"Oáp –"

Ngư Lam ngồi duỗi dài người trên giường, cổ họng hầm hừ thoải mái, thanh âm nghe như một con mèo bự lắm lông khò khè.

Chu Miên nghe thấy động tĩnh, anh đi tới, nhẹ nhàng cúi người hôn trán Ngư Lam một cái, "Đến giờ dậy rồi."

Ngư Lam lười biếng ừm ừm, cái đầu chôn ở bụng Chu Miên cứ cọ qua cọ lại.

Hôm nay là ngày khai giảng thứ ba của trường bọn họ.

Ngày đầu tiên tân sinh viên đến báo danh, thu dọn hành lý, buổi sau bắt đầu kỳ quân sự luôn.

Trước kia Ngư Lam thuộc dạng khó rời giường, năm cấp ba không dậy sớm nổi, cố mãi mới mở được mắt ra, lúc tỉnh còn phải đu trên người Chu Miên một lúc.

Bọn họ ở chung một ký túc xá – Ngư Lam không biết Chu Miên liên lạc với bên trường đại học như nào, dù sao vừa khai giảng thì hắn và anh cũng được phân đến cùng chỗ, hơn nữa, cả phòng chỉ có hai người họ thôi.

Tương đương với phòng "Chuyên dành cho các cặp đôi".

Ngư Lam ôm Chu Miên rầm rì trong chốc lát rồi mới không tình nguyện bò dậy khỏi giường, vò vò tóc đi rửa mặt.

Phải tập hợp ở sân thể dục lúc 8 giờ, 7 rưỡi Ngư Lam mới mở mắt.

Cũng may Ngư Lam đã sớm quen loại trạng thái binh hoảng mã loạn này, hắn mất năm phút để tân trang lại, xong xuôi cùng Chu Miên ra cửa.

Trường học thống nhất phải mặc đồ ngụy trang khi học quốc phòng, phần thân trên rất dài, Chu Miên mặc như bình thường, áo phủ bên ngoài – Ngư Lam lại sơ vin áo vào lưng quần, thít ra vòng eo thon gọn cùng cặp chân đặc biệt dài.

Khí chất mỹ nhân, soái ca không giống với người khác. Kể cả khi mặc bộ đồ ngụy trang y hệt nhau thì tại thời điểm Chu Miên và Ngư Lam ở một chỗ, rất nhiều học sinh trên đường liên tiếp ngoái nhìn bọn họ.

Tuy mới đến trường được ba ngày ngắn ngủi nhưng danh tiếng quan hệ hai người đã truyền khắp toàn bộ đại học A.

Bởi vì hôm khai giảng có người tiếp cận, ý đồ trở nên thân mật hơn với chủ tịch Chu xinh đẹp như hoa – người đấy còn chưa kịp nói mấy câu đã bị bạn trai bá đạo bên cạnh chủ tịch Chu đen mặt chửi thẳng mũi đến mức phải chạy.

Đêm đó, Tieba của đại học A có bài viết mới, tiêu đề là: "Thời buổi này toàn Alpha yêu Alpha à? Aishh chít tịt!!"

Sau đó cặp Alpha này bị đào tung lý lịch lên – Một người nắm giữ thành tích đầu vào đứng đầu khoa Vật lý, một người là thủ khoa trong kỳ thi vào ngành Thể dục.

Cả hai đều cực kỳ hút mắt, tùy tay xách một người ra cũng đều là nhan sắc cấp bậc giáo thảo.

Cộng đồng mạng nhiệt huyết tiếp tục tìm hiểu nguồn tốc tư liệu nhập học của họ, phát hiện hai Alpha này tốt nghiệp cùng một trường cấp ba – Nói cách khác, người ta đã ở bên nhau từ hồi đó rồi.

Ban đầu bài viết đi hướng tiếc hận "Tại sao hai Alpha chất lượng tốt như này lại tự tiêu hóa nội bộ vậy", nhưng đào càng sâu, thấy không chừng còn là kịch bản "Thanh mai trúc mã", cư dân mạng đồng loạt đổi sang "Tình yêu thần tiên".

"Quả chanh rơi khỏi cây chanh, dưới gốc cây chỉ có tui."

"Để tui ngó xem chó độc thân nào nửa đêm rồi mà vẫn bị thồn cơm chó."

"Huhu, một mỹ một soái, bọn họ thực sự quá xứng đôi luôn!"

....

Vì vừa bước qua cổng trường chưa đến một tiếng đã bị Omega xa lạ đến gần, avatar WeChat của Chu Miên không thoát khỏi nanh vuốt Ngư Lam.

Từ cảnh non xanh nước biếc đầy phong cách người tiếp bước xã hội chủ nghĩa thành mấy chữ "Nhà có A!" to đùng bắt mắt.

Đó là tài khoản xã giao của Chu Miên, danh sách kết bạn có rất nhiều thầy cô cũ, thậm chí còn có đồng nghiệp hợp tác trên thương trường với nhà Chu, lão đại không ít – Tiểu công tử nhà Chu luôn luôn trầm ổn bình tĩnh thế mà có thể đổi ảnh đại diện thành như vậy.

Nhưng bản thân Chu Miên cũng không e ngại điều gì.

Bạn trai hay ghen, tính tình khó thuần, Chu Miên dung túng hắn phá phách.

Ngư Lam biết Chu Miên thu hút mọi người cỡ nào, năm cấp ba đã có cả đám thiếu nam thiếu nữ mặt mày đưa tình, đơn phương hẹn ước, không tiếc trái kỷ luật gửi chồng chồng thư tình tới chỗ Chu Miên.

Lên đại học, được tự do yêu đương, chắc chắn Chu Miên lại càng cuốn hút hơn... Ngư Lam hận không thể buộc chặt anh bên mình, không cho người khác liếc thêm một cái.

Nhưng cũng chỉ là muốn thôi, đến giờ học quân sự, hai người lại phải tách ra rồi tìm sân lớp mình –

Ngư Lam há mồm ngáp, gục đầu như chưa tỉnh ngủ, đứng vào hàng ngũ lớp hắn.

8 giờ.

Huấn luyện viên đến đúng giờ, bước chân cực kỳ chuẩn chỉnh: "Chào buổi sáng các bạn."

Dung tích phổi sinh viên thể dục lớn, giọng to, cả đoàn rống lên đều nhịp: "Chúng em chào huấn luyện viên ạ!"

"....!!"

Cả người Ngư Lam run bắn lên, trực tiếp bị dọa tỉnh luôn.

Hôm qua tân sinh viên đã được gặp huấn luyện viên, cũng nắm được lưu trình học phần quân sự. Hôm nay huấn luyện viên không dông dài nữa, bắt đầu cho bọn họ đứng nghiêm.

Đứng nghiêm là nội dung cơ bản và thường thấp nhất trong chương trình, ngày nào bọn họ cũng phải phơi mình dưới ánh mặt trời một lúc.

– Tư thế phải đúng tiêu chuẩn, cổ không được cựa quậy, tay chân không được lộn xộn.

Ngư Lam ghét nhất việc phải đứng chỗ khô cứng, chán đến mốc cả người. Hơn nữa thời tiết tháng 9 còn nóng cháy da cháy thịt, mặt trời vừa nhô lên, mồ hôi từ sau cổ hắn đã trượt xuống.

Ngư Lam đứng được một chốc đã thấy phiền – Không phải không có sức, đơn giản là hắn thấy chán thôi.

Hắn điều chỉnh tư thế, chịu lực bằng một chân, đứng mệt thì chuyển sang chân khác, cơ thể xiên xiên vẹo vẹo, nhìn cứ như bị đứt gân.

Trên cơ bản, đa số sinh viên thể thao là Alpha, một đám thân cao dáng lớn đứng thẳng tắp, chỉ cần một vị bên trong đục nước béo cò là thấy ngay.

Huấn luyện viên liếc qua, phát hiện có tên nhãi ranh dám lười nhác dưới mí mắt ông liền lập tức điểm danh: "Cậu."

"Ra đây."

Ngư Lam cảm thấy hắn không gây chuyện thị phi nên hoàn toàn không nhận thức rằng mình bị gọi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn ngó nghiêng xung quanh, không biết huấn luyện viên đang gọi ai.

Huấn luyện viên tức đến bật cười: "Nhìn cái gì mà nhìn, là cậu đấy, ra đây!"

Ngư Lam hơi không phản ứng kịp, hắn ngơ ngác vô tội chỉ chỉ chính mình: "...Gọi em à?"

"Đúng vậy, chính là cậu, ra khỏi hàng mau!"

Ngư Lam chớp chớp mắt, bước khỏi hàng trong sự khó hiểu.

Huấn luyện viên bắt hắn đứng đối diện với đội ngũ, sau đó, ông lấy hai lá bài poker từ túi ra, để nó ở chỗ lòng bàn tay Ngư Lam chạm vào quần, yêu cầu tay hắn phải ép vào chân sao cho lá bài không bị rơi.

Lá bài poker kia rất trơn, còn đặc biệt mỏng, Ngư Lam chỉ có thể ép sát tay vào người, hai đùi theo đó mà đứng thẳng.

Chân Ngư Lam – chỉ có thể nói không hổ là sinh viên thể thao, vừa thon vừa dài vừa thẳng, quả là cảnh đẹp ý vui.

Huấn luyện viên sửa đúng tư thế cho hắn, tiện thể phê bình: "Xem cái kiểu cà lơ phất phơ của cậu đi, tới bộ đội thì chắc chắn cậu là người đầu tiên nộp mạng đấy. Học quốc phòng phải lấy tinh thần chịu thương chịu khó ra, đừng có hở ra là tranh thủ lười biếng!"

Ngư Lam không lên tiếng, lén lén lút lút thả lỏng bả vai.

Huấn luyện viên lập tức đập lưng hắn: "Nhanh lên! Đứng nghiêm."

Ngư Lam lẻ loi đứng ngoài đội ngũ.

Sân thể dục trường chia làm hai, một trên một dưới, dùng bậc thang để kết nối hai nơi.

Bọn Ngư Lam ở sân trên, mà khoa Vật lý của Chu Miên học tại sân dưới.

Ngư Lam nghe thấy tiếng điểm số, tiếng còi truyền từ xa tới, nhịn không được khẽ quay đầu, ánh mắt hướng về phía Chu Miên bên kia.

Ngư Lam nghĩ nghĩ, nói: "Báo cáo huấn luyện viên!"

Huấn luyện viên đi tới, chau mày: "Lại làm sao?"

Ngư Lam xin xỏ đến đúng lý hợp tình: "Xin được quay sang phải."

Huấn luyện viên hoài nghi nhìn mắt hắn – yêu cầu gì kỳ quái vậy, hướng nào chả phải đứng nghiêm.

Ngư Lam cũng mặc kệ ông có đồng ý hay không, hắn xoay phải tại chỗ, đối mặt với sân thể dục phía dưới.

Từ chỗ đứng, góc độ của Ngư Lam, hắn có thể vừa vặn nhìn thấy khoa Chu Miên.

Nhưng khoảng cách thực tế rất xa, chỉ có thể loáng thoáng thấy hình dáng cơ thể chứ đừng nói đến mặt hay ngũ quan.

Ngư Lam tìm thấy Chu Miên bằng một loại bản năng nào đó như truy đuổi phối ngẫu.

Cũng may Chu Miên thực sự dễ nhận diện – Cứ tìm người trắng nhất trong đống kia là được.

Phần lớn sinh viên da vàng, chỉ có một vị là trắng đến phản quang thôi.

Nhóm Chu Miên cũng đang đứng nghiêm, loáng thoáng, Chu Miên luôn cảm nhận được tầm mắt quen thuộc dính trên người mình.

Thấy hơi kỳ quái, Chu Miên khẽ xoay tròng mắt và thấy Ngư Lam – Bạn trai anh đứng cạnh rìa sân trên một cách cực kỳ đột ngột, là góc độ có thể đối diện với anh.

Chu Miên: "............"

Kỳ quân sự vừa bước sang ngày thứ hai, Ngư Lam lại chọc họa gì mà bị bắt đứng một mình vậy.

Huấn luyện viên đi từ đội ngũ qua, đảo quanh một vòng thì thấy Ngư Lam vẫn đứng ở đằng kia.

Ngư Lam đứng thẳng tắp, tư thế đạt chuẩn, không nhúc nhích phân nào, không còn bóng dáng cái thói dặt dẹo nghiêng trái nghiêng phải kia nữa, thậm chí còn thẳng hơn cả quốc kỳ.

– Tròng mắt thậm chí bất động.

Huấn luyện viên thấy bộ dáng này của hắn, không kìm được nhìn lướt qua phía dưới.

Người này đang ngắm gì vậy?

Ngắm hết sức chuyên chú, ngắm không chớp mắt.

Huấn luyện viên thổi còi: "Được rồi, nghỉ giải lao hai phút rồi chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển theo đội ngũ hình vuông."

Ông nói với Ngư Lam: "Cậu về đơn vị đi, nhớ biểu hiện cho tốt vào, đừng để tôi lại phải lôi cậu ra."

Ngư Lam "Vâng" một tiếng, không hiểu sao mà biểu tình trông như chưa đã thèm.

Sáng nay hắn đã phun sương chặn pheromone trước khi ra cửa nên dù lúc này người chảy mồ hôi, mùi pheromone cũng không lộ ra.

Nhưng có vài Alpha không tự giác như vậy, trong đội ngũ lẫn lộn ít vị pheromone cực kỳ rõ ràng, Ngư Lam hơi nhức mũi khó chịu.

Ngoại trừ Chu Miên, hắn bài xích toàn bộ pheromone của đồng loại.

Ngư Lam nhăn mũi, đè những bản năng muốn trấn áp kia xuống.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một buổi sáng đã kết thúc.

Sau khi giải tán đội ngũ, Ngư Lam đi tìm Chu Miên, sắc mặt vẫn chẳng tốt lắm.

Chu Miên ngắm kỹ biểu cảm của hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

"Lúc nãy tớ thấy cậu ở sân thể dục."

Ngư Lam xoa xoa mũi: "Mùi pheromone Alpha bên bọn tớ nặng quá, cả sáng nay cứ bị khó chịu."

Hắn ôm chặt Chu Miên, hít một hơi thật sâu như hít bạc hà mèo, lầm bầm: "Cho tớ ngửi ngửi tí."

Nơi này trồng một cây liễu già cực kỳ to lớn xum xuê, hai người nấp phía sau, ai cũng không thấy họ đang làm gì.

Ngư Lam cũng không làm gì thật –

Hắn chỉ nhẹ nhàng đè Chu Miên lên thân cây, cúi đầu, như có như không hôn cổ anh.

Mặc kệ qua bao lâu, hương vị trên người Chu Miên vẫn khiến Ngư Lam vô pháp kháng cự mà hãm sâu trong đó.

Ngư Lam cảm giác hẳn hắn nghiện Chu Miên mất rồi, đối với người này, thân thể anh, khí vị anh, toàn bộ, hết thảy đều nghiện.

... Khả năng hắn đã sớm mắc bệnh nguy kịch, không thuốc nào cứu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play