“Tỷ tỷ, thái tử điện hạ có ơn với ta, không cần biết ta đã gả cho ai, cái ơn này ta đều phải báo đáp.” Kiếp trước đủ loại ân oán, ta nhất định phải tính rõ toàn bộ.
Trương Lâm Lan bị ta làm cho tức điên, nâng tay lên muốn đánh ta, nhưng bị ta giữ lấy không thể động đậy.
Tề Hành và Tề Tấn không biết đã đến lúc nào, sợ là đã đứng dưới chân tường nghe một trận rồi.
Trên mặt Tề Hành có hơi tức giận, kéo Trương Lâm Lan ra.
“Điện hạ, tại sao lại bảo vệ nàng ta?” Trương Lâm Lan tủi thân đến mức sắp khóc.
Vì sao? Đương nhiên là vì Tề Hành vẫn nghĩ rằng có thể sử dụng ta để khống chế Hạ gia quân.
Tề Hành không quan tâm nàng ta mà chuyển sang nói chuyện với ta "Tấn vương phi đứng lên đi, hôm nay mẫu hậu khó chịu, nàng trở về trước đi."
Ta cung kính trả lời "Đa tạ thái tử điện hạ."
Tề Hành mang Trương Lâm Lan đi xa, Tề Tấn trêu đùa ta "Vương phi mở miệng như vậy thật là lợi hai, chỉ hai ba câu đã làm thái tử phi tức giận như vậy rồi."
Ta đáp "Không bằng vương gia, còn có thể lừa thái tử đứng dưới tường hậu cung xem kịch hay lâu như vậy."
Tề Tấn ngẩng đầu cười "Ban đầu nghĩ vương phi sẽ bị ức hiếp nên mang thái tử đến giải cứu, xem ra là ta lo bò trắng răng mà thôi."
Ta biết Tề Tấn lo lắng cho ta, cúi đầu hành lễ đáp "Đa tạ vương gia. Quỳ lâu như vậy quả thực là lưng và chân đau sắp ch///ết rồi."
7.
Ta và Tề Tấn ngồi xe ngựa đi về phía ngoài cung. Thống lĩnh cấm quân Mạnh Diễm đang tuần tra.
Ta khẽ nói với Tề Tấn "Bức tường cung này cao như vậy, nhưng thật sự uy hiếp chỉ có cấm quân này thôi."
Tề Tấn gật đầu "Cấm quân canh giữ an toàn của Hoàng Thành, là phòng tuyến cuối cùng của hoàng quyền."
Ta tiếp tục nói "Hạ gia quân của ta mặc dù dũng mãnh thiện chiến, có lòng dũng cảm hơn vạn người, nhưng không tốt hơn với gần quan được hưởng lộc. Tranh đoạt ngôi vị thời cơ vô cùng quan trọng, nếu nắm chắc tuyến phòng thủ này thì tỉ lệ thắng là 5 phần."
Kiếp trước, Tề Hành chính là sử dụng cấm quân, lúc Tề Chiêu đế băng hà, hoàng thành giới nghiêm chiếm lấy tiên cơ, thuận lợi kế vị.
Vẻ mặt của ta nghiêm túc, nhưng Tề Tấn lại lộ ra vẻ vô cùng ung dung "Vương phi có cao kiến gì không?"
Ta chỉ vào Mạnh Diễm trên tường cung "Chỉ huy cấm quân, gia cảnh khốn khổ, sớm mồ côi cha mẹ, chỉ còn duy nhất có một vị muội muội là người thân, được Mạnh thống lĩnh xem như châu ngọc."
Tề Tấn tiếp tục thảo luận "Ta nhớ, muội muội Mạnh Thù của Mạnh tướng quân, được phụ hoàng chỉ hôn gả làm vợ cho trưởng tử của phủ Vạn Dương Hầu. Nhưng trưởng tử dòng chính Vạn Văn Đào không phải là một mối lương phối tốt."
Ta gật đầu "Không sai. Tề Chiêu đế vì để lung lạc thần tâm, nghĩ rằng mình tìm một mối hôn sự tốt cho Mạnh Thù, được hưởng vô số vinh hoa. Nhưng chưa bao giờ hỏi qua nhân phẩn của Vạn Văn Đào. Tên công tử bột này, ban ngày thì uống rượu cờ bạc, ban đêm thì mua vui ở thanh lâu, thường xuyên không về nhà, đối với Mạnh Thù không đánh thì mắng. Mạnh Thù không chịu được nhục nhã, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt."
Mạnh Thù từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tính tình đơn thuần hào sảng, đối với lục đục đấu đá trong khuê phòng đều không hiểu. Gả đến phủ Vạn Dương Hầu không thể quản hạ nhân thiếp thất, chịu đủ loại tủi thân.
