Ngày hôm sau, lúc Âu Di Dương mơ màng tỉnh giấc, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng của ai đó, phản xạ đầu tiên của cô là tính đạp người. Nhưng còn chưa kịp nhấc chân đạp, thì đùi cô lại đụng trúng một vật ấm nóng cưng cứng.
Âu Di Dương: “...”
Cô không phải trẻ con, ngẫm mới chút liền biết “vật cưng cứng” kia là gì. Liếc mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, vẫn đang say giấc nồng. Âu Di Dương có chút không biết phải làm sao. Đang lúng ta lúng ta, nhích dần người về sau để tránh thoát khỏi vòng tay của ai kia, thì ai kia đã bị cô làm cho tỉnh giấc. Cứ tưởng rằng tỉnh rồi thì anh sẽ buông cô ra, ai có ngờ rằng không những anh không buông tay, mà còn rất thuận tay khoá người chặt lại trong lòng mình.
“Bà xã, đừng quậy. Ngủ thêm đi, tối hôm qua em quậy cả đêm rồi.”
Âu Di Dương nghe thấy lời này thì trợn mắt há hốc mồm. Muốn phản bác mà không thốt lên nổi từ ngữ nào. Bởi vì anh nói có sai đâu? Mấy chuyện ngày hôm qua bắt đầu như một cơn lốc ùa ạt tràn về trong tâm trí. Rất muốn quên đi, nhưng lại không quên được…Tại sao lần này say rượu ông trời lại cho cô tỉnh táo tới như vậy chứ? Cô không cần có được không? Cô muốn đầu óc thiếu minh mẫn có được không? Âu Di Dương gào thét trong lòng, nhưng gào thét thì gào thét, có những chuyện vẫn phải lên tiếng trước đã.
“Ngài Phó, ừm, anh buông em ra trước đi.”
Ngoài chuyện hiện tại Âu Di Dương cảm thấy rất ngại khi tiếp xúc thân mật như vậy với anh ra, còn có…Mặc dù Phó Tư Truy bảo rằng cô hãy loại bỏ suy nghĩ hôn nhân giả, chồng giả ra khỏi đầu đi, nhưng chung quy nó vẫn là sự thật. Cuộc hôn nhân này vẫn được mở đầu bằng bản hợp đồng, và bản hợp đồng kia hiện tại vẫn còn hiệu lực. Nói thế nào thì nằm cùng một chiếc giường, rồi ôm nhau ngủ cả đêm vẫn có chút…không hợp lý đúng không? Sao anh có thể hành động tự nhiên như vậy nhỉ? Với cả, ngài Phó ơi, cái vật kia của ngài…ừm…sẽ không nổ tung chứ? “Nó” nóng đến lan sang cả người Âu Di Dương rồi!
Mấy ngày nay ở trên đảo, mặc dù ngủ chung phòng chung giường, nhưng Phó Tư Truy vẫn rất là nghiêm nghiêm túc túc không xâm lấn ‘địa bàn’ của cô. Cũng không hề ôm cô ngủ, cả hai luôn lấy cái gối ôm chắn ở giữa. Ban đầu Phó Tư Truy cứ vì cái gối ôm đó mà hết cười nhạo rồi trêu chọc cô mãi, bảo cô có phải là học sinh tiểu học hay không mà phân chia ranh giới với anh. Nhưng tối hôm qua cô mệt quá, ngã lên giường cái là bất tỉnh, sáng dậy đã bị anh ôm cứng ngắc như vậy rồi. Nào có mà nhớ tới gì mà gối ôm, rồi phân chia lãnh thổ nữa.
Phó Tư Truy mở mắt ra, híp mắt nhìn người trong lòng, cười đến là nham hiểm: “Em thích gọi ngài không?”
Âu Di Dương nghe ra được mùi nguy hiểm trong giọng nói của anh, biết là mình chọc cho anh không vui rồi. Nhưng mà tính cô bướng, mặc dù trong lòng đã bị nụ cười kia làm cho có chút e sợ nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp trừng mắt nhìn lại anh. Sau đó hét một câu để tự lấy dũng khí cho bản thân.
“NGÀI PHÓ! Em muốn đi toilet!!”
Phó Tư Truy đã tỉnh táo, thực sự bị cô chọc tức tới bật cười. Hôm qua say rượu thì một tiếng chồng ơi, hai tiếng chồng à. Tỉnh rượu rồi thì liền trở thành “Ngài Phó”. Em giỏi lắm!
Phó Tư Truy bỗng nhiên ngồi bật dậy, khom người bế thốc Âu Di Dương lên, bước chân vững chắc hướng tới toilet.
“Để chồng bế em đi toilet!”
Âu Di Dương bị loạt động tác của anh cùng câu nói kia làm cho hoảng hốt, hai cánh tay vội choàng lên cổ anh để tránh bị ngã.
“Phó Tư Truy, bỏ em xuống. Anh điên hả?”
“Hừ, lại còn Phó Tư Truy. Gọi cả tên lẫn họ của anh sao? Nhóc con, em thua anh tận 5 tuổi đấy!”
Âu Di Dương nào có ngoan ngoãn nằm im trên tay Phó Tư Truy, cô bắt đầu dãy dụa.
Phó Tư Truy cười gằng một cái: “Thả em xuống cũng được. Em nói xem, anh là chồng em, là ông xã em, hay là ngài Phó?”
Âu Di Dương bực bội, không phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao. Mới sáng sớm mà anh đã phát điên cái gì vậy chứ. Vì bực bội nên cô bặm môi không chịu trả lời.
Phó Tư Truy nhướng mày nhìn cô, vẫn còn lì.
“Được rồi, vợ yêu. Muốn chồng giúp em đi vệ sinh sao? Anh không ngại đâu!”
Nói rồi Phó Tư Truy lại xốc người trên tay một cái, cất bước vững vàng đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Âu Di Dương nghe tới đây, hai lỗ tai nóng lên. Phó Tư Truy điên thật rồi! Cô chơi không lại anh! Cô thua là được chứ gì!? Đồ lưu manh!!!
“Chồng!!! Chồng ơi…ông xã ơi…thả em xuống. Em tự đi…”
Vì bối rối mà cô hét loạn xạ cả lên, sợ Phó Tư Truy sẽ thực sự làm như lời anh nói. Xét về giá trị vũ lực, cô đấu không lại anh. Nhưng mà xét về võ mồm, cô cũng đấu không lại anh nốt! Cuộc sống sau này không phải là sẽ dưới cơ Phó Tư Truy rồi sao???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT