Lâm Mạn Mạn nghe xong thì sửng sốt: “Âu Di Dương, cậu đem một câu chuyện tiểu thuyết ra để lừa gạt tớ đó hả? Tình tiết hấp dẫn lắm. Bây giờ thì cậu nói thật được rồi đấy!”

Âu Di Dương cười khan một tiếng, bất đắc dĩ: “...Tớ nói thật mà.”

Lâm Mạn Mạn: “Đệt! Vậy là cậu sắp kết hôn rồi á? Còn là kết hôn với tình một đêm???”

Âu Di Dương xoa mũi: “Có lẽ vậy…”

Lâm Mạn Mạn cũng khá bất ngờ với những chuyện Âu Di Dương vừa kể cho cô nghe, thì ra mấy tình tiết ảo lòi trong tiểu thuyết là có thật!

Lâm Mạn Mạn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Đây là chuyện cả đời đó?”

Âu Di Dương nhíu mày: “Dù sao tớ vẫn có thể ly hôn mà…Với lại, anh ấy còn đề nghị bọn mình nhân dịp thì thử một chút…Nếu được…” Âu Di Dương bỗng nhiên ngập ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào. Nếu được thì hai người bọn họ chuyển từ vợ chồng sang thành vợ chồng sao?

Lâm Mạn Mạn thở dài: “Công chúa, cậu suy nghĩ kỹ là được. Vấn đề này quá phức tạp, một bên là tâm huyết của ba mẹ cậu, một bên lại liên quan tới hạnh phúc của cậu…Tớ chỉ là bạn cậu, không thể thực sự cảm nhận được hết những gì cậu đang trải qua…Chỉ muốn cho cậu biết, cho dù cậu lựa chọn như thế nào, tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh ủng hộ cậu!”

Âu Di Dương lại bắt đầu muốn khóc, cô quay mặt sang một bên hít thở để điều tiết cảm xúc nhưng mũi cứ chua xót mãi. Quen biết được Lâm Mạn Mạn đúng là điều may mắn nhất cuộc đời Âu Di Dương.

Âu Di Dương hít hít mũi: “Mạn Mạn, cảm ơn cậu.”

Lâm Mạn Mạn lập tức ôm chầm lấy Âu Di Dương: “Ngốc, ai kêu cậu là công chúa của tớ chứ? Mặc dù kinh tế tớ thấp, nhưng tớ giàu tình cảm, sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu. Dương Dương, cố gắng lên nhé.”

Âu Di Dương cũng ôm lấy Lâm Mạn Mạn, gật đầu lia lịa.

***

Bữa tối hôm đó, Âu Di Dương cùng Lâm Mạn Mạn lại say quắc cần câu. Say tới nỗi làm Âu Di Dương quên mất phải liên lạc với Phó Tư Truy.

Lúc cô bật dậy từ trên ghế sofa của Lâm Mạn Mạn, liền đầu bù tóc rồi mà đi tìm kiếm điện thoại. Thấy trên màn hình là ba cuộc gọi nhỡ đến từ số lạ.

Âu Di Dương cũng không quan tâm lắm, lôi bản hợp đồng kia từ túi xách ra, tìm kiếm thông tin liên lạc của Phó Tư Truy. Lúc này cô mới biết, ba cuộc gọi nhỡ kia đều là Phó Tư Truy gọi cô. Cô thở dài một hơi.

Âu Di Dương hiện tại vẫn còn choáng váng với cuộc say xỉn tối qua của cô cùng Lâm Mạn Mạn. Một tay cô đưa lên day day trán, một tay ấn gọi cho Phó Tư Truy. Điện thoại đổ ba hồi chuông, Phó Tư Truy bắt máy.

Phó Tư Truy: “Alo.”

Âu Di Dương: “Ừm…Tôi là Âu Di Dương…Xin lỗi. Hôm qua tôi bận việc nên quên mất.”

Phó Tư Truy đang xem văn kiện, nghe là Âu Di Dương gọi đến thì anh ngừng lại. Dựa người vào ghế giám đốc, nhàn nhạt lên tiếng.

Phó Tư Truy: “Ừm. Hôm nay đã có câu trả lời rồi chứ?”

Âu Di Dương: “Tôi đồng ý. Đã ký rồi, tôi đem hợp đồng đến cho anh hay anh đến tìm tôi?”

Phó Tư Truy nghe thấy câu trả lời thì vô cùng hài lòng: “Em đang ở đâu? Tôi đến tìm em nhé?”

Âu Di Dương: “Ừm…Ở chung cư Thiên Hoàng, đường Vĩnh Kiêu.”

Phó Tư Truy: “Được, khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến.”

Âu Di Dương đáp lại anh một tiếng rồi cúp máy.

Cúp máy xong, cô lại kéo người đang nằm trên sàn nhà dậy.

“Mạn Mạn, tỉnh. Vào phòng ngủ đi, cậu ngủ trên sàn cả đêm rồi.”

“...Ưm…công chúa…để tớ ngủ thêm 5 phút đã…”

Lâm Mạn Mạn giơ tay lung tung ý đồ muốn đẩy Âu Di Dương ra, nhưng cô nàng đến mắt còn không mở, tay toàn chụp vào không khí.

Âu Di Dương đứng lên nhìn đống thịt nhão trên sàn, thở dài một tiếng. Ráng sức lôi Lâm Mạn Mạn lên sofa rồi mới đi vệ sinh cá nhân.

Nhà của Lâm Mạn Mạn cô đã quá quen thuộc, thậm chí Lâm Mạn Mạn còn để luôn cả bàn chải cá nhân của Âu Di Dương trong toilet.

Cô vệ sinh cá nhân xong, lại mượn tạm một bộ đồ của Lâm Mạn Mạn để đi tắm. Cuối cùng cũng sạch sẽ thì điện thoại liền reo.

“Tôi đến rồi.”

“Anh đợi một lát, tôi xuống liền đây.”

Âu Di Dương lại một lần nữa nỗ lực lôi kéo Lâm Mạn Mạn lết từ phòng khách về phòng ngủ rồi cô mới yên tâm rời đi.

Lúc Âu Di Dương xuống đến cổng khu thì thấy Phó Tư Truy đang đứng dựa vào chiếc ô tô màu đen hút thuốc. Có lẽ là anh chạy tới đây từ công ty, trên người anh là bộ âu phục phẳng phiu, tóc vẫn được vuốt keo gọn gàng, gương mặt đẹp trai đầy nam tính lộ ra hoàn toàn, một tay anh đang kẹp điếu thuốc, một tay bấm bấm gì đó trên điện thoại, hàng mày thì nhíu lại. Nốt ruồi nhỏ dưới chân mày cũng theo cái nhíu mày kia mà nổi bật lên.

Thực sự là Phó Tư Truy vô cùng đẹp trai, là kiểu đẹp trông rất mạnh mẽ, rất có tính công kích. Lúc này anh không cười như khi nói chuyện với Âu Di Dương, đúng là trông rất có khí thế băng giá của mấy vị tổng tài.

Có điều nhìn anh như vậy thì hơi xa cách. Hơn nữa, Phó Tư Truy còn rất cao, thân hình đằng sau bộ âu phục kia chắc chắn vô cùng hoàn mỹ. Người cao lớn như vậy rất dễ làm cho người đối diện cảm thấy yếu thế cùng sợ hãi.

Nhìn Phó Tư Truy đứng dựa vào chiếc xe sang của anh, Âu Di Dương cảm thấy bây giờ cô chỉ cần lấy điện thoại ra tuỳ tiện chụp một tấm cũng có thể lấy làm bìa tạp chí được mất.

Cô lại bắt đầu thấy chuyện xảy ra hai hôm nay như ảo giác, người chói sáng như anh thực sự cần thiết phải tìm cô chơi trò vợ chồng giả sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play