Khổng Dạ Khương sắc mặt liền thay đổi, mắt nhìn bố mẹ rồi dời sang chỗ Khổng Minh hiểu ra gì đó. "Sao bố mẹ lại qua đây?"

Chuyện của hắn chỉ có thể là do Khổng Minh bám đứng mách lại cho bố mẹ hắn biết.

Khổng Minh cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Khổng Dạ Khương khóe miệng giựt giựt khó khăn nặn ra nụ cười không thể giả trân hơn.

Người phụ nữ bước lên đánh vào cánh tay của Khổng Dạ Khương, không thèm để ý đến hắn mà trực tiếp đi vào trong nhà. "Cái thằng này! Không mời bố mẹ vào còn dám hỏi?"

Người này là Trác Nghi? Nhưng không đúng lắm, rõ ràng bữa trước gặp cô ta là một cô gái chạc tuổi với cô cơ mà. Hôm nay lại trở thành một người phụ nữ có nét trưởng thành hơn, cùng lắm chỉ khoảng 30 tuổi còn xưng là mẹ của Khổng Dạ Khương? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu Mộc Khuê nổ đom đóm chuyện này chưa xong thì rắc rối khác đã đến!

Cô lúc này đã quên mất mình đang chửi Khổng Dạ Khương, ngoan ngoan lẻo đẽo theo sau lưng Khổng Dạ Khương.

"Khuê Nhi, đến đây ngồi với ta. Kệ thằng con bất hiếu đấy đi!" Trác Nghi hất cằm tinh xảo, lên tiếng phá vỡ bầu không khí trong phòng khách, tay đập đập vào chỗ ngồi cạnh mình ra hiệu.

Mộc Khuê bị gọi tên thì giật thót tim liếc mắt thăm dò Khổng Dạ Khương nhưng hắn chả có động tĩnh gì.

Trác Nghi thấy cô chần chừ mãi không ngồi, nhanh tay kéo cô ngồi xuống cạnh mình, không thèm quan tâm đến Khổng Dạ Khương đang đứng.

"Dạ Khương, sao con đưa Mộc Khuê về đây mà không nói một tiếng cho bố mẹ biết?" Khổng Minh Thần động tác uyển chuyển đưa tách trà lên hít một hơi rồi từ từ nhấp nháp hưởng thụ tất cả những gì tinh túy nhất trong cốc.

Giờ Mộc Khuê mới để ý đến bố của Khổng Dạ Khương là một người đàn ông trẻ, phải nói là họ rất trẻ so với tuổi! Trông không giống với người đã có con lớn như Khổng Dạ Khương. Bố của hắn có ngoại hình thư sinh, mái tóc đen nhánh tôn lên làn da trắng từng đường nét trên khuôn như được điêu khắc vô cùng tinh xảo và nghiêm nghị, phong thái tỏa ra của một bậc đế vương không lẫn vào đâu được. Bề ngoài và tính cách hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ tưởng bố Khổng Dạ Khương là một người cứng nhắt, cương nghị nhưng từng cử chỉ lại rất nho nhã chuẩn mực.

Cả bố và mẹ hắn đẹp đến mức khiến cho Mộc Khuê cảm thấy nao lòng, bao nhiêu gen trội đều đắp lên người tên khốn kia lại chả trách sao hắn lại đẹp đến vậy.

"Mộc Khuê chỉ đến đây nghỉ ngơi thôi, cô ấy vẫn chưa đồng ý." Khổng Dạ Khương vô thức liếc về phía Mộc Khuê đang ngồi.

Chuyện gì nữa đây? Gì mà đồng ý với không đồng ý? Sao có quá nhiều chuyện mà cô không biết vậy nè!

Nếu không có bố mẹ của Khổng Dạ Khương ở đây chắc cô không thể kiềm chế được nữa mà cho hắn một trận. Cái tên này đã giấu cô quá nhiều rồi! Không thể lượng thứ được!

"Đừng nói với ta là con chưa nói cho con bé biết tất cả mọi chuyện?" Trác Nghi chất vấn hắn.

