3.
Sáng sớm hôm sau, ta mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.
Ta cố mở mắt ra, thấy gương mặt anh tuấn của chàng kề sát bên mình, đủng đỉnh nhìn ta.
“A Tú, phải dậy rồi.”
Trong vô thức ta rên rỉ: “Hông muốn~”
Ta rúc vào trong ngực chàng, ý đồ nũng nịu.
Chàng mỉm cười ba phần bất lực bảy phần như ba, có ý dỗ dành ta.
“Nhưng hôm nay phải tiến cung tạ ơn, phụ hoàng và mẫu phi còn đang đợi chúng ta đấy.”
Ta nghe được đại khái, trong đầu chỉ đọng lại đúng một câu: Hoàng thượng đang đợi ta.
Ta nhảy ra khỏi giường ngay lập tức.
“Hả? Nhanh nhanh nhanh! Nhanh thay y phục!”
Ta kéo tay chàng, lôi chàng dậy.
Chàng suýt bật cười, ôm ta về giường, lấy chăn bọc lại.
“Thường An, mang thị nữ của Vương phi lại đây.”
“Dạ.”
Ta không hiểu tại sao: “Cảnh Nhiên, không phải Hoàng thượng đang đợi chúng ta à?”
Chàng chớp mắt tỏ ra vô tội.
“Để dỗ nàng tỉnh giấc thì chỉ có thể làm vậy thôi.”
“Vẫn còn sớm lắm, nhưng xử lý xong mấy chuyện này thì vừa khéo.”
Ta hừ một tiếng, đập hờ vào lưng chàng mấy cái.
Đồ lừa đảo! Lừa nữ nhân tỉnh giấc đều là lừa đảo cả!
Thường An, thị vệ thân cận của Lý Mịch, thân thủ rất cừ.
Hắn mang một người thị nữ nước mắt đầy mặt bước vào.
"Tiểu Xuân?" Ta nhìn rõ mặt nàng ta, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Ta đối diện với tầm mắt của Lý Mịch.
Chàng đi đến bên giường ngồi cạnh ta, một ta ôm lấy vai ta, kéo ta vào trong lòng, thì thầm sát bên cạnh ta: “Ả quyến rũ ta.”
Ta nhìn nàng ta với vẻ hoài nghi.
Năm nay ta mười bảy, nói thế nào Tiểu Xuân cũng đi theo ta mười mấy năm rồi.
Ta chỉ mang theo nàng ta tới nhà chồng, bởi vì tin tưởng nàng ta.
Vậy mà không ngờ nàng ta lại dám quyến rũ phu quân của ta ngay đêm tân hôn.
Sống nhiều năm như vậy, xung quanh ta lại không còn ai để ta có thể tin tưởng hoàn toàn.
Thật nực cười, thật đáng buồn.
"Vốn dĩ tối hôm qua ta đã xử lý xong rồi, nhưng ta nghĩ nếu đã là người của nàng thì vẫn phải hỏi ý nàng." Lý Mịch nói.
"Tiểu thư ơi! Ta sai rồi! Ta chỉ nhất thời bị quỷ ám mà thôi!!" Tiểu Xuân vừa khóc vừa run như cầy sấy.
Ta không kìm được tức giận nói: "Nếu đã biết mình sai thì sao lại làm như vậy!"
Ta nhìn nàng ta, nước mắt lưng tròng, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Ta và nàng ta từng cùng nhau hái hoa đào, cùng nhau thêu thùa, từ nhỏ luôn ở cạnh ta, chưa từng rời một khắc.
Sao nàng ta có thể phản bội ta? Làm sao có thể như thế được?
Nhưng lòng người chính là thứ đáng sợ như vậy đấy, ngươi không bao giờ biết được giây tiếp theo ai sẽ phản bội mình.
Sau đó là một hồi im lặng.
“Nếu ta đã thành thân với chàng thì đều là người của Yến Vương phủ. Cứ theo quy tắc của chàng mà xử thôi.”
Lý Mịch gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Thường An.
“Vâng.” Thường An áp giải Tiểu Xuân ra ngoài.
Nhìn thấy họ bước tới cửa, ta gọi với bọn họ lại.
"Đợi đã!"
Ta nhìn Lý Mịch: “Có thể… giữ lại mạng sống cho nàng ta không?”
Chàng nói cũng được, rồi lại ôm ta trong vòng tay.
Ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Cảm giác bị phản bội thực sự rất khó chịu.
“Ta sẽ sắp xếp tỳ nữ mới cho nàng. Trước đây bọn họ hầu hạ mẫu phi của ta, sau này càng có thể tin tưởng hơn.”
Ta gật đầu.
Khóc cái gì, có gì đáng khóc đâu, chẳng qua chỉ là một người thất tín bội nghĩa, không xứng để ta rơi lệ.
Ta tự nói với bản thân như vậy.
“Nô tỳ Phấn Đại.”
“Nô tỳ Bạch Chỉ.”
“Tham kiến Vương gia, Vương phi…”
Hai tỳ nữ từ ngoài cửa đi vào, một người trông có vẻ lớn tuổi, càng thêm từng trải.
“Miễn lễ.”
“Nàng có vừa ý không?” Cảnh Nhiên hỏi ta.
“Vừa ý, đa tạ.”
“Không cần khách sáo như thế, ta là phu quân của nàng.”
Mặc dù đó là sự thật, nhưng nghe thế nào cũng giống như bất ngờ trêu ghẹo người ta.
Mặt ta bỗng đỏ bừng, hơi ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác.
4.
Xử lý xong sự cố nhỏ này, Phấn Đại hầu hạ ta thay một bộ y phục đẹp đẽ cầu kỳ.
Đội mão dành riêng cho Vương phi, lại thêm đủ kiểu trâm ngọc bộ dao (*) khác.
(*) 步摇: bộ dao: trâm có tua dài
Đè ép ta đến mức sắp thở không nổi.
“Nặng quá rồi nặng quá rồi! Có thể bỏ bớt vài cái trâm được không?”
Ta thấy tội nghiệp Bạch Chỉ đang đưa trâm ngọc cho ta.
Nàng ta bật cười thành tiếng: “Vương phi đã gả đi rồi còn muốn làm nũng sao?”
Ta tiếp tục mở rộng cuộc tấn công bằng sự ấm áp của mình.
Thế nên nàng ta rút ra mấy cái trâm ngọc với bộ dao cho ta.
Có lẽ do tác động tâm lý, nên cảm thấy trên đầu và cơ thể đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Hành xác một lúc lâu, cuối cùng cũng mặc xong.
Bước ra ngoài, Lý Mịch đã đứng ở cửa đợi ta.
Tiết trời đầu xuân vẫn hơi lạnh, vài bông hoa ở đình viện trước rơi trên vai chàng, ý cười trên gương mặt chàng còn vương.
Thật là đẹp mắt.
Ta bước tới nhẹ nhàng phủi mấy bông hoa trên vai chàng, rồi kéo tay chàng đi về phía cửa phủ.
Thường An, Phấn Đại và Bạch Chỉ đi theo sau chúng ta.
Đội chiếc mão nặng nề, ta hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời buổi sớm.
Tươi sáng mà rực rỡ.
Ta không còn là thứ nữ nhà Thái phó gì đó nữa, mà là Yến Vương phi.
Cuộc sống trở thành Yến Vương Phi bắt đầu, từ khoảnh khắc này, chính thức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT