh Đường đang chuẩn bị rút về cánh gà thì không may có một quý nhân ở phòng riêng trên tầng hai ném một số tiền lớn xuống, chỉ đích danh cô hát thêm một bài nữa.

Cô ta không thể từ chối, đành phải hát thêm một bài "Khi nào anh lại đến" (*).

(*) Bài này Đặng Lệ Quân hát cũng chill lắm

Tôi rút hai tờ tiền trong túi ra đưa cho phục vụ và bảo anh ta dẫn Thẩm Anh Đường đến gặp tôi, anh ta mặt mày hớn hở nhận tiền, một lúc sau đưa Thẩm Anh Đường tới.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Anh Đường đứng hình.

"Cố thiếu phu nhân, cô tới đây làm gì?"

Tôi không trả lời mà hỏi lại: “Vậy Thẩm tiểu thư, cô cũng tới đây làm gì?”

Cô ta hờ hững cười, hàng mi cụp xuống che đi nửa con mắt, "Vừa rồi Cố thiếu phu nhân không nghe thấy sao? Tôi hát ở đây để kiếm miếng cơm ăn đấy."

Cô ta cố ý cao giọng, lộ ra vài phần ngả ngớn, bỡn cợt với cuộc đời.

Tôi mím môi nhìn cô ta: "Thẩm tiểu thư, chuyện này... Cố Hữu Phàm có biết không?"

Vừa nói xong tôi đã hối hận.

Làm sao Cố Hữu Phàm biết được?

Nếu anh ấy đã thích và quan tâm đến cô ta như vậy, sao anh ấy nỡ để cô ta đến đây kiếm tiền được chứ?

Thẩm Anh Đường nhìn tôi chằm chằm. Một lúc lâu sau, cô ta mới che miệng cười nói: "Cố thiếu phu nhân, Cố Hữu Phàm là chồng của cô, không phải của tôi."

Tôi im lặng vài giây mới thốt ra được một câu qua kẽ răng.

"Thẩm tiểu thư, cô đã là du học sinh rồi, không nên ở đây..."

"Du học sinh thì có ích lợi gì?". Truyện Full

Cô ta ngắt lời tôi, khẽ nói: “Bao năm đọc nhiều sách như vậy, cuối cùng cũng chẳng kiếm được một xu. Nghe buồn cười lắm phải không?”

Tôi vô thức lắc đầu.

Hiện giờ đang là thời buổi loạn lạc, cuộc sống của đại đa số người đều không dễ dàng gì.

Ai có quyền cười nhạo ai chứ?

Thẩm Anh Đường cau mày, trong vũ trường ồn ào, giọng cô trở nên nhỏ hơn: "Cố thiếu phu nhân, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

“Việc gì?”

“Đừng nói với anh ấy, đừng nói với Cố Hữu Phàm là cô đã gặp tôi ở đây."

12

Tôi vẫn kể cho Cố Hữu Phàm chuyện Thẩm Anh Đường làm việc ở vũ trường.

Anh ấy hùng hổ quơ lấy áo khoác định đi ra ngoài.

Nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại.

“Bỏ tôi ra, tôi muốn đi tìm Anh Đường!”

Anh nhướng mày, định đẩy tay tôi ra.

Giọng nói của anh cũng lạnh lẽo, mang theo cảm giác buốt đến thấu xương.

Nhưng tôi không buông ra, nhẹ giọng nói: “Anh không thể đến chỗ cô ấy, cô ấy sẽ không muốn gặp anh đâu.”

Cố Hữu Phàm khó hiểu: "Tại sao?"

Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, ngày càng nặng hạt.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Bởi vì cô ấy yêu anh, cô ấy sẽ không bao giờ muốn anh bắt gặp bản thân trong lúc nhếch nhác nhất”.

Con người ai cũng có lòng tự tôn.

Mà lòng tự tôn cao nhất của phụ nữ luôn là lúc ở trước mặt người mình yêu.

Chúng ta đều chỉ muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình trước người chúng ta thích.

Cố Hữu Phàm có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, anh sửng sốt, hơi khó chịu hỏi: "Vậy cô muốn tôi làm gì? Cứ mặc kệ như vậy sao?"

Tôi buông tay anh ra rồi đứng dậy: "Em đi thay anh."

Nghe vậy, Cố Hữu Phàm nhíu mày càng chặt.

“Cô đi thay tôi?”

“Đúng, em đi thay anh.”

Thẩm Anh Đường quả đúng là tình địch của tôi, nhưng đồng thời cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, giống như tôi.

Một lúc lâu sau, lâu đến mức ánh trăng đã lấp ló trong mây.

Cuối cùng Cố Hữu Phàm cũng chắc chắn tôi sẽ không giở trò với anh ấy, ngại ngùng nói tiếng cảm ơn.

Tôi tỉnh bơ rút tay lại.

“Không cần cảm ơn em, em chỉ cảm thấy Thẩm tiểu thư là một cô gái tốt, có thể cô ấy có nỗi khổ riêng.”

13

Thẩm Anh Đường vừa nhìn thấy tôi liền tránh mặt.

Vẻ cau mày của cô ấy rất giống Cố Hữu Phàm, ngoại trừ đôi lông mày lá liễu, ngay cả khi tức giận, cô ấy trông vẫn rất xinh đẹp và rực rỡ.

“Cố thiếu phu nhân, cô rảnh lắm à?”

Mỗi lần cô ta hỏi tôi như vậy, tôi chỉ nhìn cô ta rồi mỉm cười, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Thẩm Anh Đường không làm gì được tôi.

Suy cho cùng thì cô ta cũng là một cô gái thấu tình đạt lý.

Dù sao thì cô ta cũng không thể làm mấy chuyện như lớn tiếng mắng chửi người khác trên phố được.

Đi theo cô ta đến ngày thứ ba, có người tới vũ trường tìm cô ta, nói bệnh tình của cha cô ta lại xấu đi, phải phẫu thuật gấp.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Vừa đến viện, bác sĩ đã giục cô ta đi thanh toán viện phí, nói rằng số tiền đưa lần trước đã tiêu hết rồi.

Thẩm Anh Đường dốc hết tiền trong túi ra.

Y tá đứng bên cạnh đếm xong nói với cô ta, nếu muốn phẫu thuật thì số tiền này không đủ đâu.

Tôi trả tạm ứng tiền phẫu thuật giúp cô ta.

Thẩm Anh Đường vốn không đồng ý, nhưng tôi cương quyết: “Thẩm tiểu thư, hiện tại còn điều gì quan trọng hơn mạng sống của cha cô nữa?"

Cô ta cố nhịn, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm rồi hùng hồn thề thốt với tôi: “Cố thiếu phu nhân, sau này nhất định tôi sẽ trả tiền lại cho cô, nhất định sẽ trả!”

“Được!”

Tôi cũng nghiêm túc trả lời cô ta một tiếng.

Nếu tôi là cô ta, sợ rằng cũng sẽ vô cùng bất đắc dĩ khi phải nợ ân huệ này.

14

Trong khi chờ cuộc phẫu thuật kết thúc, Thẩm Anh Đường kể cho tôi nghe một số chuyện trong quá khứ.

Mẹ cô ta mất sớm, cha một mình nuôi cô ta khôn lớn.

Ông Thẩm là giáo viên dạy trường tư thục, tính tình nhã nhặn, chưa bao giờ đối xử tệ với Thẩm Anh Đường vì cô là con gái.

Ngược lại, ông rất vui vẻ dạy con gái mình đọc sách viết chữ.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế ở hành lang bệnh viện, Thẩm Anh Đường hơi nheo mắt nói về cha mình, khóe miệng lại vô thức cong lên.

Tôi nghĩ tình cảm cha con của họ hẳn phải rất tốt đẹp.

“Cha tôi thường nói sách là con đường, con đường cũng là sách. Đọc hiểu được những đạo lý trong sách thì cũng sẽ hiểu được đạo lý làm người. Nhưng tôi đã đọc sách vô ích hơn mười năm, cuối cùng thậm chí còn không đủ khả năng trả tiền chữa bệnh cho ông ấy. Ngay cả một nơi chữa bệnh cứu người như bệnh viện cũng không nhận ân tình chỉ nhận tiền bạc.”

Cô ta quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi: “Cô nói, có phải tôi đang đi sai đường không?”

“Tôi cũng không biết.”

Cô ta không nói nữa, khuôn mặt trông cực kỳ hốc hác vì mệt mỏi.

Tôi ngẫm nghĩ rồi lại nói với cô ấy: "Đời người là một con đường rất dài, mỗi người đi một con đường khác nhau, khung cảnh họ nhìn thấy, những điều họ trải nghiệm cũng không giống nhau. Tôi không biết làm thế nào để biết con đường này có đúng hay không, tôi chỉ biết rằng con đường của mỗi người là duy nhất.”

Cô ấy không biết tôi ghen tị với cô ấy đến mức nào đâu.

Tôi ghen tị với Thẩm Anh Đường.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã rất ghen tị.

Nếu cha tôi cũng tiến bộ như cha cô ta, có lẽ tôi cũng có thể đi du học.

Nếu tôi giống cô ta, cũng nhìn thấy khung cảnh bên kia đại dương, khi tôi đối mặt với Cố Hữu Phàm, có phải sẽ không xấu hổ ngại ngùng đến thế, có thể dễ dàng tìm chủ đề anh ấy thích để nói chuyện

“Thẩm tiểu thư,” tôi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ta, "Nếu phải nói rõ sai đúng thị phi, tôi chỉ có thể nói rằng thời thế này chính là điểm sai."

Ai bảo chúng tôi cứ sinh ra trong thời thế này chứ?

15

Vài ngày sau, Cố phu nhân tới biệt viện tìm tôi.

Bà ấy đến vì Thẩm Anh Đường.

Mấy ngày hôm nay bà ấy cố thuyết phục Cố lão gia trên trường kỉ, muốn ông ấy đồng ý để Thẩm Anh Đường qua cửa làm thiếp.

“Dù sao Phàm Nhi ở nhà cư xử như vậy cũng không tốt lắm, để cô bé vào nhà họ Cố, vừa hay để Phàm Nhi tu tâm dưỡng tính, ổn định mà kế thừa sản nghiệp”

Bà ấy ngập ngừng, dè dặt nói: “Nhưng nói cho cùng thì, Trĩ Ngư, con mới là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng của Phàm Nhi, chuyện này vẫn phải xem ý kiến của con.”

Tôi biết rõ ràng, bà ấy không hỏi ý tôi, mà là ý bố tôi.

Mục đích kết hôn giữa nhà họ Cố và nhà họ Lâm là để kinh doanh, chỉ cần hàng hóa của nhà họ Lâm có thể vận chuyển ra nước ngoài một cách thuận lợi thì Cố Hữu Phàm có nạp thiếp hay không, nạp mấy thiếp, tôi nghĩ cha tôi cũng sẽ không quan tâm lắm đâu.

Tôi lễ phép đáp: “Trĩ Ngư đã gặp Thẩm tiểu thư vài lần, cô ấy rất tốt, rất đáng mến.”

Cố phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy nắm tay tôi, nhìn tôi với đôi mắt đầy áy náy: “Trĩ Ngư, con là một cô bé tốt, là nhà họ Cố có lỗi với con, để con chịu thiệt thòi rồi, mẹ thay Phàm Nhi xin lỗi con.”

Lúc bà ấy nói dường như sắp quỳ xuống trước mặt tôi.

Làm sao tôi nhận được, tôi kéo Cố phu nhân lại không dám để bà quỳ xuống.

Đang lôi lôi kéo kéo, ngoài cửa truyền đến giọng nói nghi ngờ của Cố Hữu Phàm: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Tôi quay đầu lại, thấy bên ngoài trời đã mưa từ lúc nào không hay.

—-------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play