"..." Ai biết được bà mẹ hai con này rảnh rỗi bày ra trò gì để phá vợ hắn, Khổng Dạ Khương còn tính để mọi chuyện ổn định hơn một chút rồi kể cho Mộc Khuê nghe cũng không muộn. Mà không ngờ!

Khổng Dạ Khương còn không biết mẹ đã nói gì để Mộc Khuê nổi đóa tát cho hắn một phát rõ đau.

Mộc Khuê ngủ như heo vừa mới thức đã kiếm chuyện với hắn, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì bố mẹ đã đến.

[Tác giả bình luận 1 chút 😹 Phận làm trai 12 bến nước, cập vào cái bến mẹ thì báo, còn vợ thì tính lóng như kem.]

Bố mẹ Khổng Dạ Khương vừa rời đi thì Mộc Khuê cũng đòi về nhà.

"Mộc Khuê!" Hắn đuổi theo cô gái nhỏ đang hận hức.

"Đồ khốn! Khổng Dạ Khương anh là đồ khốn!" Cô vừa đi miệng cũng không ngừng hoạt động chửi Khổng Dạ Khương.

Hắn thầm nghĩ là cô đang tức chứ không bình thường hắn đã dùng miệng để chặn cái mỏ siêu cấp hỗn của cô vợ nhỏ nóng tính này lại!

Miệng xinh xắn thì phải nói ra những lời hay ý đẹp mà giờ nhìn xem, hắn bất lực!

Khổng Dạ Khương với nắm lấy tay cô làm Mộc Khuê bị mất thăng bằng mà lao thẳng vào người của hắn.

"Tiểu Khuê, nghe anh giải thích có được không?" Giọng trầm ấm của hắn lọt vào tai của Mộc Khuê như được rót mật ngọt, cơn bực cũng dần dần nguôi xuống.

Mộc Khuê đã chờ hắn tự mình nói cho cô biết, nhưng lúc cô cần hắn lại chả thấy đâu! Cô cảm giác mình cứ như một con ngốc để Khổng Dạ Khương muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói.

Một lúc sau, áo của Khổng Dạ Khương ướt một mảng lớn là cô đang khóc! Cô đánh vào ngực rắn chắc hắn, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Khổng Dạ Khương chỉ im lặng ôm cô vào lòng để cho Mộc Khuê đánh đến khi nào chán thì thôi.

Cả khuôn mặt Mộc Khuê đỏ lên, nước mắt nước mũi tèm nhem. Cô còn chùi nước mũi vào áo hắn cho đáng đời đồ khốn nhà anh!

"Sao em chơi dơ thế!?" Trò này của cô thật không thể chấp nhận được nữa, nhìn cái áo bị bẩn hắn liền cảm thán!

Vì anh xứng đáng! Đồ khốn!

"Anh giải thích đi chứ." Mộc Khuê giả vờ vịt đánh trống lãng qua chuyện khác, bày ra bộ mặt nghiêm túc với hắn.

"Hôn anh một cái liền nói em biết." Sao trên đời lại có một con quỷ vô liêm sĩ như Khổng Dạ Khương chứ! Còn dám trả giá với cô cơ đấy!

Khổng Dạ Khương đưa má về phía Mộc Khuê, cô định tát hắn một cái nữa nhưng hắn như đoán trước được giữ chặt hai tay Mộc Khuê không cho cô động thủ.

Thân thiếu nữ như hoa như ngọc nhưng tâm hồn thì hồ báo cáo chồn.

Khổng Dạ Khương nắm bắt thời cơ mà hôn tới. Lúc đầu chỉ định hôn nhẹ một cái mà thấy Mộc Khuê hai mắt đã nhắm lại đang đón chờ gì đó hơn nữa, vừa hay Khổng Dạ Khương cũng không muốn buông cứ thế mà khám phá vị ngọt của vợ nhỏ. Mỏ hơi hỗn còn lại không có gì để chê. Cả hai dây dưa một lúc lâu mới tách ra.

Vì mẹ hắn nôn nóng được gặp Mộc Khuê nên biến mình trẻ lại vài tuổi giả làm vị hôn thê của Khổng Dạ Khương để trêu cô.

Người mẹ hai con đã sống hơn 4000 năm hiểu thấu nhân sinh chốn hồng trần nhưng tính tình lại rất trẻ con và thích đi chọc ghẹo người khác.

Hèn gì Mộc Khuê cứ thấy Trác Nghi có vài nét rất giống với hắn, không nói chắc người khác nhìn vào bảo họ có tướng phu thê.

Cơ thể Mộc Khuê đang rất yếu nên hắn đưa cô về dinh thự của mình để tĩnh dưỡng, Khổng Dạ Khương cũng đã hứa với bà ngoại sẽ trả Mộc Khuê về nhà an toàn.

"Lúc gặp mẹ anh, bà ấy có nhắc đến quỷ huyết. Bà ấy bảo em đang giữ một phần quỷ huyết của anh... còn nói là anh tìm em để lấy lại nó."

Hắn nhếch khóe miệng thành một đường cong hoàn mĩ, véo má bánh bao của cô.

Thật ra lúc đầu khi biết được chuyện bố mẹ đã lấy một phần quỷ huyết của mình cho Mộc Khuê. Khổng Dạ Khương cũng đã nổi giận đùng đùng không chấp nhận, một mực muốn tìm gặp cô để lấy lại.

Bố mẹ Khổng Dạ Khương không muốn anh tìm được Mộc Khuê, liền bắt hắn đầu thai vào một gia đình có tiếng ở Lãng Thành nhưng đến năm hắn mười tám tuổi thì mới trở về quỷ giới. Lúc còn sống hắn chết là do bị bệnh hiểm nghèo, hình dạng kinh dị lần đầu gặp mặt mà Mộc Khuê thấy là hắn bày trò hù dọa cô.

Khổng Dạ Khương đã tìm được cô rồi, hắn vẫn luôn theo dõi cô nhưng chợt nhận ra thiếu đi phần quỷ huyết kia thì hắn không chết đi nhưng nếu lấy mất phần ở Mộc Khuê thì cô cũng không thể sống được nữa.

Dù có đôi mắt âm dương nhưng vì hắn là cháu của Quỷ Vương việc che mắt không cho cô thấy hay cảm nhận được âm khí từ hắn dễ hơn ăn kẹo.

Quỷ huyết trong người Mộc Khuê cũng để duy trì sự sống cho cô. Còn bây giờ quỷ huyết đang dần tiếp nhận và bám rễ muốn hòa làm một với Mộc Khuê, vô tình lại là sợi dây vô hình kết nối cảm xúc của Khổng Dạ Khương và Mộc Khuê lại với nhau. Dù chỉ là một phần nhưng Khổng Dạ Khương nhạy cảm hơn cô rất nhiều, hắn luôn kiềm chế rất tốt cảm xúc của mình. Việc cảm nhận cũng vậy, nếu Mộc Khuê thấy đau một thì hắn có thể đau mười, chỉ cần một chút dao động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới hắn.

Khổng Dạ Khương nắm tay Mộc Khuê đi dạo trong khu vườn trồng đầy ắp hoa, hương hoa cứ theo gió hòa vào không khí trong lành.

Mộc Khuê tò mò chạy qua chạy lại muốn ngắm hết tất cả hoa trong vườn của Khổng Dạ Khương, chợt khựng lại trước cây hoa bỉ ngạn màu trắng, dù ở dương thế cũng có nhưng đây là lần đầu cô được tận mắt nhìn thấy. Cây hoa này rất đặc biệt cánh hoa được cấu tạo như pha lê lấp lánh phát ra nguồn sáng yếu ớt.

"Thích không?" Khổng Dạ Khương ôm cô từ phía sau tay luồn qua chiếc eo mảnh khảnh, để cơ thể nhỏ bé của Mộc Khuê lọt thỏm trong lòng, mái tóc đen dài ngang vai cứ như thuốc phiện mỗi lần hắn đều rất thích vuốt ve nó, yêu chiều mà hôn lên.

"Thích." Mộc Khuê không che giấu miệng kéo thành một đường vòng cung gật đầu.

"Có muốn ở lại đây không?"

Mộc Khuê ngước lên nhìn đôi mắt phượng ôn nhu đầy cưng chiều tỏa ra sức hút mà bình thường hiếm thấy ở hắn.