Vạn Dương Hầu lại chính là kẻ địch của thái tử. Kiếp trước, Tề Hành vì lung lạc Mạnh Diễm kéo Vạn Dương Hầu xuống ngựa, để ta bí mật gi//ết Mạnh Thù đổ lỗi cho Vạn Dương Hầu phủ. Sau đó Tề Hành hạ chỉ, tự mình vì Mạnh Diễm chủ trì công đạo, lưu đày Vạn gia. Trước gi//ết người, sau lại minh oan. Một kéo một giẫm, một hòn đá trúng hai con chim.
Tề Tấn hỏi "Ý của vương phi là chúng ta giúp Mạnh Thù thoát khỏi Vạn gia, lấy được sự ưu ái của Mạnh tướng quân."
Ta không đáp mà hỏi ngược lại "Hoàng đế ban hôn, nào có dễ dàng hòa ly như vậy. Ngươi nghĩ nên làm thế nào?"
Tề Tấn trầm mặc "Vạn Dương Hầu ở trong kinh thành hoành hành ngang ngược, kẻ thù vô số. Cái gọi là tự mình tạo nghiệp không thể sống, nếu như Vạn gia tuột lại phía sau, phụ hoành vì để giữ gìn danh tiếng cho Mạnh Gia Thanh, nhất định sẽ để Mạnh Thù hòa ly."
Xác thật như vậy. Kiếp trước, rõ ràng Tề Hành rõ ràng có thể làm như vậy. Nhưng tính mạng của Mạnh Thù rõ ràng không liên quan đến đại cuộc, hắn ta cũng không muốn vì Mạnh Thù mà mưu tính nhiều.
Chưa kể, Vạn gia thất thế, Mạnh Thù hòa ly, chưa chắc hắn ta đã được sự tận tâm của Mạnh Diễm. Nhưng nếu giúp Mạnh Diễm báo thù gi//ết muội muội, Mạnh Diễm sẽ một lòng trung thành, đối với hắn ta nói gì nghe đó.
Ta thử thăm dò "Vạn Dương Hầu có quyền có thế, còn là kẻ thù của thái tử, đây là một quân cờ tốt. Ngươi không muốn sử dụng mà trực tiếp bỏ đi sao?"
Trong mắt Tề Tấn mang theo chút ý cười, vẻ mặt thản nhiên "Nếu như không có Mạnh Thù xác thật có thể mượn lực đánh lực. Nhưng Mạnh thống lĩnh trung thành chính trực, là nhân tài trụ cột, không thể để hắn lạnh giá trong lòng được."
Ta nhìn Tề Tấn một cái thật sâu, trên mặt hắn tất cả đều là chân thành, lời nói xuất phát từ trái tim.
Tề Tấn có tài năng của bật đế vương, tâm tư âm trầm, trong đầu có vô số kế hoạch và chiến lược.
Nhưng hắn có lòng thương hại, thứ mà Tề Chiếu đế và Tề Hành không có.
8.
Ta ra hiệu cho phu xe, khoan hãy về phủ đi về phía con phố Đông Giác Lâu.
Đông Giác Lâu là con phố phồn hoa nhất kinh thành. Những dãy tửu lầu, tiệm trà, kĩ quán, đổ phường đứng sừng sững trên phố, phục vụ đủ loại rượu chè cờ bạc, cần đều có.
Nơi pháo hoa xa hoa trụy lạc này, chính là nơi Vạn Văn Đào ngày ngày lưu luyến bên ngoài.
Ta mang Tề Tấn ngồi xuống quán trà ven hồ. Tầm nhìn ở lầu 2 rất tốt. Tầm nhìn có thể thu toàn bộ cảnh ở Đông Giác Lâu vào mắt.
Không cần tìm kiếm bốn phía, ta đã nhìn thấy Vạn Văn Đào ôm 2 mỹ kiều nương đánh đàn vẽ tranh trên bục ven hồ, trông rất vui vẻ.
Tề Tấn nhìn theo tầm mắt của ta nhìn về phía Vạn Văn Đào "Vương phi đến đây là để xem cái này."
Ta chỉ về hướng tửu lâu bên cạnh kỹ quán. Một nam nhân cao lớn có nước da ngâm đen đang ngồi phía trước uống rượu, trên đường Đông Giác Lâu người đến người đi, nhưng người nam nhân đó vô cùng chói mắt. Hắn một thân chính khí, vẻ mặt nghiêm túc cùng với không khí oanh oanh yến yến xung quanh tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Tề Tấn có hơi kinh ngạc “ Thạch Hảm tướng quân. Không ngờ hắn cũng đến Đông Giác Lâu.”
Thạch Hảm mới vừa đánh thắng trận ở Nam Cương trở về, giúp Tề Chiêu đế giải quyết vấn Nam Cương nổi loạn vấn đề làm ông đau đầu nhiều năm, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất nước Tề.
