Lúc về tới nhà thì tầm hơn 4 giờ chiều một chút. Âu Di Dương thì không mệt mỏi mấy do trên xe cô cũng đã ngủ một giấc. Cô nhìn sang Phó Tư Truy, hiện tại trông anh cũng…không giống đã say hay mệt mỏi gì lắm. Chắc có lẽ thực sự như anh nói, về nhà ngủ một giấc là ổn. Đưa Âu Di Dương về nhà xong thì trợ lý Lâm lái xe chở Phó Tư Truy về nhà anh ở cùng khu này với cô. Không biết là anh ở toà nhà số mấy nhỉ?
Sau khi tạm biệt Phó Tư Truy, Âu Di Dương vào nhà mình, cô nhìn ngó xung quanh một lúc, thấy Âu Thiên Hạc vẫn chưa về. Cô vào bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn một chút để tính toán đi chợ. Sau khi kiểm tra xong, cô lên lầu tắm rửa qua rồi lại xuống nhà lấy chìa khoá chạy ra siêu thị mua thức ăn.
Ban đầu Âu Di Dương tính nấu lẩu, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đổi thành nấu mấy món cơm gia đình, như vậy sẽ mang lại không khí ấm áp hơn. Lẩu có vẻ không thích hợp lắm. Lúc lựa chọn món ăn, Âu Di Dương có hơi phân vân.
Nhớ lại hôm qua hỏi anh về những món anh thích, anh lại bảo anh không quan tâm tới ăn uống. Cũng không kỵ món gì cả.
Hừ! Trả lời gì mà chẳng có tính tham khảo chút nào! Vậy thì cô nấu món anh không thích, anh đừng có mà chê nhé!
Vì chỉ có ba người, Âu Di Dương dự tính sẽ làm hai món mặn, một món xào, một món rau và một món canh. Còn mua thêm một ít trái cây để tráng miệng.
Xong xuôi cô lại lái xe về nhà chuẩn bị nguyên liệu để nấu nướng. Bận rộn một hồi, tới lúc cô xong việc là đã 5 giờ rưỡi. Âu Thiên Hạc cũng vừa về tới nhà, bị mùi đồ ăn làm cho đói bụng. Cũng đã lâu rồi ông và con gái không ăn cơm nhà.
“Con gái, ba tắm trước rồi ra ngay. Nếu Phó Tư Truy đến sớm thì con tiếp đón cậu ấy trước nhé.”
“Dạ, ba đi tắm đi ạ.”
Vừa trả lời Âu Thiên Hạc xong, không bao lâu đã nghe tiếng chuông cửa. Âu Di Dương cũng không cởi tạp dề ra, trực tiếp đi ra mở cửa.
Phó Tư Truy đứng trước cửa, tay xách nách mang đầy quà cáp. Áo sơ mi đen ban sáng được thay bằng áo sơ mi trắng, tóc tai đã được chải chuốt gọn gàng. Gương mặt sáng bừng, tràn đầy sức sống. Chắc có chút nào là giống người mấy tiếng trước vừa bị ép uống một đống rượu tây cả.
Phó Tư Truy thì có chút hồi hộp đứng đợi ngoài cửa, lúc cửa vừa mở ra, anh liền bị bộ dáng hiện tại của Âu Di Dương làm cho bất ngờ. Tóc cô được kẹp qua loa phía sau đầu, trên người mặc một chiếc đầm suông kiểu dáng đơn giản đơn giản, bên ngoài là chiếc tạp dề màu kem dễ thương, được thắt chặt lại ở eo, làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ. Trên mặt đã không còn mỹ phẩm trang điểm nữa.
Hiện tại trông cô y như một cô vợ nhỏ đảm đang, ở nhà nấu cơm chờ chồng tan làm về vậy. Trí tưởng tượng của Phó Tư Truy bắt đầu bay cao bay xa, cổ họng anh khô khốc. Hai người đứng đực ra ở trước cửa nhà nhìn nhau.
Sau một hồi, Âu Di Dương khó hiểu nhíu mày. Cô giơ tay đỡ lấy vài túi đồ phụ anh.
“Sao không vào nhà? Anh đứng đờ ra đấy làm gì vậy? Dép trong nhà em để sẵn đây này, anh thay ra đi.” Nói xong rồi cô xoay lưng đi vào nhà. Phó Tư Truy liền thay giày rồi đi theo cô.
Hai người cất hết đống quà cáp mà Phó Tư Truy mua xong, anh lại lẽo đẽo đi theo sau lưng Âu Di Dương.
Âu Di Dương dừng bước chân, xoay người giơ tay đẩy anh ra phòng khách.
“Đừng đi theo em. Ngồi ở đây đợi ba em ra đi. Em đang dọn cơm.”
Phó Tư Truy cũng thản nhiên để cho cô đẩy mình, nghe tới đó thì anh đứng lại. Âu Di Dương theo quán tính cụng đầu vào lưng anh. Anh bật cười, quay lại giơ tay xoa xoa trán cô.
“Anh phụ em.”
Âu Di Dương ngượng ngùng gạt bàn tay đang xoa trán cô.
“Không cần đâu, sắp xong rồi.”
Nhưng Phó Tư Truy nào có ngoan ngoãn nghe lời. Thấy Âu Di Dương đi đâu, anh lại như cái đuôi bám dính sau cô. Cô làm gì anh cũng đều chen tay vào phụ.
Âu Thiên Hạc đứng núp ở cửa bếp quan sát hai người, có chút không nói nên lời.
Mặc dù là cậu ấm, nhưng không ngại vào bếp, không ngại phụ giúp Âu Di Dương. Có vẻ không phải là một người đàn ông gia trưởng nhỉ?
Mấy cậu ấm lớn lên trong gia tộc lớn thường được nuôi dạy ra cái tính tình rất gia trưởng, như là cái gì mà đàn ông thì không đặt chân vào bếp, việc nhà là việc của phụ nữ thế này thế kia. Còn có do đứng trên cao quá lâu, họ quen với việc không xem ai ra gì, nhất là đối với phụ nữ. Vì phụ nữ vây xung quanh họ không hề thiếu.
Nhưng trông Phó Tư Truy cái người kia, rất vui vẻ giúp đỡ Âu Di Dương. Nét mặt lúc nào cũng đong đầy ý cười, hình như còn rất thích thú. Không có vẻ gì là gượng ép hay giả vờ. Mà người như Phó Tư Truy, cần giả vờ sao? Giả vờ để làm cái gì chứ?
Theo quan sát của Âu Thiên Hạc, nãy giờ cái người khó chịu nhăn tít cả mặt mày chỉ có mình con gái ông. Còn cái cậu họ Phó kia…cứ…làm sao ấy nhỉ? Sao trông cứ dính người thế nào ấy? Dính đến độ này, chắc không phải là quen qua đường…lừa dối tình cảm của con gái ông đâu nhỉ? Âu Thiên Hạc vuốt vuốt trái tim đang treo lơ lửng vì lo cho con gái. Hi vọng là vậy…Vẫn cần phải quan sát thêm, nhưng mong mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT