Phó Tư Truy nhìn người trước mặt, đúng là anh rất ghét đem chuyện giường chiếu gắn với chuyện làm ăn, nhưng đúng hơn là anh không hứng thú với chuyện này lắm, cũng không thích tiếp xúc thân mật với ai cả. Lúc nào mà nghẹn quá thì Phó Tư Truy lại làm bạn với bàn tay phải của mình trong toilet thôi, chứ chưa bao giờ đi kiếm người để giải quyết nhu cầu cả. Nhưng mà người trước mặt…

Âu Di Dương được thả ra, phụng phịu đưa tay vuốt vuốt lại cái váy bị anh ôm đến nhăn nheo. Cô khó hiểu nhìn Phó Tư Truy.

“Sao lại hỏi tôi là ai? Không phải Lâm Mạn Mạn đưa anh đến phục vụ tôi sao?”

Lúc này Phó Tư Truy mới nhớ ra, ban nãy Âu Di Dương còn gọi anh là trai bao…Phó Tư Truy cảm thấy hơi tức giận rồi. Không những bị làm phiền, mà còn bị xem là trai bao! Vì vậy anh gằn giọng, lạnh lùng nói với con ma men trước mặt mình.

“Vật nhỏ này, tôi nói lại lần nữa, cho cô 5 phút. Một là lập tức bước ra khỏi phòng tôi, hai là bây giờ tôi lập tức làm cô. Chọn đi.”

Âu Di Dương cáu, trai bao bây giờ ăn nói chuyện với khách như vậy à? Là để tăng thêm phần tình thú sao? Nhưng mà Âu Di Dương không thích kiểu hung dữ như này nha!!!

“Nè, anh nói chuyện hung dữ với ai đó? Có tin tôi không trả tiền cho anh hay không hả? Anh đã tới đây rồi thì phải chơi chứ! Đừng diễn vở kịch này nữa, tôi thích loại ôn nhu hơn."

Âu Di Dương dừng một chút, lại tiếp tục lèm bèm.

''Bắt đầu đi, hôm nay bà đây nhất định phải phá thân!!! Không để Lâm Mạn Mạn cứ tiếp tục trêu đùa bà mãi được!”

Phó Tư Truy vừa nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, sau đó liền nhào về phía Âu Di Dương. Là cô chọn đó! Tôi đã cho cô cơ hội rồi.

Chuyện gì tới cũng tới. Hai người đều là lần đầu, một đêm mây mưa diễn ra vô cùng khó khăn. Âu Di Dương cứ khóc lóc than đau than mệt cả đêm mãi thôi, Phó Tư Truy thấy mình làm người ta khóc thì lại càng muốn làm tốt hơn. Rốt cuộc càng làm càng hăng, kéo dài đến gần sáng, đến khi Âu Di Dương mệt lã mà ngất đi thì Phó Tư Truy mới chịu buông tha cho người ta.

Lúc Phó Tư Truy tỉnh dậy thì chỉ thấy trên mặt bàn để lại một cọc tiền mặt, có lẽ là cô nàng kia trả tiền trai bao...Lại nhìn xuống trên drap giường trắng tinh ẩn ẩn vài vệt máu đỏ hồng…

Phó Tư Truy: "..."

Phó Tư Truy lúc này cũng không biết là trong lòng mình thấy tức giận nhiều hơn, hay là áy náy nhiều hơn nữa…

Đêm qua đúng là anh bị điên rồi, nghe tiếng cô khóc lóc xin tha anh lại càng làm hăng hơn, có lẽ là anh muốn thể hiện kỹ thuật của mình không quá tệ hại. Rốt cuộc lại hành hạ con gái người ta cả đêm, lại còn là lần đầu…

Phó Tư Truy ôm mặt, anh không bao giờ nghĩ lần đầu của anh lại diễn ra như thế này, cũng không nghĩ là lần đầu của anh lại đi phá thân một người xa lạ mà anh không hề quen biết. Đã vậy, còn bị người ta xem là trai bao nữa chứ!

Phó Tư Truy muốn tìm cô gái xa lạ kia, nếu như cô muốn anh chịu trách nhiệm với cô, anh cũng hoàn toàn nguyện ý. Nhưng mà anh không có bất cứ thông tin gì để tìm người cả, chỉ biết cô là người cùng nước với anh thôi.

Về Âu Di Dương, sau khi cô tỉnh dậy thì đã biết hôm qua mình say rượu làm càn, thực sự đã thất thân mất rồi. Rồi cô mơ màng nhớ lại đêm qua, là một đêm vô cùng kịch liệt, hình như Phó Tư Truy còn không thèm dùng bao nữa…

Lúc đó Âu Di Dương cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cô ngồi dậy mặc lại quần áo. Lúc cô đã mặc lại quần áo chỉn chu xong, đứng ở bên giường, nhìn gương mặt đang say ngủ của Phó Tư Truy, rốt cuộc không kiềm lòng được mà lấy điện thoại ra chụp hình anh.

Người này đẹp trai thật đó! Đẹp trai như là diễn viên luôn. Lông mày dày rậm, dưới lông mày có một nốt ruồi nhỏ, mắt đang nhắm nhưng có thể nhận ra anh có một đôi mắt hẹp dài. Mũi cao như người nước ngoài, môi mỏng nhạt màu, gương mặt góc cạnh. Thật sự thì đây là gương mặt nam tính và đẹp trai nhất mà Âu Di Dương từng được nhìn thấy.

Với gương mặt này, hẳn là trai bao cao cấp nhất rồi! Lâm Mạn Mạn cũng thật hào phóng! Lần đầu của cô, trao cho người như này, chụp một tấm làm kỷ niệm cũng không có gì không tốt nhỉ? Sau đó, Âu Di Dương cứ giữ hình anh mãi trong điện thoại, lâu lâu lại lấy ra ngắm một chút chứ cũng không nỡ xóa đi.

Chụp xong một tấm hình, cô đặt lại một cọc tiền trên bàn rồi nhanh chóng chạy đi kiếm tiệm thuốc, mua thuốc tránh thai.

Cả hai người đều đang cùng chìm vào hồi ức mà nhìn nhau chằm chằm, đúng là một đêm “rất đáng” để hoài niệm.

Âu Di Dương thoát ra khỏi hồi ức trước. Thấy Phó Tư Truy cứ nhìn mình chằm chằm mà không thèm nói gì hết. Cô cũng bắt đầu đánh giá anh.

Vẫn đẹp trai sáng láng, quần áo trên người anh có thể nhìn ra là vô cùng đắt tiền, nhất là cái đồng hồ trên tay anh. Cô biết hãng đồng hồ này đắt cắt cổ, chỉ không biết là nó nằm trong khoảng tầm giá nào. Nhưng cho dù có nằm trong tầm giá nào thì cô cũng chẳng mua nổi. Với khí chất của anh cộng thêm sự kiện vừa rồi trên sân golf, cô đã biết Phó Tư Truy chắc chắn không phải là trai bao rồi…

Đúng là suy nghĩ thiển cận mà, chỉ với cái nhan sắc này thôi thì sao mà làm trai bao được cơ chứ! Vậy mà đêm đó cô còn quăng cho người ta một cọc tiền, còn tưởng là mình vung tay hào phóng lắm rồi…Đột nhiên lại bị người khác tưởng là trai bao, chơi xong còn để lại một cọc tiền rồi chạy trốn mất. Không phải là anh muốn tìm cô để tính sổ đó chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play