Ta gọi tiểu đồng nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, đưa cho hắn một nén bạc, muốn hắn chuyển lời nhắn cho Thạch Hảm ở trà lâu đối diện.
Hai mắt Tề Tấn hơi nheo lại vẻ mặt nghi ngờ “Vương phi mang ta đến xem kịch, có thể giải câu thích một chút được không?”
Ta nhấp một ngụm trà nhẹ nhàng nói: “Lúc Thạch Hảm còn trẻ, ở trong doanh trại xưng huynh gọi đệ với Mạnh Diễm còn có một đoạn tình cảm với Mạnh Thù. Lúc đó binh hoang mã loạn, Thạch Hảm và Mạnh Thù đều là những người nhút nhát, loại chuyện nữ nhi tình trường này hai người chưa từng nói ra, cũng rất ít người biết. Sau đó, Thạch Hảm theo đại quân đi xuống phía nam, cuộc chiến với Nam Cương kéo dài nhiều năm, lúc đó Mạnh Thù lại gả làm vợ người khác, vấn đề này sẽ không bao giờ được giải quyết.”
Ta nói đến đây, Tề Tấn đã hiểu đại khái. Hắn nhìn xung quanh, trên đường Đông Giác Lâu náo nhiệt chen chúc. Trong mấy góc khuất lại có một nhóm võ sĩ mang kiếm, kiểu trang bị đó chính là thị vệ của gia đình quyền quý nào đó.
Đối diện mặt hồ, Thạch Hảm một hơi uống cạn rượu trong vò, nắm thanh kiếm trên thắt lưng trong ánh mắt có s///át khí nhìn về phía bục cao của kĩ quán.
Nhìn rõ tình hình Tề Tấn cau mày nói “Không tốt, nếu như Thạch tướng quân muốn ở chỗ này gi///ết Vạn Văn Đào sợ là sẽ chịu thiệt.”
Kiếp trước, con đường làm quan của Thạch Hảm rất tốt thì đã bị hủy hoại vào ngày hôm nay.
Hắn có tình với Mạnh Thù, không chịu được nhìn thấy nàng ấy chịu khổ ở Vạn Phủ, quyết tâm giúp nàng giải quyết Vạn Văn Đào.
Nhưng Vạn Văn Đào là người yêu quý tính mạng như vậy, ra cửa đương nhiên sẽ mang theo thị vệ.
Thạch Hảm chuẩn bị không đủ, không chỉ không thể gi///ết Vạn Văn Đào ở Đông Giác Lâu ngược lại còn để bản thân rơi vào kiện cáo.
Lúc đó, thái tử Tề Hành nhiều lần muốn mời chào Thạch Hảm, nhưng Thạch Hảm lại không muốn kéo bè kéo phái mưu lợi riêng, làm cho Tề Hành rất tức giận.
Trong tay Thạch Hảm nắm trọng binh, nếu đã không thể để cho hắn sử dụng Tề Hành tất nhiên không thể lưu lại hắn ta.
Thế là từ đó Tề Hành tìm mọi cách gay khó dễ và đưa vụ án của Thạch Hảm ra xét xử, khiến vụ án trở thành một chiếc hộp sắt làm cho Tề Chiêu đế cũng không thể giữ được Thạch Hảm, đành phải lưu đày hắn ta.
Ta bưng tách trà đưa cho Tề Tấn “Đừng lo lắng vừa rồi ta mới nhờ người nói với hắn, hôm nay không phải cơ hội tốt, việc này vẫn cần bàn bạc kĩ hơn.”
Lời vừa nói ra thì thấy tiểu đồng giữ Thạch Hảm lại, nói chuyện một phen, lại chỉ về phía ta và Tề Tấn mới quay người cáo lui.
Thạch Hảm đã nghe và nhìn về phía lầu 2 của trà lâu, ánh mắt hắn nhìn vào mắt ta và Tề Tấn. Hắn cầm kiếm hành lễ, chúng ta gật đầu đáp lại.
Đợi Thạch Hảm đứng lên rời khỏi Đông Giác Lâu, ta tiếp tục nói chuyện với Tề Tấn “Quân tử có người hoàn thành ước vọng. Chuyện của Vạn Dương Hầu hãy để cho Thạch Hảm đến làm đi.”
9.
Trên đường hồi phủ, Tề Tấn nhìn ta muốn nói lại thôi.
Ta biết hắn đang muốn hỏi cái gì, nên đã mở miệng nói trước “Ta dám tham gia vào phong vân trong kinh thành này, thì đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Ta luôn lệnh cho người đi theo Thạch Hảm, cũng lén lút bảo vệ Mạnh Thù. Cho nên chuyện hôm nay mới đâu vào đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT