Vân Minh Viễn nhìn thấy bát cơm của cô còn thừa một ít đồ ăn, không khỏi trách móc:“Trong bát còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, con không biết lãng phí thức ăn là một thói xấu hay sao?”Đối Vân Noãn Noãn ông rất bao dung, nhưng đối với cô chỉ có những lời răn dạy gay gắt.

Không phải việc phân biệt đối xử này quá rõ ràng sao?Vân Túy Vi sợ là Vân Minh Viễn và Phương Minh đã sớm quên ai mới là con ruột của họ.Cô giễu cợt:“Không phải bố cũng chỉ gắp đồ ăn cho Noãn Noãn sao? Bố mẹ đều chỉ thấy cô ta quá gầy nên mới gắp đầy thịt cho cô ta còn gì.”“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy! Noãn Noãn chính là em gái con đó!”Vân Minh Viễn rất tức giận trước thái độ nổi loạn của Vân Túy Vi.

Khi đón Vân Noãn Noãn về nhà, ông đã nói rõ ràng với các con mình rằng chúng phải đối xử tốt với Noãn Noãn và coi cô ấy như một thành viên thực sự trong gia đình.Em của ông chỉ có mỗi một đứa con, Vân Noãn Noãn còn nhỏ như vậy mà mất bố mẹ.

Nếu mà bọn họ còn không chăm sóc, chẳng phải đứa trẻ này sẽ càng đáng thương hơn sao?Vân Cảnh Diệu mặt không cảm xúc mà cười lạnh, quả nhiên nơi nào có Vân Noãn Noãn thì nơi đó sẽ không yên bình.Cũng chỉ có em trai họ Vân Kỳ Duệ thông minh mà không vể nhà, mới có thể tránh được loại chuyện nhàm chán hằng ngày này.Vân Noãn Noãn lúng túng liếc nhìn bọn họ, cố gắng xoa dịu tâm tình hai bác: “Trong khi quay phim ai cũng cần phải giảm cân.

Ngôi sao nữ nào cũng muốn mình trông đẹp hơn khi lên máy quay cả.

Không ai ép buộc con đâu, tự con muốn giảm cân ạ.

Với cả chị họ cũng đóng phim, lần này trở về nhà chị ấy đã sụt cân rất nhiều”Nhưng bởi cô đã bị mọi người ghét bỏ nặng nề, cho dù Vân Noãn Noãn có nói những lời từ tận đáy lòng, Vân Cảnh Diệu vẫn cảm thấy cô đang tỏ vẻ thương hại.Cứ nhìn xem, bố mẹ anh cũng bị vẻ mặt này của cô ta lừa dối.Phương Đình cảm động trước thiện ý giải vây của Vân Noãn Noãn, nắm lấy tay cô mà lại vỗ về:“Con ngoan, vẫn là con biết quan tâm đ ến người khác.

Chị con vẫn là khiến cho bác phải lo lắng, nói có mấy câu mà đã phản ứng như vậy, tuổi dậy thì cũng không có nổi loạn như vậy.”Nói tới đây, Phương Đình lại thở dài:“Nếu con là con gái ruột của bác thì tốt quá.

Nếu bác có một đứa con gái ngoan như con, bác có nằm mơ cũng bị niềm vui này đánh tỉnh.”Thanh âm của bà không nhỏ, vừa lúc Vân Túy Vi từ trong phòng đi ra, nghe được lời nói của Phương Đình ở tầng dưới.Cô tức giận lại lườm Vân Noãn Noãn một cái, đi vào phòng, tiếng đóng cửa một lần nữa to hơn mấy phần.….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play