14.

Một cơn bạo bệnh, bệnh lớn bệnh nhỏ xen kẽ, nối tiếp nhau không ngừng.

Đến lúc ta hoàn toàn bình phục đã là hơn một năm sau.

Lý Mịch trong một năm qua luôn lo lắng cho ta, người cũng gầy đi không ít.

Ta ôm chàng, nhẹ giọng nói.

“Thiếp không sao, chàng đừng lo mà.”

Lý Mịch đau lòng nhìn ta, nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng.

“A Tú, nàng vẫn còn có ta.”

Ta cười.

“Ừ, thiếp còn có chàng.”

Có lẽ thật sự vì thẹn với lòng, hoàng đế một năm này cũng liên tục bị bệnh.

Sức khoẻ của ông ngày ngày sa sút, đôi khi còn phải nhờ Lý Mịch giúp xem tấu chương.

Thậm chí trong buổi đi săn mùa xuân, ông còn nhường vị trí của mình cho Lý Mịch.

Lý Mịch dần dần trở thành ứng cử viên cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí thái tử.

Vị vương gia nhàn hạ ngày xưa và vị vương phi lười biếng cũng đã trở nên bận rộn.

Số lượng khách đến Yến Vương phủ cũng tăng lên đáng kể.

“A Tú, đừng làm mấy chuyện nặng nọc này nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”

Lý Mịch luôn muốn giúp ta từ chối yêu cầu gặp mặt của các phu nhân.

“Được rồi được rồi, chàng yên tâm đi, vương phi nhà chàng cũng đâu phải ăn chay.”

Tôi ngồi trên đùi và vòng tay ôm lấy cổ chàng.

Ánh trăng sáng kia vẫn cứ treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

Ta nhìn kỹ chàng ấy.

“Cảnh Nhiên, chàng nói xem, vị trí kia chàng có muốn không?”

Chàng mỉm cười dịu dàng, vuốt ve khuôn mặt ta.

“Ta không muốn nhìn thấy huynh đệ tương tàn.”

“Vì vậy cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới muốn đi tranh cái gì với ai.”

“Hiện giờ cũng vậy, tới đâu hay tới đó.”

Ban đầu ta cũng hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức nở nụ cười và gật đầu.

“Thiếp cũng nghĩ như vậy.”

15.

Về chuyện của Lý Thời, Dung gia tuy vô tội nhưng cũng không còn như xưa nữa.

Việc bái cao đạp thấp là bình thường chứ đừng nói đến đám bè hữu kia của phụ thân ta.

Để bảo toàn mạng sống, phụ thân cuối cùng cũng từ quan.

Dựa vào của cải Dung gia lúc trước cũng đủ để ông an hưởng tuổi già.

Năm thứ hai sau khi ông từ quan, Lý Mịch thành chủ Đông Cung. (*)

(*) Là thành Thái tử ó.

Ta vì thế cũng trở thành thái tử phi.

Thân thể hoàng đế càng ngày càng kém, dù sao thì cũng già rồi.

Chưa đầy một năm sau, Hoàng đế băng hà.

……

Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.

Sau khi Lý Mịch đăng cơ, đổi hiệu Kiến Tuyên, thánh chỉ thứ nhất ban ra là phế bỏ lục cung, chỉ độc sủng duy nhất một vị hoàng hậu.

Chiêu Đức hoàng hậu.

Trong đại điển phong hậu, ta mặc y phục của hoàng hậu, đầu đội vương miện nặng hơn trước rất nhiều.

Từng bước từng bước đi về phía Lý Mịch.

Chàng nhẹ nhàng cầm tay ta, giao Phượng Ấn cho ta.

Chúng ta đứng trên thành, đứng nhận lễ bái của văn võ bá quan.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía chàng.

Giống hệt đêm tân hôn mấy năm trước, trời trong trăng sáng, ôn nhuận như ngọc.

Chỉ là ở giữa lông mày chàng có thêm vài phần anh khí.

Chàng nhìn về phía ta, ta và chàng nhìn nhau cười một cái.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Mọi người quỳ xuống dập đầu.

Ta nắm chặt tay chàng, không chỉ là hiện tại mà mãi mãi về sau đều nắm chặt tay nhau như vậy.

Chàng không chỉ là hoàng đế của Đại Lương mà còn là phu quân của ta.

16.

Đêm đến, ta ngồi cạnh chàng bên giường.

“Sao rồi? Chàng phế bỏ lục cung rồi về sau sẽ không hối hận chứ?”

“Bên ngoài có rất nhiều người đẹp á nha ~ “ Ta cố ý chế nhạo.

Chàng nắm chặt tay ta rồi đè ta xuống giường.

“A Tú đây là đang…khi quân hửm?” Chàng nhướng mày.

Ta cười hì hì đẩy chàng ra, “Không có mà.”

“Chỉ là bây giờ thiếp có thể trả lời vấn đề của chàng rồi.”

Chàng sửng sốt, nhìn ta khó hiểu

“Vấn đề nào cơ?”

“Khi mới vào vương phủ, chàng có hỏi thiếp một câu í.”

“Có đồng ý để a tỷ gả cho chàng hay không?”

Chàng không nói gì, đợi ta nói tiếp.

“Hiện tại thiếp trả lời chàng luôn, thiếp không muốn.”

Chàng ôm eo ta bế lên đùi chàng.

“Tại sao?”

“Thứ nhất là vì trái tim a tỷ đã thuộc về người khác, thứ hai là vì…”

Ta cố tình dừng lại một chút rồi hôn lên má chàng.

Sau đó nói từng chữ một:

“Thiếp yêu chàng.”

Chàng cười rồi cúi người hôn lên môi ta.

Khoá chặt ta trong vòng tay của chàng.

Một đêm dài miên man.

Trong tương lai sẽ còn có vô số đêm như vậy nữa.

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Sau đó chúng ta đã đến Giang Nam và lại cải trang thành một đôi phu thê bình thường.

Khi thả đèn trời, ta đã lần nữa ước nguyện.

“Mong Đại Lương phồn vinh thịnh vượng, quốc thái dân an.

Mong diều bay lên trời, cá xuống vực sâu.” (*)

(*) 鸢飞戾天,鱼跃于渊, “Diên phi lệ thiên, Ngư dược vu uyên”. ( Kinh Thi). Diều: Đại bàng. Tạm dịch “Đại bàng sải cánh bay lên trời xanh, cá vẫy đuôi lao xuống vực thẳm”. Tức là nói xét cả trên trời dưới đất, “diều bay cá dảy đạo tự nhiên” ( Tự thán 103.4). Nghĩa là mọi thứ được như ý muốn, đâu vào đấy. Cái đạo bao trùm mọi sự vật trên thế giới

Tất cả sẽ đâu vào đấy, mọi người được như ước nguyện.

Ta không cần phải ước cầu gì cho chúng ta nữa.

Bởi vì chúng ta đã ước định với nhau rồi.

Người bên cạnh ta sẽ không bao giờ thất hứa.

A tỷ, hiện giờ muội rất khỏe mạnh.

Muội đang sống rất thoải mái, rất hạnh phúc, yêu Đại Lương Thịnh Thế, yêu người luôn bên cạnh mình.

A tỷ, kiếp sau xin đừng quên muội.

Chắc chắn tỷ phải tìm được muội đó.

Đừng lo cho muội nữa.

Rất nhiều năm sau, hai chúng ta tóc bạc cả đầu.

Nhưng thật sự đã làm được lời hẹn thề thời niên thiếu:

Bạc đầu không rời, mãi không buông tay, quyết không phụ lòng.

Nhìn vào ánh chiều tà cuối cùng, tựa vào vai chàng nhớ về năm xưa.

17 tuổi, ta thành Yến vương phi, 20 tuổi thành thái tử phi.

21 tuổi thành hoàng hậu Đại Lương.

Bây giờ nhìn lại cũng đã 37 năm.

Cái cây trong Yến vương phủ kia cũng già rồi, mỗi năm ra hoa ngày một ít.

Phấn Đại đã thành thân với Thường An, còn có một đứa con.

Cả đời này thật hạnh phúc.

Ta cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ quá.

Trong lúc mơ màng, hình như ta thấy a tỷ đến tìm mình.

Ta muốn vươn tay nắm lấy tỷ, muốn bắt lấy bóng hình luôn trong ký ức kia.

Nhưng ta không còn sức nữa.

Cảnh Nhiên, cảm ơn chàng.

Ánh mặt trời đã khuất sau núi, trời dần trở tối.

Một giọt nước mắt ấm nóng lăn trên gò má.

Cảnh Nhiên, ta muốn đi tìm a tỷ.

Kiếp này ta đã đạt được như ước nguyện, kiếp sau chúng ta lại đến viên mãn.

Chúng ta không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn kia mà là ngọn đèn dầu mãi mãi trường minh.

Lý Cảnh Nhiên, ta yêu chàng.

— — — — —

Kiến Tuyên năm 37, Chiêu Đức hoàng hậu qua đời, hưởng dương 58 tuổi.

Nàng được đưa vào lăng, trăm năm sau cùng hoàng đế hợp táng lăng tẩm.

Hoàng đế bi thương, bãi triều chín ngày.

Mọi người khắp nơi mặc đồ trắng, quốc tang ba năm.

Kiến Tuyên năm 38, hoàng đế nhớ nhung hoàng hậu đến sinh bệnh, bệnh tật quấn thân rồi băng hà.

Ngôi vị truyền cho nhi tử của Chiêu Đức hoàng hậu - Lý Tích.

Từ đó, một đời minh quân và một đời hiền hậu khép lại.

Nhưng câu chuyện này như một đoạn giai thoại thiên cổ, được người đời tán dương cho mãi về sau.

( HOÀN CHÍNH VĂN)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play