Âu Di Dương kìm nén cảm giác muốn đóng phắt cái bản hợp đồng với tiêu đề quái dị này lại, kiên trì đọc tiếp.

Phó Tư Truy…Ừm, đã biết.

28 tuổi…Lớn hơn cô 5 tuổi. Có hơi nhìn không ra, không ngờ anh lại trẻ như vậy. Bởi vì cái khí chất của anh làm cô cảm thấy anh khá già dặn, còn tưởng là 30 mấy cơ.

Cao 1m89…1m89??? Người mẫu??? Biết là anh cao lớn rồi, nhưng số đo chính xác lại khiến người ta hết hồn.

Hm…Nội dung bản hợp đồng này đại khái bảo rằng Phó Tư Truy sẽ đổ vốn vào công ty của ba cô, cứu rỗi cái công ty đang trên đà phá sản này. Đổi lại cô phải kết hôn không thời hạn với anh…Kết! Hôn! Không! Thời! Hạn!

Vậy thì khác gì là kết hôn chứ mà anh phải thêm ba chữ 'không thời hạn' vào??? Nhưng còn có một vấn đề khiến cô thắc mắc hơn.

Âu Di Dương nén lại lửa giận: “Sao anh cứ cố chấp muốn dây dưa với tôi thế?”

Lần trước thì đòi chịu trách nhiệm, lần này thì gửi hẳn một bản hợp đồng hôn nhân. Kết hôn với tình một đêm? Chuyện này chắc chỉ có mỗi Phó Tư Truy là làm được.

Phó Tư Truy nhíu mày, lại chậm rãi trả lời cô: “Thật ra là do ông nội tôi đang bệnh nặng, tôi muốn đem cháu dâu về cho ông nội vui. Trùng hợp trong lúc này tôi lại tìm thấy em. Vừa hay, em là đối tượng mà tôi cảm thấy vô cùng phù hợp. Mà không phải điều kiện tôi đưa ra cũng đáp ứng được với nhu cầu hiện tại của em sao? Chúng ta đều đáp ứng được nhu cầu của nhau. Em thấy thế nào?”

Âu Di Dương vẫn khó hiểu vô cùng: “Vậy vì sao không phải là giả vờ kết hôn thôi? Vì sao lại là kết hôn không thời hạn?”

Phó Tư Truy suy ngẫm một lúc: “Không biết em đã biết hay chưa, nhưng giới thiệu qua một chút. Gia cảnh nhà tôi cũng khá lớn, mà công ty gia đình tôi cũng thế, vì vậy các đối thủ cạnh tranh của công ty tôi cũng không phải dạng vừa, đều có thể dễ dàng tra ra giấy chứng nhận kết hôn của tôi. Nếu tra ra được tôi không kết hôn thật mà lại làm đám cưới, em nghĩ lúc đó cổ phiếu của công ty tôi sẽ như thế nào nếu tin tức cháu trai của Phó Kình Thiên kết hôn giả bị tung ra? Còn có một việc quan trọng hơn, tôi không muốn lừa gạt ông nội tôi.”

Âu Di Dương bị mấy lời nói của anh làm cho sửng sốt: “Ông…ông nội anh là Phó Kình Thiên…?”

Phó Tư Truy: “Ừ. Em nghe qua rồi?”

Làm sao mà chưa nghe qua được, là một trong những người giàu nhất nước mà…Nhưng mà cô cũng chỉ biết Phó Kình Thiên thôi, cũng chưa nghe qua tên của Phó Tư Truy. Nếu thực sự là cháu trai của Phó Kình Thiên, vậy gia cảnh của anh không dùng từ 'khá lớn' để hình dung được nữa rồi...

Lời nói của anh làm Âu Di Dương hơi nghi ngờ. Phải biết, người trong gia tộc nhà họ Phó đâu dễ gặp như vậy? Phó Tư Truy còn hết lần này tới lần khác muốn dây dưa với nhân vật nhỏ là cô, thực sự cảm thấy không thể tin được. Vì vậy, Âu Di Dương hơi dè dặt nói tiếp.

“Nghe qua. Nhưng tôi lại chưa từng nghe qua tên anh. Chắc anh Phó đây không phải lừa đảo đâu nhỉ?”

Thời buổi bây giờ, lừa đảo cực kỳ chuyên nghiệp! Lại nói, với gương mặt này của Phó Tư Truy, thực sự thích hợp đi làm lừa đảo!!! Chắc chắn một trăm vụ thì sẽ có một trăm lẻ một vụ thành công! Có điều nếu anh thực sự là lừa đảo, thì anh lựa sai đối tượng mất rồi!

Phó Tư Truy bật cười: “Trong mắt em, tôi là người làm nhiều ngành nghề phạm pháp như vậy sao? Hết trai bao lại tới lừa đảo, nhìn tôi giống người thích vi phạm pháp luật như vậy à?”

Âu Di Dương chớp chớp mắt nhìn anh. Não bắt đầu chạy không kịp. Cô cảm thấy có lẽ mình kỵ với Phó Tư Truy. Mỗi lần ngồi trước mặt anh thì IQ của cô như bị giảm thành số âm. Cũng những IQ, đến cả trí nhớ cũng không còn.

Phó Tư Truy híp mắt cười, giọng nói bắt đầu hơi cợt nhả: “Còn nữa, nếu tôi là lừa đảo, thì em nghĩ tôi có thể lừa được thứ gì ở em? Lừa bán thân sao?"

Âu Di Dương trố mắt nhìn anh, á khẩu.

Không đợi cô xù lông, Phó Tư Truy biết điểm dừng, không trêu cô nữa. Nghiêm túc lại mà nói tiếp.

Phó Tư Truy: "Còn có, em quên việc ở sân golf rồi? Em có thể không biết tôi, nhưng chắc vẫn biết Tiêu tổng cùng Bối tổng. Hai người này có địa vị không hề nhỏ nhỉ. Nếu tôi là lừa đảo, hôm đó còn cứu được em sao?"

Âu Di Dương lại đờ ra, ừ nhỉ? Âu Di Dương đột nhiên muốn tán cho mình một phát để tỉnh táo trở lại. Lần đó, hai lão già Tiêu tổng, Bối tổng kia vừa nghe thấy giọng nói của anh đã lập tức buông cô ra rồi. Cô cũng quên mất mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó luôn. Đầu óc cô dạo này không xài được nữa rồi, não không còn dùng để suy nghĩ nữa...

Âu Di Dương đưa tay lên xoa xoa cái trán nhức. Vừa phải lo chuyện công ty, lại gặp phải chuyện xảy ra với Phó Tư Truy, đầu óc cô rối tinh rồi mù hết cả lên.

Hôm đó lúc hai người ngồi tại quán nói chuyện, cô cũng đã có những suy đoán nhất định về địa vị của anh. Thế mà hôm nay lại quên béng đi mất. Cũng do đã qua một khoảng thời gian rồi cô mới gặp lại anh. Âu Di Dương áy náy lên tiếng xin lỗi anh.

“Xin lỗi, anh Phó. Tôi lỡ miệng thôi, thất lễ rồi.”

Phó Tư Truy nhìn cô ngượng ngùng lúng phúng trả lời mình thì nén cười, híp mắt nói tiếp: “Ừm, không sao. Suy nghĩ của em rất thú vị."

Âu Di Dương: "..." Thú, thú vị? Anh đang chế nhạo cô đó hả?

Ngừng một lúc, Phó Tư Truy lại lên tiếng: "Mà Dương Dương này, tôi phát hiện ra nãy giờ chúng ta hơi đi lệch trọng điểm rồi. Quay lại bản hợp đồng nhé? Em cảm thấy như thế nào? Ký chứ?”

Âu Di Dương nhíu mày, vẫn lệch trọng điểm: “Chúng ta chưa thân tới mức anh có thể gọi tôi là Dương Dương đâu..."

Phó Tư Truy chỉ cười cười, không thèm trả lời Âu Di Dương. Không gọi Dương Dương cũng được, còn rất nhiều cách gọi khác. Ví dụ như là vật nhỏ? Hoặc có lẽ sau hôm nay sẽ chuyển thành bà xã?

Âu Di Dương nhìn vẻ mặt của Phó Tư Truy, đúng là người này không làm cô áy náy được bao lâu mà, cô hừ lạnh một cái, kéo tâm trí mình quay về bản hợp đồng: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề kết hôn không thời hạn…Với lại, anh làm bản hợp đồng này thì cũng có khác lừa gạt ông nội anh là bao?”

Phó Tư Truy cười cười: “Không hẳn. Vì thực ra là tôi muốn tôi với em nhân dịp này thử qua một chút. Nếu trong lúc chúng ta chung sống cùng nhau mà phát sinh tình cảm, bản hợp đồng này coi như hủy bỏ. Như vậy sẽ từ giả thành thật. Chúng ta chính thức là vợ chồng.”

Phó Tư Truy nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nhưng nếu một trong hai bên không nguyện ý, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc về vấn đề ly hôn. Nhưng, ít nhất cho tới khi…ông nội tôi vẫn còn khỏe mạnh, chúng ta không được ly hôn. Mà cho tới lúc đó, tờ giấy đăng ký kết hôn này vẫn là thật. Như vậy sẽ không tính là lừa gạt. Cũng là lý do vì sao mà tôi lại ghi là kết hôn không thời hạn.”

Âu Di Dương nhăn nhó: “Chúng ta còn phải sống chung nữa sao?”

Phó Tư Truy: “Đương nhiên. Tôi đã nói là chúng ta có thể thử một chút mà. Không sống chung thì thử kiểu gì được?"

Âu Di Dương: “...”

Âu Di Dương: “Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?”

Phó Tư Truy ngẫm nghĩ một lúc: “Có thể, nhưng không được quá lâu. Em cần bao lâu?”

Âu Di Dương: “Một tháng?”

Phó Tư Truy lắc đầu: “Không được, quá lâu. Vả lại, công ty này của gia đình em thực sự cầm cự nổi trong một tháng nữa sao?”

Âu Di Dương: “...” Đúng là cầm cự không nổi...

Âu Di Dương: “Một tuần nhé?”

Phó Tư Truy: “Hai ngày. Chốt nhé. Tôi về công ty làm việc đây. Thông tin liên hệ ở trong tập tài liệu. Tôi đợi câu trả lời của em.”

Phó Tư Truy đứng dậy, lúc đi ngang Âu Di Dương còn giơ tay ra xoa đầu cô hai cái rồi mới đi.

Âu Di Dương ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, trọng điểm của cô lại tiếp tục lạc đề. Vậy rốt cuộc Phó Tư Truy khoá cửa phòng làm việc thực sự chỉ là do quen tay?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play