“Dạ?” Hoàng Y Y hoàn toàn sửng sốt.

Thật ra từ nhỏ cô đã rất sợ cảnh sát, khi còn nhỏ cứ mỗi lần bất đồng quan điểm là bố mẹ lại lấy cảnh sát ra dọa cô.

Tần Thịnh cúi đầu nhìn, “Tôi hiểu rồi.”

“Không, không phải, ý tôi là, tôi… Không có bạn trai.”

Tần Thịnh ngước mắt nhìn cô lần nữa, cặp mắt đào hoa nhìn khiến cô đỏ bừng mặt.

Anh cong mắt cười một tiếng, hiểu ý rời đi.

Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trông thật đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.

“Gâu gâu gâu!” Đại Hoàng kêu liên tục vài tiếng, chạy quanh người Hoàng Y Y.

Cô ngồi xổm xuống ra sức xoa xoa mặt Đại Hoàng, còn hôn một cái, “Đại Hoàng, vận đào hoa của chị em tới rồi, đi thôi, về cho em thêm cơm!”

——

Trước bàn máy tính, Hoàng Y Y nằm nhoài trên bàn ngủ.

Đây là một căn phòng cho thuê chưa đầy 80 mét vuông, một phòng ở, nhưng có đầy đủ phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh, đặc biệt thích hợp với những người trẻ tuổi độc lập vừa mới ra xã hội không lâu như Hoàng Y Y.

Nhưng điều rất không phù hợp chính là tiền thuê 1.500 tệ/tháng, còn là cô năn nỉ chủ nhà rất lâu mới có thể thuê.

Rèm cửa trên bệ cửa sổ bị gió thổi lên, làm tóc Hoàng Y Y cũng bay theo.

Cô mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm, là một họa sĩ vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, lúc bình thường ở nhà vẽ tranh xem như đang đi làm, thời gian làm việc phân bổ tự do, chỉ là có lúc chạy deadline bản vẽ thì vừa hao tâm tổn sức vừa mệt, còn có thể vinh dự trở thành một con “Gấu trúc”.

Điện thoại kêu “reng reng”.

Đại Hoàng nhảy từ ghế bập bênh lên trên bàn máy tính, móng chân trước chạm vào màn hình điện thoại.

Hoàng Y Y bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, khẽ la Đại Hoàng một tiếng sau đó cầm điện thoại lên xem, Đại Hoàng cũng thức thời nhảy xuống bàn.

Số điện thoại lạ?

Cô ấn từ chối cuộc gọi, bắt đầu vươn vai, mắt vô hồn nhìn về phía màn hình máy tính. Trên bàn máy tính toàn là bản vẽ phác thảo trắng xóa, dưới đất cũng chất đầy giấy vo thành cục.

Không quá một phút đồng hồ, điện thoại lại rung lên lần nữa.

“A lô?” Lần này cô nghe máy.

“Tôi là Tần Thịnh.”



“À, dạ… Dạ, vâng… Có chuyện gì thế ạ?”

Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười giòn giã, nghe không chỉ có một mình Tần Thịnh.

“Cờ thưởng của Đại Hoàng viết xong rồi, tôi mang tới cho em, hay em có thời gian thì tới đồn cảnh sát lấy?”

“Dạ, chuyện này…”

Không đợi Hoàng Y Y nghĩ xong muốn lấy như thế nào, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến từng tràng cười của đàn ông.

“Chị dâu phải đích thân tới cục lấy nha, chúng tôi phải nhìn tận mắt xem rốt cuộc dáng vẻ chị dâu như nào.” Một giọng đàn ông xa lạ truyền tới.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cùng với đó, những tiếng cười kia cũng dần nhỏ lại.

Hoàng Y Y sững người, không nói nên lời.

“Em đừng để trong lòng, bọn họ thích nhất là trêu chọc anh cả.” Tần Thịnh nói.

“Anh cả ạ?” Hoàng Y Y thử hỏi.

Bên kia im lặng khoảng vài giây, “Ừ, một người anh rất quan tâm bọn tôi ở trong cục.”

“Ồ.” Cô cúi đầu nhìn bản vẽ trên bàn, cô còn tưởng chị dâu trong miệng bọn họ chính là mình…

Tưởng bở.

“A lô?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói.

“Vâng, để tôi tự tới lấy, không phiền các anh đi thêm một chuyến đâu ạ.”

“Được, khi nào em tới thì nói trước với tôi một tiếng.”

Sau khi cúp máy, Hoàng Y Y ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại.

Đại Hoàng nằm trong ổ chó đang ăn đồ ăn của mình một cách ngon lành.

Cô mở WeChat, nhấn vào khung thoại chưa từng gửi một tin nhắn.

Bấm vào, lại bấm ra. Lại bấm vào, nhìn chằm chằm chữ “Tần Thịnh” trên cùng màn hình, ngón tay lướt qua khung thoại, lại không biết có thể gửi cái gì, trong lòng trống rỗng khó hiểu.

Chắc bây giờ anh đang bận lắm nhỉ? Với lại vừa nãy đã nói cảm ơn, cũng không cần nhắn WeChat nữa.

Tiếng Đại Hoàng ăn thức ăn cho chó càng càn rỡ hơn, cô “hừ” một tiếng: “Đại Hoàng! Còn ngông nghênh như vậy nữa là chị cướp thức ăn cho chó đấy.”

Đại Hoàng “Gâu” một tiếng, liếc mắt nhìn cô.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Cô quay đầu lại xem.

[ Tần Thịnh: Gì vậy? ]

Úi! Thảm quá, bị bắt tại trận rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play