Ngư Lam hôn anh, lại hôn thêm cái nữa, hôn như thể bị nghiện, nhão nhão dính dính: "Bù lại về sau cậu ở đâu tôi ở đó."
Chiều cao hai người không khác nhau lắm, chỉ cần hơi tiến về phía trước là có thể môi chạm môi.
Chu Miên đứng yên để hắn lộn xộn, lát sau, anh gõ gõ ngón tay lên bàn, bình tĩnh nói: "Không chơi bóng rổ nữa thì học Vật lý."
Ngư Lam không thể tin nổi: "..."
Không ngờ học tập lại là chướng ngại lớn nhất trên con đường đến lâu đài tình ái của hắn và Chu Miên!
Ngư Lam băn khoăn vài giây giữa việc tiếp tục trêu ghẹo chủ tịch Chu hay nghiêm túc ngồi xuống học bài, còn chưa kịp đi đến kết luận thì Chu Miên đã giở sách giáo khoa Vật lý ra rồi.
Vật lý khó hơn những môn khác nhiều. Ngư Lam bắt đầu từ con số 0 cảm thấy có chút đuối, nhưng cũng may Chu Miên đã giúp hắn hệ thống lại kiến thức, trong quá trình học tập xem như vẫn có trật tự – ngoại trừ các loại công thức phức tạp ra.
Chớp mắt đã qua một buổi trưa.
Ăn cơm trưa xong, Ngư Lam về lớp.
Gần một tuần này hắn không học trên lớp. Chu Miên dạy hay hơn giáo viên nhiều, hơn nữa chủ tịch Chu còn có dịch vụ "Gia sư một - một" đặc biệt nữa, Ngư Lam huấn luyện xong là toàn đến thẳng văn phòng Chủ tịch Hội học sinh luôn.
Mà thầy giáo cũng chẳng phát hiện, trước giờ vị học sinh ngồi bàn cuối này vốn là rồng thần chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.
Mấy ngày rồi Hứa Gia Duyên không thấy mặt mũi Ngư Lam đâu, thấy Ngư Lam về cái là tóm hắn, hỏi: "Ngư Bảo, dạo này cậu làm gì đấy? Sao không đi học?"
Gần đây Ngư Lam bị học tập đào rỗng cơ thể, hữu khí vô lực: "Nói là học bù trong văn phòng bạn trai thì cậu tin không?"
Hứa Gia Duyên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, tớ thấy điểm của cậu rồi! Lần này tiến bộ ghê thật! Cậu định thi vào đại học A thật à!"
Ngư Lam gật đầu.
Hắn không thích học, không thích tập trung cao độ, không thích làm đi làm lại bài tập, nhưng nếu làm vậy có thể được ở bên Chu Miên – thì Ngư Lam nguyện ý nhẫn nại một năm rưỡi khổ sở như vậy.
Hứa Gia Duyên không ngờ trùm trường yêu tự do, phóng đãng không kiềm chế được lại si tình đến thế, cậu vừa khiếp sợ vừa hâm mộ, cuối cùng cổ vũ hắn: "Kỳ thực 460 điểm rất dễ! Ôn hơn một năm là chắc chắn có thể bắt kịp!"
Ngư Lam cất hai quyển bài tập đi: "Đi đây.
Hứa Gia Duyên nhìn hắn siêu cấp kính nể: ".... Cúi chào ngài ạ."
Về cơ bản, trường bọn họ tổ chức thi tập thể hai lần một tháng, thi tháng kết thúc, nửa tháng nữa là đến kiểm tra cuối kỳ.
Với Ngư Lam, quá trình học hành luôn luôn nhạt nhẽo vô vị, kể cả có Chu Miên bên người thì hắn cũng không thể coi học là một loại lạc thú được. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại một lưu trình – nghe giảng, làm bài, chữa đề sai.
Quy trình Ngư Lam học trong văn phòng Chu Miên giống một tiết trên trường, học 45 phút, nghỉ giải lao 10 phút.
Lại làm xong một đề Vật lý, Ngư Lam bị trọng lực quả cầu kim loại tăng gia tốc tra tấn đến chết lặng.
May là làm đúng.
Đối chiếu đáp án xong, Ngư Lam mệt mỏi xoa xoa mặt. Hắn duỗi tay ôm eo Chu Miên, đầu cọ cọ lên người anh, nhìn qua như một nhóc thú bự nào đó làm nũng.
Chu Miên kéo ngăn bàn ra, trong đó có một ít kẹo trái cây và Chocolate. Anh bóc vỏ kẹo, đưa đến bên môi Ngư Lam.
Ngư Lam ngậm lấy viên kẹo, đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay anh.
Đầu ngón tay Chu Miên khẽ run.
Ngư Lam ngẩng đầu lên, trên mặt không còn tí "mệt mỏi" nào, ngược lại, tinh thần phừng phừng: "Nếu thi vật lý cuối kỳ tôi được 60 điểm thì có thể được thưởng một nụ hôn không?"
Chu Miên rất ít khi chủ động hôn hắn, đa số những lần hai người thân mật đều do hắn khởi xướng trước.
Chu Miên xoa xoa xoáy tóc hắn: "Được."
Kỳ thực Ngư Lam có thể lấy rất nhiều thứ từ trên người anh, thậm chí có tham lam hơn nữa cũng chẳng sao, chỉ là nếu hiện tại Ngư Lam muốn một nụ hôn –
Vậy trước mắt tạm thời hôn một cái.
Ngư Lam chưa từng yêu đương, hắn ở phương diện này cực kỳ đơn thuần, tâm tư như một tờ giấy trắng. Kỳ thực, hắn hoàn toàn có thể trao đổi bằng một yêu cầu càng quá mức hơn chứ không phải là bằng nụ hôn dễ như trở bàn tay là có thể được đến như này.
Chu Miên bất động thanh sắc nghĩ.
– Anh sẽ dạy cho hắn.
Cận kề kỳ thi, Ngư Lam dùng tốc độ phi thường đọc xong ba quyển sách.
Phương pháp dạy học của thầy Chu cực kỳ "Thành tích", như thế nào có thể tăng điểm nhanh chóng, những chương tốn nhiều công học mà lại không thi cũng bị anh gạt qua luôn.
Ban đầu Ngư Lam còn không thích ứng với tiết tấu gấp rút như vậy, sao khi đuổi kịp được thì cảm thấy cũng không khó như hắn nghĩ lắm.
Hai tuần sau, kỳ thi giữa kỳ đến đúng lịch.
Ngư Lam vẫn rất yếu phần tiếng Anh nên đã từ bỏ việc bòn rút điểm từ môn này, có sức học một tràng từ mới kia còn không bằng dùng nó đi làm thêm mấy đề toán.
Ngữ Văn cũng thế, không có quá nhiều không gian để phát triển.
Nhưng rõ ràng toán và vật lý đã thuận buồm xuôi gió hơn.
Nói một cách nghiêm túc, đầu óc Ngư Lam rất thông minh nhanh nhạy, chỉ cần không phải mảng kiến thức đặc biệt phức tạp thì Chu Miên giảng một lần là hắn đã hiểu.
Ra khỏi phòng thi, Ngư Lam nhớ lại một vài bài trong đề vật lý... Đạt được nụ hôn của chủ tịch Chu hẳn là không thành vấn đề.
Vốn dĩ thi cuối kỳ xong là được nghỉ nhưng vì vẫn chưa có kết quả thi nên bọn học sinh lại có thêm ba ngày tự học nữa. Kế tiếp chính là công bố điểm thi, họp phụ huynh và cả kỳ nghỉ đông học sinh nào cũng mong ngóng.
Buổi tối có họp lớp để tổng kết cuối năm, Chu Miên và Ngư Lam đều ở trong lớp mình. Giáo viên chủ nhiệm thực mau đã cầm phiếu điểm vào lớp, dán nó lên tường.
Ngư Lam đến nhìn lướt qua, không hiểu sao ngừng lại, nhìn chằm chằm vào một chỗ trên phiếu điểm, hồi lâu sau mới xoay người về chỗ.
Hứa Gia Duyên vừa từ bên ngoài vào, cậu mở nắp chai nước, tùy ý hỏi: "Kết quả như nào? Cậu thi được bao nhiêu?"
Biểu tình Ngư Lam quái dị: "419."
Hứa Gia Duyên sặc: "Phụt – "
Tuy Ngư Lam không biết DOI là gì nhưng lại hiểu nghĩa của 419.
Còn không phải là... tình một đêm à.
( 419 - Four one nine đọc gần như "For one night" - Tình một đêm)
Hứa Gia Duyên tí nữa thì sặc chết, cậu ghé vào bàn cười rộ lên: "Ha ha ha, không hổ là cậu, ha ha ha ha, không phải, đù má, cậu được hơn 400 điểm?!"
"Trùm trường đỉnh của chóp!"
"Lần trước cùng lắm cậu chỉ được 300 đúng không? Một tháng mà có thể tăng hơn 100? Có phải ngày nào cậu cũng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó..."
Ngư Lam không nói gì thêm, thậm chí còn hiếm hoi không khoe khoang.
Trong khoảng thời gian này, khả năng Chu Miên còn phải trả giá nhiều hơn hắn.
Anh tận lực giảng từng phần kiến thức phức tạp trở nên đơn giản dễ hiểu; khiến Ngư Lam ghi nhớ, minh bạch ẩn ý, cách giải của các dạng bài một cách rõ ràng và lâu dài – Điều mà thậm chí đại đa số giáo viên không làm nổi.
Trước khi buổi họp lớp bắt đầu, lớp trưởng trả bài kiểm tra.
Trong đó có một chồng bài thi Vật lý, Ngư Lam giở ra tìm điểm của hắn, 63 điểm.
Bởi vì Vật lý là môn học muộn nhất nên còn rất nhiều nội dung trong bài kiểm tra hắn chưa kịp học. Với Vật lý, thành tích của hắn là thấp nhất trong lớp.
Tiếng Anh 53, Ngữ văn 82, Toán 89, Khoa học tổng hợp 195.
Cộng cộng thêm là 419 điểm.
Ngư Lam lấy điện thoại, chụp riêng một trang điểm Vật lý.
Điên cuồng ám chỉ.
Sáng mai là họp phụ huynh, sau đó học sinh được về nhà.
Lần nào cũng là mẹ Ngư đến họp cho hắn —- Đôi khi mẹ Ngư bận thì sẽ để bố Ngư tới, bố Ngư họp xong sẽ ném Ngư Lam ở trường rồi để hắn tự bắt xe về.
Trước kia Ngư Lam luôn là đối tượng phê bình trọng điểm trong buổi họp, độ nổi tiếng trong trường của hắn kỳ thực không thua kém Chu Miên lắm —- Cùng là "Con nhà người ta", mỗi tội Chu Miên là "Tấm gương sáng trong học tập", còn hắn là "Tài liệu phản diện", "Ngàn vạn lần đừng học theo".
8 giờ sáng, Ngư Lam xuống dưới khu dạy học dẫn mẹ hắn lên.
Học sinh không được phép có mặt trong phòng họp, còn Chu Miên thì đang giúp chủ nhiệm lớp anh chủ trì hội nghị. Ngư Lam rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng tựa vào tường bên ngoài chơi game.
Sau khi mẹ Ngư ngồi xuống, việc đầu tiên bà làm là giúp Ngư Lam dọn dẹp qua góc học tập trông như ổ chó của hắn.
Rồi chuẩn bị tinh thần nghênh đón mưa rền gió dữ đến từ mục kiểm điểm của giáo viên chủ nhiệm.
Ngư Lam vẫn chưa kể cho người nhà về thành tích của hắn. Nhận được phiếu điểm, mẹ Ngư Lam nhìn từ dưới lên theo thói quen, nếu không có gì bất ngờ thì nhìn phát sẽ thấy tên thằng quý tử nhà bà luôn —-
Hửm?
Sao không có?
Đứng đầu đếm ngược không có, đứng thứ hai cũng không phải...
Mẹ Ngư không thể tin vào mắt mình, bà hít hà một hơi!
Thế nhưng không có tên trong mười hạng cuối lớp!
Lớp Ngư Lam có 50 người, Ngư Lam xếp hạng thứ 38. Tuy thành tích vẫn ở tầm trung nhưng so với đứng thứ hai đếm ngược đã cực kỳ làm người chấn kinh rồi!
Mẹ Ngư thậm chí hoài nghi phiếu điểm của mình có vấn đề —-
Bà nhìn phiếu điểm của mẹ Hứa Gia Duyên bên cạnh,, quả thực là Ngư Lam đứng thứ 38!
Mẹ Ngư bắt đầu hoảng hốt.
Lần nào họp phụ huynh cũng có mục khen thưởng, lần này cũng không phải ngoại lệ.
"Giấy khen học sinh ưu tú..."
"Ngôi sao chăm chỉ..."
"Ngôi sao tiến bộ... Ngư Lam..."
Ngư Lam nghe thấy tên hắn, hắn đứng ngoài xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.
Mẹ nó, này là cái quần què gì vậy... Thế mà còn có giấy khen?
Nhân thiết trùm trường vỡ nát.
Vỡ tan tành mây khói luôn.
Ngư Lam vuốt mặt, chết lặng.
Họp phụ huynh diễn ra trong khoảng nửa tiếng. Mẹ Ngư đi ra, biểu tình không giống lúc nãy bà nhìn con bà nữa.
Bà cầm "ngôi sao" trên tay, có chút được thương mà sợ: "Con, sao lần này con..."
"Chẳng lẽ sau khi làm mẹ bị phê bình mười mấy năm, lương tâm con rốt cuộc đã thức tỉnh nên cho quyết định tặng mẹ một bất ngờ?"
Mặt Ngư Lam vô biểu tình: "Mẹ vui là được."
Mẹ Ngư cẩn thận gấp tờ giấy khen đầu tiên trong cuộc đời như tờ séc trị giá hàng chục triệu đô la quý giá rồi cất vào túi xách. Bà ôm choàng qua vai con trai: "Đi, tối nay mẹ khao một bữa linh đình luôn!"
Ngư Lam thản nhiên nói: "Giờ con đi tìm Chu Miên, mẹ về trước đi."
Mẹ Ngư rít lên: "Vừa nghỉ đã chạy đi chơi?"
"Không chơi, con đi tí rồi về luôn."
Ngư Lam như nhớ tới hình ảnh nào đó, hắn khẽ liếm môi: "....Cậu ấy phải trả vài thứ cho con."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT