Bữa cơm diễn ra giữa bầu không khí đối lập nhau, trong khi Hà Chấn Quốc cùng Hoàng Thi Vịnh vui vẻ nói cười thì hai ba con Khương Lệ Na lại khá gượng gạo.

Còn Hà Chấn Đông chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều, anh cứ tự nhiên ăn, ai mời mới nâng ly lên cụng, ánh mắt thì cứ dán lên người bên cạnh khiến Khương Lệ Na run tay làm rơi thức ăn mấy lần.

- Cô đã ăn no chưa? – Hà Chấn Đông hỏi khẽ, âm lượng đủ cho cả bàn cùng nghe.

- Hả? À, rồi. – Khương Lệ Na trả lời cụt ngủn vì bị bất ngờ.

- Ba, mẹ, bác Khương, vậy cháu xin phép được đưa Lệ Na đi dạo một vòng ạ.

Lời đề nghị từ Hà Chấn Đông khiến cả ba vị phụ huynh mừng như thể trúng số, họ lập tức tán thành và đuổi cả hai đi thật nhanh cho người lớn nói chuyện phím.

Với chủ tịch và phu nhân Hoa Vinh là mừng vì đứa con trai ngỡ như mất hết cảm xúc đã tìm được người khiến nó suy nghĩ lại, còn với Khương Đức Sương là vì cơ hội cứu lấy Kim Thế đã đến rồi, dẫu sao hai đứa cũng yêu nhau đậm đà suốt bốn năm đại học, tình cũ mà, rủ một cái là tới ngay thôi, ông đã nói mà con gái ông không tin, đúng là lo thừa.

Bản thân Khương Lệ Na phải công nhận là đôi chân của Hà Chấn Đông dài quá, mỗi bước anh đi là cô phải bước mấy bước mới theo kịp, đã thế anh còn đi nhanh, hại cô chạy theo đến quắn quéo, biết trước thế này, cô mang dép xẹp luôn cho rồi, khỏi mang giày cao gót.

- Chấn Đông, anh chậm chậm chút đi, đau chân em. – Khương Lệ Na khổ sở cầu xin bởi tay cô bị anh nắm chặt, không theo không được.

- Chân của cô đau thì cô la lên như vậy, cô.. có từng nghĩ đến trái tim của tôi hay không?

Sau lời nói rít qua kẽ răng, Hà Chấn Đông lại tiếp tục sải bước, lần này, còn nhanh hơn, hại Khương Lệ Na thêm khổ sở. Ban nãy, giây phúc anh dừng chân, cô còn tưởng anh nghe mình đau nên mới thế.

Bất giác, có một chút tủi thân len lỏi trong lòng cô, anh đã thay đổi và khác xưa quá nhiều rồi, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Hà Chấn Đông của năm năm về trước luôn nâng niu và sợ cô bị tổn thương, Hà Chấn Đông của năm năm sau tự tay làm cô đau đớn.

Khi toàn thân bị anh xô ngã nhào lên băng ghế sau của chiếc siêu xe thì Khương Lệ Na cũng phát hiện ra chân mình đang rướm máu, đau lắm, rát lắm nhưng cô không thể bày ra cái bộ mặt yếu đuối đáng thương được, vì cô hiểu rõ, đứng trước một người không yêu mình thì những biểu cảm kia là vô nghĩa.

Đàn ông thành đạt sẽ chẳng ưa gì mấy cô nàng "bánh bèo" như thời sinh viên, vậy nên, cô phải cố gồng mình.

Sau một hồi vòng vèo tới lui, chiếc ô tô dừng lại dưới hàng cây đang mùa lá đổ, Khương Lệ Na bàng hoàng nhận ra đây chính là chốn anh và cô vẫn thường cùng nhau hẹn hò gặp mặt, qua bao nhiêu năm trôi, cảnh sắc nơi đây vẫn giữ nguyên, chẳng hề thay đổi.

Nhác thấy Hà Chấn Đông mở cửa bước xuống, Khương Lệ Na cũng lật đật chui ra theo, thế nhưng, cô còn chưa kịp tiến lên ngang hàng cùng anh thì anh đã quay đầu, cất tiếng chặn đứng bước chân cô.

- Cô đã biết là tôi nhưng vẫn cố tới, cô đang làm trò gì vậy?

- Chấn Đông, lâu quá không gặp, ban nãy vì có hai bác cho nên em mới giả như..

- Trả lời.

Ánh mắt sắc lẹm, vẻ mặt âm u chìm trong khung cảnh sẫm màu vì mặt trời bị vầng mây đen che khuất khiến người từng là ánh dương trong lòng Khương Lệ Na trở nên lạnh lẽo. Cô cúi đầu, cố che đi biểu cảm hỗn độn, nhỏ giọng đáp.

- Em.. em muốn bắt đầu lại với anh, em muốn.. theo đuổi anh lần nữa.

- Cô bị điên sao? Năm xưa tôi yêu cô biết bao nhiêu, cô lại bỏ rơi tôi giữa lúc tôi cần cô nhất, và bây giờ, cô tiếc nuối khi thấy tôi trở thành tổng giám đốc của Hoa Vinh? – Anh cười nhạt, hếch mặt lên, buông lời miệt thị.

- Không phải như anh nghĩ đâu Chấn Đông, là tại hoàn cảnh thôi, lúc đó, em còn nhỏ quá, suy nghĩ không chín chắn, em vừa sợ lại vừa đam mê đi du học nữa, cho nên mới..

Chẳng nghĩ ra được lý do nào khá hơn để bao biện cho hành động phũ phàng ngày ấy của mình nên Khương Lệ Na đành lôi mấy lý do chỉ có thể lừa con nít ra để phân trần cùng tổng giám đốc Hoa Vinh.

Nhác thấy bước chân người đối diện mỗi lúc một tiến gần, toàn thân cô bất giác run lên, tim như muốn ngừng đập và không khí thì bị chặn, chẳng đưa nổi tới phổi.

- Khương Lệ Na, cô đổ thừa lá rơi nhiều là do mùa thu sao? Bỏ cái ý định điên rồ đó đi, tôi cho cô sĩ diện trước ba mẹ tôi vậy là cạn tình cạn nghĩa lắm rồi. Tốt nhất, cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, điều đó chỉ khiến tôi muốn bóp chết cô thôi.

Vừa nói, Hà Chấn Đông vừa cầm chiếc lá vàng mới lấy trên tóc cô xuống mà giơ lên, rồi khi dứt câu, anh liền buông tay cho nó theo gió bay xa và ung dung trở vào xe, nhấn một ga, chạy mất hút, bỏ lại người con gái với bàn chân thấm đầy máu đỏ.

- Khương Lệ Na ngoan, đừng có khóc, sẽ làm trôi mascara của mày đấy.

Dù đã tự an ủi bản thân nhưng Khương Lệ Na vẫn bật khóc thành tiếng, những tưởng năm năm đủ dài để xóa nhòa quá khứ, thế nhưng khi đứng trước mặt anh, cô lại tiếc nuối ước vọng tàn phai kia đến tan nát cõi lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play