Cô cắn môi lúm túng rồi lại tránh né ánh mắt kia của Khổng Dạ Khương."Nhưng bà vẫn ở nhà đợi em về."

Hắn chỉ muốn biết cảm xúc của cô về nơi này, trong lòng Khổng Dạ Khương biết bà ngoại rất quan trọng đối với Mộc Khuê, cô sẽ không bao giờ vì bất cứ một lý do nào mà bỏ rơi bà ngoại của mình.

"Được." Hắn chỉ cười nhẹ rồi ôm cô chặt hơn.

Khổng Dạ Khương muốn Mộc Khuê can tâm tình nguyên yêu hắn chứ không vì cái kí ước giữa bố mẹ cô và gia tộc nhà hắn mà ở lại.

Kiếp này đã định cô sống là người của hắn, chết đi cũng là ma của hắn!

Hôm nay Mộc Khuê phải tăng ca làm cả ngày, cơ thể đã mỏi nhừ chỉ nằm một chút đã chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng Mộc Khuê thấy hình ảnh Khổng Dạ Khương đang nằm kế bên chống một tay lên đầu, tay còn lại không yên vị mà chạm vào mặt cô còn cố ý làm nhột không cho cô ngủ.

"Khổng Dạ Khương để em ngủ." Mộc Khuê dừng tay của hắn lại, động đậy thân mình.

Giọng nói vừa gáy ngủ vừa nũng nịu của cô vợ nhỏ làm trái tim của hắn muốn tan chảy.

Khổng Dạ Khương đổi tư thế chống tay đè lên Mộc Khuê đang ngủ. Môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đôi môi căng mọng hơi khép hờ của cô.

Trong vô thức Mộc Khuê cũng đáp lại, được đà làm tới cái lưỡi không xương của hắn luồn lách trong khoang miệng đầy vị ngọt của riêng cô, dây dưa với lưỡi của cô, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo của cô tìm mò đỉnh đồi mền mại bóp nhẹ làm Mộc Khuê không chịu được mà khẽ rên lên thành tiếng.

"Ưm"

Buổi tối đi ngủ cô không có thói quen mặc áo ngực lại càng dễ dàng để hắn dở trò lưu manh.

Nhiệt độ mát lạnh lướt qua làm cho từng lỗ chân lông dựng lên, cơ thể mẩn cảm cũng theo đó mà ưỡn lên ghênh đón.

Hành động này của cô vợ nhỏ trong mắt hắn như đang khiêu khích. Kích thích cô chỉ rên nhẹ như tiếng muỗi kêu, máu trong hắn như sôi sục, sự thèm muốn trổi dậy. Con ngươi không còn là màu đen trầm tĩnh nữa mà đã biến thành màu đỏ khát máu, hắn thực sự rất muốn ăn cô ngay bây giờ!

Đến khi hơi thở cô loạn nhịp, tay nhẹ đẩy hắn ra mới quyến luyến cắn nhẹ vào môi cô.

Khuôn mặt ửng đỏ càng thêm quyến rũ, yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống ngắm nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ say, lười biếng không muốn mở mắt càng thêm khó chịu, thật không thể nhịn được nữa. Khổng Dạ Khương lướt xuống xương quai xanh xinh đẹp của cổ để lại một vết màu đỏ.

Hắn chỉnh lại quần áo, đắp chăn lại vì sợ cô sẽ bị cảm lạnh. Sau đó biến mất trong không khí, căn phòng lại rơi vào khoảng không vô định.

Sáng mai khi thức dậy, cảm thấy thân dưới có chút gì đó kì lạ, những hình ảnh tối qua còn lưu đọng một chút trong tâm trí. Cô thấy Khổng Dạ Khương nằm trên giường rồi hôn cô nữa, không lẽ cô bị mộng xuân?

Mộc Khuê đang đánh răng thì phát hiện ra một vết đỏ trên xương quai xanh. Vết này chỉ có thể là tối qua Khổng Dạ Khương làm ra! Cô xấu hổ với những phản ứng sinh học của cơ thể, thực sự không biết tên biến thái kia đang nghĩ cái gì nữa.

Cô muốn đào một cái hố tự chôn mình!

