Âu Thiên Hạc lật đật kéo tay Âu Di Dương đi tới cạnh Nguyên Chiêu. Nguyên Chiêu lên tiếng giới thiệu hai người.

“Tiêu tổng, Bối tổng. Đây là ông bạn già bị người ta lừa gạt mà tôi kể với hai người, Âu Thiên Hạc. Ầy, đúng là thất đức quá mà. Lừa một vố vô cùng lớn nha.” Dừng lại một chút, Nguyên Chiêu chỉ về phía Âu Di Dương rồi nói tiếp.

“Còn đây là con gái của lão Âu…” Nguyên Chiêu huých tay Âu Thiên Hạc một cái. Ông lập tức đáp lời.

“Đây là con gái tôi, Âu Di Dương.”

Hai người được gọi là Tiêu tổng và Bối tổng kia liếc mắt sang Âu Di Dương, sau đó hai mắt lập tức sáng rỡ.

Âu Di Dương hiện tại đang mặc trên người bộ quần áo chơi golf, áo trắng ôm lấy cơ thể thon gọn, lộ ra vòng một đầy đặn và đường cong eo quyến rũ, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn cũng màu trắng nốt, làm nổi bật lên cặp chân vừa dài vừa trắng trẻo mịn màng. Nhìn xuống thêm chút nữa, bắp chân được bao phủ bởi đôi vớ cổ cao, phối với giày thể thao. Tóc đen suôn dài được buộc cao gọn gàng, trông cô vừa năng động vừa quyến rũ.

Sau đó hai người họ mới nhìn đến gương mặt của Âu Di Dương, lúc này tay cả hai bắt đầu run run…Cực phẩm gì đây!!! Ở đâu ra một món hàng ngon nghẻ như thế này mà đến giờ hai người bọn họ mới phát hiện!!!

Thái độ của Tiêu tổng và Bối tổng bắt đầu quay ngoắt, không còn lạnh nhạt như lúc đầu nghe Nguyên Tiêu giới thiệu nữa.

Âu Thiên Hạc thấy vậy thì nháy mắt với Nguyên Chiêu. Đây là lý do Nguyên Chiêu ép buộc ông phải đưa con gái ông theo mới kết nối giúp ông buổi gặp mặt này sao? Âu Thiên Hạc thấy đầu mình sắp tức tới bốc khói rồi, dự tính xoay người nắm tay con gái kéo về nhà, nhưng Âu Di Dương chặn ông lại.

Tới cũng đã tới rồi, gặp mặt cũng đã gặp mặt rồi. Cô cảm nhận được ánh mắt vô cùng sổ sàng của hai người Tiêu tổng và Bối tổng này. Nhưng nếu đã tới đây, ít ra cũng phải cố gắng thử trước đã. Tình thế công ty gia đình cô bây giờ không cho phép cô muốn làm gì thì làm được.

Thế là Âu Di Dương tiến lên, giơ tay chào hỏi hai vị trước mặt này.

Hai người kia liền giơ tay ra, lần lượt nắm lấy tay cô. Trong lúc nắm còn như vô tình mà miết nhè nhẹ. Âu Di Dương bỗng cảm thấy một trận buồn nôn nhốn nháo trong bụng mình. Cô vội rút tay về.

“Rất vui được gặp Tiêu tổng, Bối tổng ạ.”

“Rất vui được gặp em. Mau tới đây, biết chơi golf không? Để anh chỉ cho nhé?” Tiêu tổng liền sấn tới, muốn ôm eo Âu Di Dương, nhưng bị Âu Thiên Hạc chen vào.

“Tiêu tổng, con gái tôi chơi giỏi lắm đó.”

Tiêu tổng liền cau mày nhìn Âu Thiên Hạc. Cái gì đây? Đã đem con gái tới đây rồi, không phải là để cho người khác chơi đùa sao? Còn đứng ra ngăn cản cái gì? Tiêu tổng đánh mắt nhìn sang Nguyên Chiêu. Nguyên Chiêu liền biết ý lôi kéo Âu Thiên Hạc đi.

Âu Thiên Hạc đang giãy giụa muốn đem con gái mình về, thì Âu Di Dương lại một lần nữa nhìn ông, lắc lắc đầu, rồi cô lại đánh mắt nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh.

Âu Thiên Hạc nhìn cái lắc đầu kia của Âu Di Dương, hiểu ra là cô muốn mình lánh đi trước, không thể đắc tội hai người này được.

Âu Thiên Hạc thở hắt ra một hơi. Đành đi theo Nguyên Chiêu. Tình nghĩa cái gì chứ? Thì ra các người nhắm vào con gái tôi! Cảm giác thất bại lại lần nữa dâng trào, Âu Thiên Hạc đờ đẫn bị Nguyên Chiêu kéo đi.

Dương Dương, đợi một lúc nữa, nếu con không đi ra thì ba sẽ xông vào. Không cần biết là có đắc tội mấy ông tai to mặt lớn nào hay không, không thể để con gái mình vào hang cọp như vậy được…

Âu Thiên Hạc giãy cánh tay mình ra khỏi tay Nguyên Chiêu, đi thẳng một nước.

Nguyên Chiêu nhìn Âu Thiên Hạc, nhíu mày. Đã tới nước này rồi mà còn bày đặt như vậy, hèn gì bị người ta lừa đến mức sắp phá sản! Là ông nể giao tình bao năm nay mới móc nối cho một con đường cứu sống cái công ty quèn này đấy!

***

Âu Di Dương ở lại cùng hai người kia, đang được hai người họ chỉ dẫn cho cách chơi golf.

“Tiêu tổng, không biết Nguyên tổng đã nói với anh về việc công ty của gia đình em chưa?”

Tiêu tổng nghe cách xưng hô cùng giọng điệu ngọt như mía lùi của Âu Di Dương thì dễ chịu vô cùng. Ông ta đưa tay ra nắm lấy bàn tay mịn màng trắng nõn của Âu Di Dương, xoa xoa.

“Ầy, khoan hãy nói tới mấy chuyện này đã. Em bồi bọn anh chơi một lúc, khi nào mệt rồi, chúng ta vào nhà hàng bên trong bàn việc sau có được không?”

Âu Di Dương nén xúc động muốn rút bàn tay ra, cô cười nhẹ một tiếng.

“Vâng ạ.”

“Ngoan thật, đến đây. Để anh chơi thử cho em xem nhé.”

Bối tổng kia cũng không kém cạnh gì, nhào tới gần Âu Di Dương, vươn bàn tay nhăn nheo ra muốn vuốt ve eo cô, bị Âu Di Dương né sang một bên tránh được, cô giả vờ vòng sang phía bên kia của Tiêu tổng.

“Tiêu tổng giỏi quá.”

Bối tổng không giận, lập tức cất bước đi theo cô. Phải phản kháng một chút như vậy thì mới vui. Lâu lâu đổi gió một lần cũng tốt. Lần này ông ta không để Âu Di Dương trốn nữa, vừa tới gần lập tức ôm ghì lấy eo Âu Di Dương, nhéo một cái vào eo cô.

“Bảo bối, ai cho em chạy hả?”

Âu Di Dương hít sâu một hơi, đang chuẩn bị gạt bàn tay ở eo kia đi thì mông cô bị một bàn tay khác bóp một cái.

“A…”

Âu Di Dương giật bắn, bắt đầu giãy dụa khỏi hai người này. Cô còn tưởng là có thể nói chuyện được một lúc, không ngờ hai người này lại sổ sàng tới mức này, vẫn còn có những người khác đang ở đây nhìn chằm chằm ba người họ. Còn đang cố giãy ra khỏi bàn tay ở mông thì lại có một cái tay khác mò đến một bên ngực của cô mà xoa nắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play