“Xem đạo diễn Lộ của chúng ta này, được cái giải thưởng điện ảnh gì, gì ấy của Anh quốc.” Tằng Gia Phi giới thiệu Lộ Sơ Dương với năm cô gái cao gầy xinh đẹp, “Thanh niên văn nghệ, đỉnh của chóp.”

“Đề cử phim điện ảnh hay nhất của BAFTA*.” Lộ Sơ Dương không nhịn được sửa lại lời của Tằng Gia Phi, “Chỉ là được đề cử, không có đoạt giải.”

*Giải thưởng Điện ảnh Viện Hàn lâm Anh quốc (BAFTA) là giải thưởng được trao thường niên bởi Viện Hàn lâm Nghệ thuật Điện ảnh và Truyền hình Anh quốc. Giải thưởng này thường được coi là giải thưởng đồng cấp với giải Oscar ở Anh.

“Vậy cũng rất tuyệt vời rồi.” Một cô gái trong số đó nói, rồi cô đưa tay về phía Lộ Sơ Dương, “Em tên là A Dao.”

“Chào em.” Lộ Sơ Dương bắt tay với cô, “Lộ Sơ Dương.”

Tằng Gia Phi giới thiệu lần lượt từng người, làm một bữa ăn nhậu biến thành tiệc xem mắt, Tổ Ninh mở miệng cắt ngang tràng diễn thuyết của Tằng Gia Phi: “Được rồi đó, đạo diễn Lộ khó lắm mới đi nhậu được, không phải chuyên môn tới đây nghe mày tào lao đâu.”

“Xùy, đồ hũ nút ghét người khác nói nhiều.” Tằng Gia Phi vỗ Lý Gia Hào đang uống rượu một mình, “Hào Hào, nói chuyện đi em.”

“Phiền.” Lý Gia Hào nhìn Lộ Sơ Dương, “Ba em lúc nào cũng bảo em học hỏi anh, em nên học anh cái gì đây?”

“Học quay phim không?” Lộ Sơ Dương nói, “Mày giúp anh dọn thiết bị, một ngày hai trăm.”

“Keo thế.” Lý Gia Hào nói.

Nghê Hồng lạc loài ngồi ở trong góc, đang cầm cuốn “Về lai lịch của đạo đức” viết bởi Friedrich Nietzsche, lật qua một trang, nói một cách xa xăm: “Sinh mệnh không có ý nghĩa.”

“…” Lộ Sơ Dương nhìn Tằng Gia Phi, “Ngày hôm nay có trò gì?”

“Uống rượu, tâm sự.” Tằng Gia Phi nói, gã nắm bàn tay ngà ngọc của em gái ngồi kế bên, cười híp mắt nói, “Người đẹp làm bạn, rượu ngon bên cạnh, cớ sao không sướng.”

“Quao, trong đám tụi mình chẳng đứa nào bình thường.” Tổ Ninh nói.

“Cái gì là bình thường, cái gì là không bình thường, chẳng lẽ không giống với số đông là không bình thường.” Nghê Hồng giả vờ giả vịt đẩy mắt kính, “Hàm nghĩa chung cực của cuộc đời là cấm dục.”

“?” Lộ Sơ Dương nghe không hiểu logic của Nghê Hồng, không đợi hắn mở miệng hỏi, Lý Gia Hào đã chịu hết nổi tịch thu cuốn sách của anh ta: “Thôi mau im mẹ mồm anh lại, phiền muốn chết.”

“Nhắc đến cấm dục, đạo diễn Lộ này,” Tổ Ninh nháy mắt với Lộ Sơ Dương, “Từ khi mày về nước, không đi phạch phạch đúng chứ?”

“Chậc.” Lộ Sơ Dương chống tay trái trên mặt bàn, ngón tay đỡ thái dương, nói một cách đầy ý tứ sâu xa, “Không gặp được ai đặc biệt, tự nhiên không có kích động nguyên thủy.” Diện mạo của hắn xuất chúng, là người ưu tú nhất trong năm người, lông mày rậm mắt to, anh tuấn như ánh mặt trời, cười lên mang theo chút trẻ con. Hắn mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xám đen, cổ mở ba cái cúc, lộ ra xương quai xanh rõ ràng cùng sợi dây chuyền hồng phỉ, trông như một thiếu gia ăn chơi phong lưu phóng khoáng, nhất thời làm cho cô gái ngồi bên cạnh hắn đỏ ửng hai má.

“Không hổ là đạo diễn, ăn nói có trình độ.” Tằng Gia Phi tâng bốc nói, “Thế mày xem thử mấy em gái đang ngồi đây, có em nào phù hợp với chỗ đặc biệt trong lòng mày không?”

“Này —— Hơi bị khó chọn.” Lộ Sơ Dương kéo dài giọng, ánh mắt quét quanh một vòng, rơi xuống cô gái bên cạnh, hắn duỗi tay ra, vô cùng ga lăng nói, “A Dao này, đợi lát nữa quá ba lượt rượu, làm phiền em gọi người lái xe hộ giùm anh nhé.”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên được ạ.” A Dao lắp bắp trả lời.

“Cảm ơn em.” Lộ Sơ Dương nói.

“Ôi dào, đừng có lòng vòng nữa.” Lý Gia Hào đứng lên nâng cốc rượu, “Chúng ta hãy chúc mừng đạo diễn Lộ rốt cuộc thoát khỏi bể khổ của phòng cấp cứu, không cần phải tăng ca.”

“Không dễ dàng.” Tổ Ninh chạm cốc.

Nghê Hồng nói: “Tuy rằng sinh mệnh không có ý nghĩa, nhưng chúng ta vẫn nên ca ngợi sinh mệnh.”

“Dô.” Tằng Gia Phi dứt khoát hô.

Cốc thủy tinh đụng vào nhau vang keng keng, Lộ Sơ Dương nói: “Tụi mày đứa nào bị bệnh, cứ bảo tao, tao lấy số khám bệnh ở bệnh viện Đồng Tâm giùm cho.”

“Lấy cho Nghê Hồng số khám bệnh khoa tâm thần.” Tổ Ninh nói.

“Xin đừng lấy, thiêu luôn đi.” Lý Gia Hào nói.

“Tao tài trợ cho hủ tro cốt.” Tằng Gia Phi nói.

Nghê Hồng đẩy mắt kính, khinh thường nói: “Hừ, phàm nhân.”

Bảy giờ sáng tinh mơ ngày thứ hai, Bạch Thiều đẩy cửa phòng làm việc bước vào, thì bị Lộ Sơ Dương đang nằm trên ghế sô pha ngủ say như chết dọa sợ hết hồn, anh lập tức thăm dò hơi thở của hắn, người vẫn còn sống, chỉ có điều không tỉnh táo lắm.

“Đạo diễn Lộ.” Bạch Thiều vỗ mặt Lộ Sơ Dương.

“Cục cưng, đừng nghịch.” Lộ Sơ Dương hất tay Bạch Thiều, trở mình đối mặt với lưng ghế sô pha ngủ tiếp.

Bạch Thiều chán ghét cau mày, anh đứng thẳng lên, tìm cái ly giấy, đổ đầy nước lạnh, giội chính xác lên mặt của Lộ Sơ Dương.

“Khục —— Khụ khụ khụ khụ khụ.” Lộ Sơ Dương mở to mắt choàng tỉnh, xoay người ngồi dậy, dù cho được giáo dục tử tế cũng không kìm được thốt ra hai chữ thô tục, “Đờ mờ ai… Ớ, bác sĩ Tiểu Bạch?”

“Sao anh lại ngủ ở đây?” Bạch Thiều hỏi.

“Tối hôm qua uống say rồi.” Lộ Sơ Dương vuốt nước lạnh trên mặt, cười khổ nói, “Nước này cóng thật.”

“Hữu dụng là được.” Bạch Thiều rút hai tờ khăn giấy đưa cho hắn, “Uống say rồi, lại đến bệnh viện ngủ.”

“Hình như là….” Lộ Sơ Dương nhớ lại bữa nhậu tối qua, anh em năm người cộng thêm năm cô gái quẩy tưng bừng, cũng không biết ai hôn ai, hoặc ai ôm ai lên lầu thuê phòng học đánh vần, nói chung chắc là hắn nửa đêm tỉnh lại từ vòng tay mềm mại của em gái nào đó, nhặt áo khoác lên theo thói quen, mang giày, ra khỏi khách sạn, trong vô thức không muốn về nhà, bèn bắt taxi nói đại một địa chỉ, hắn cân nhắc tìm từ, “Không nhớ rõ nữa.”

Bạch Thiều hít mũi, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lông mày anh càng nhíu chặt, chỉ về phía phòng vệ sinh: “Nhà tắm ở tận trong cùng, anh đi rửa ráy đi.”

“Nhưng tôi không có quần áo sạch.” Lộ Sơ Dương vô cùng đáng thương nói.

“Tôi có.” Bạch Thiều mở tủ, lấy ra một cái áo sơ mi màu xanh đậm và một cái quần jean, “Cho anh này.”

“Còn cần quần lót với đôi vớ.” Lộ Sơ Dương nói.

“…” Bạch Thiều bóp sống mũi, nói, “Anh đi tắm trước đi, tôi qua cửa hàng tiện lợi mua cho anh.”

“Được, cảm ơn nhiều.” Lộ Sơ Dương ngại ngùng mím môi, chầm chậm đi về phía nhà vệ sinh, choáng váng đầu óc do say rượu gây ra khiến bước chân của hắn có hơi lảo đảo.

Bạch Thiều không yên tâm đi theo sau Lộ Sơ Dương, mãi đến khi thấy hắn an ổn bước vào buồng tắm, anh mới rời khỏi phòng làm việc, đến cửa hàng tiện lợi mua đồ.

Đối diện cổng chính bệnh viện có mở một cửa hàng 7-Eleven, Bạch Thiều đẩy cửa đi vào, đứng trước kệ hàng, ngẩn người suy nghĩ một lát, anh mới chợt nhận ra mình quên hỏi số đo Lộ Sơ Dương thường mặc. Nghĩ lại vóc dáng cả hai cũng tương đồng, Bạch Thiều dựa theo kích thước của mình chọn một chiếc quần lót in hình vịt vàng và một đôi vớ đỏ phối xanh lá, cũng coi như một chút trả đũa đối với việc Lộ Sơ Dương chiếm văn phòng của anh.

Lộ Sơ Dương đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp đánh thức lý trí của hắn, hắn nhớ ra thêm nhiều chi tiết của tối qua. Năm người bọn họ là con ông cháu cha, gia cảnh giàu có, cơm áo không lo, nếu nói có gì phiền não, thì quả thật không có, ham muốn có thể đạt được, thì không thể gọi là ham muốn.

Cho nên bọn họ theo đuổi thứ gì đó cao cấp hơn, ví dụ như mộng tưởng, vinh dự, quyền lực, tự do, Lộ Sơ Dương chọn mộng tưởng, hắn đi Anh quốc du học, tốt nghiệp khoa đạo diễn đại học Edinburgh, hai lần được đề cử phim điện ảnh hay nhất của BAFTA, nhưng đáng tiếc tác phẩm của hắn vẫn chưa hái được vòng nguyệt quế.

Tổ Ninh chọn quyền lực, nối gót ông bà tổ tiên bước chân vào cơ quan nhà nước, cả ngày đấu tranh với tài liệu báo cáo. Tằng Gia Phi chọn tự do, cả ngày ăn chơi chè chén, cha mẹ gã vô cùng hài lòng với trạng thái của con trai, đối với gia đình gã mà nói, chỉ cần Tằng Gia Phi không bị chập mạch đi xây dựng sự nghiệp, tài sản trong nhà đủ nuôi gã mười đời. Nghê Hồng chọn vinh dự, bây giờ đang học tiến sĩ triết học, nhưng trông dáng vẻ ma ma quỷ quỷ, phỏng chừng tốt nghiệp tiến sĩ xong lại gần bệnh viện tâm thần thêm một bước. Lý Gia Hào còn nhỏ tuổi, từ trước đến nay luôn sùng bái Lộ Sơ Dương, cũng muốn gầy dựng một phần sự nghiệp, nhưng vẫn chưa tìm được phương hướng của chính mình, thế nên thường xuyên hăng hái có tính gián đoạn, mông lung có tính kéo dài.

Năm người tụ lại cùng nhau, tuy lựa chọn con đường bất đồng, lại có những lời nói không xong, hỗn loạn mà điên cuồng, Lộ Sơ Dương không nhớ được mình đã lảm nhảm những gì, nói chung là có cảm xúc hưng phấn, nhưng sau khi tỉnh táo lại là sự trống vắng cô đơn.

Dòng nước cuốn trôi đi bọt xà phòng trên mái đầu, Lộ Sơ Dương thở dài một hơi, chớp mắt một cái, cảm thấy bất lực với tất cả. Hắn xuất thân từ một gia đình chuyên về lĩnh vực y dược, anh ruột là Lộ Quan Thái và chị họ là Lộ Đan Ngưng cùng nhau tiếp nhận xí nghiệp, hắn chỉ cần làm một thiếu gia chơi bời lêu lổng, cái gọi là mộng tưởng, dù hắn có thực hiện được hay không thực hiện được cũng chẳng có ai để ý. Hắn lăn lộn bảy, tám năm ở châu Âu, luôn muốn quay được một câu chuyện kinh hãi thế tục, nhưng sự thật chứng minh, tuy hắn có dốc sức vắt óc thế nào đi chăng nữa, thiên phú có hạn, hắn rốt cuộc vẫn không phải là một đạo diễn thiên tài.

Hắn cần sự từng trải, cần rơi xuống đất tiếp xúc với nhiều người hơn, lắng nghe nhiều câu chuyện hơn, mà không phải bay trên hư không hưởng thụ tiếng vỗ tay cùng những lời ngợi ca, vậy nên hắn trở về nước, thử nghiệm dùng ống kính ghi lại sinh lão bệnh tử.

Nửa năm ở phòng cấp cứu mang đến vô số chấn động cho hắn, cũng thúc giục sinh ra nhu cầu mới mẻ, hắn vô cùng cần một ai đó có thể thảo luận những câu chuyện này với mình, thả con tép, bắt con tôm, như vậy linh cảm mới bật ra. Hiển nhiên bốn người kia không thích hợp với loại thảo luận như vậy, bọn họ sống còn trôi nổi hơn hắn, Lộ Sơ Dương tắt vòi sen, cầm lấy khăn lau tóc.

Ván cửa vang lên tiếng gõ, âm thanh của Bạch Thiều truyền tới: “Đạo diễn Lộ, cầm.”

“Ồ, cảm ơn.” Lộ Sơ Dương cúi đầu, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa vào một chiếc quần lót vịt vàng cùng một đôi vớ đỏ phối xanh lá, khóe miệng hắn không khỏi giật giật: “Gu thẩm mỹ của bác sĩ Tiểu Bạch thật đặc biệt.”

Bạch Thiều đứng ở ngoài cửa, anh vui vẻ giương lên khóe môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play