[Tác giả: hai chữ trong sạch, thần thiếp nói cũng đã chán rồi 😌 gồng sao nủi]

Trời lập thu trong vắt trải dài một màu xanh không một ngợn mây, ánh nắng vàng ấm áp say lòng người. Mấy cây ngô đồng trong sân trường lá cũng đã chuyển dần sang vàng, những quả bị gió thổi rơi xào xạc trên sân. Mộc Khuê đã là một nữ sinh cuối cấp rồi thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngôi trường yên tĩnh của ngày hè không còn nữa thay vào đó là không khí vui vẻ, náo nhiệt của buổi tựu trường.

Mộc Khuê phải học rất nhiều nên cũng không đi làm thêm nhiều như trước nữa.

Giờ ra chơi ở trường mọi người ùa ra căn tin để ăn sáng, còn một số ngồi trong lớp nói chuyện với nhau, Mộc Khuê phải tranh thủ giải hết đống bài tập về nhà để tối còn đi làm thêm sợ về trễ làm không kịp.

"Mộc Khuê, nhớ năm học trước chúng ta đã cá cược chuyện về con ma ở trường không?" Mộc Khuê đang tập chung giải bài tập thì bị Hứa Minh đi vào lớp xen ngang.

"Ừ." Điều đó có hay không cũng không quan trọng bằng việc học lúc này, Mộc Khuê lười biếng mở miệng trực tiếp ngó lơ Hứa Minh.

"Hay cuối tuần này, cậu muốn thử đi đến đó lại không? Vẫn như cũ 100 tệ." Hứa Minh giơ tờ 100 tệ thu hút sự chú ý của Mộc Khuê.

Nhắc đến tiền thì Mộc Khuê nghĩ mình có thể dừng bút một chút để bàn về kế hoạch.

"Được, tất nhiên rồi." Thái độ của cô thay đổi 360 độ, nở một nụ cười tươi như hoa cần lấy tờ 100 tệ của Hứa Minh gật đầu như giã gạo.

"Quyết định vậy nhé, cuối tuần gặp ở cổng phụ sau của trường." Nói xong, cậu ta nháy mắt với Mộc Khuê một cái chạy ra với đám bạn ở ngoài hành lang.

Cuối ngày Mộc Khuê dọn dẹp quầy pha chế cho tiệm thì chợt đếm trong đầu, hình như hôm nay là thứ bảy. Là ngày mà cô có hẹn với đám Hứa Minh. Nhìn đồng hồ trên tường đã gần mười giờ đêm cô vội vàng lấy đồ rồi đóng cửa tiệm chạy thẳng đến cổng sau của trường.

Đợi thêm một lúc nữa đám Hứa Minh cũng tới.

Mộc Khuê chậm rãi bước dọc theo hành lang cũ, nhỏ giọng gọi hắn "Khổng Dạ Khương."

Cô cũng đã lâu chưa gặp Khổng Dạ Khương nên hôm nay cũng muốn xem thử tối nay hắn có xuất hiện hay không.

"Vợ nhỏ cho gọi anh?" Chất giọng trầm ấm đặc trưng chỉ cần nghe liền biết đó là Khổng Dạ Khương.

Thân nhiệt mát lạnh hòa cùng mùi hương dễ chịu trên người hắn xâm nhập vào mũi của Mộc Khuê. Cơ thể nhỏ bé của Mộc Khuê bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, lồng ngực người đàn ông cứng rắn, có thể nghe từng nhịp tim an định.

Khổng Dạ Khương bế cô ngồi trên lan can bằng gạch. Gió thu nhè nhẹ thổi qua, nâng lên sợi tóc mềm mại, phất qua khuôn mặt thanh tú của Mộc Khuê.

"Em tưởng anh sẽ không đến chứ." Cô dụi dụi vào hõm cổ hắn làm nũng.

"Ngốc." Hắn véo đầu mũi của Mộc Khuê.

Ánh trăng mềm mại chiếu xuống càng bật lên khuôn mặt vốn bẩm sinh đã đẹp của Khổng Dạ Khương, khóe miệng không che giấu cong lên thành một đường. Trong lòng của Mộc Khuê như có dòng nước ấm chảy qua, bình yên đến lạ.

[Truyện được đăng độc quyền ở Wattpad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play