Bành Bắc đỏ mắt cũng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ biết không ngừng lặp lại hai từ: “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!..”
Bác sĩ sau khi vào phòng tiêm một liều thuốc an thần cho Bùi Yên mới nặng nề bước ra.
Ông tiến lại chỗ Bành Bắc cùng Liên Châu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhờ ý chí cực đại, cảnh sát Bùi đã cai nghiện thành công, nhưng chất độc đã khuếch tán khắp cơ thể, chẳng mấy chốc sẽ lên não. Người nhà chuẩn bị hậu sự thì hơn.”
Dường như đã quá giới hạn chịu đựng, Liên Châu ngất xỉu được Bành Bắc đỡ lấy.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, đôi tay ông ấy cũng run rẩy dữ dội bán đứng tâm trạng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
“Không! Ông nói dối. Bác sĩ kiểm tra lại lần nữa giúp anh tôi với. Anh ấy còn trẻ như vậy. Sao có thể chết được. Không!”
Vị bác sĩ trung niên chỉ biết đỡ gọng kính thở dài, cảnh tượng này ông đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cảnh sát Bùi lại là trường hợp duy nhất khiến ông chạnh lòng, không phải vì cậu ấy còn trẻ mà là vì cậu ấy dùng cái chết đổi lấy an nguy, tính mạng của hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia.
Ông ấy còn nhớ rõ vào những giây phút tỉnh táo hiếm hoi của Bùi Yên, anh bình thản chấp nhận hết thảy tình huống xấu nhất dành cho mình, không phàn nàn cũng chẳng oán hận.
Vào một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực, Dương Niên biết tin chạy vào phòng bệnh.
Anh không cách nào liên tưởng người bạn thân thiết nhất của mình ở thế giới này với người đàn ông gầy trơ xương, hóp mắt trũng sâu trước mặt.
Dương Niên đỏ mắt ngồi xuống bên cạnh: “Vì sao không nói cho tôi biết? Cậu có còn xem tôi là anh em nữa không?”
Bùi Yên ho khan vài tiếng, anh với lấy tờ giấy trắng ở tủ đầu giường, lén lút lau lấy vết máu trên tay.
Dương Niên thấy hết tất cả, nhưng lại vờ như không để ý: “Cậu cũng không nói với Phương Nghi? Cậu có biết cô ấy ngoài kia đang điên cuồng tìm kiếm cậu không?”
Bùi Yên hốt hoảng quay phắt sang nhìn anh: “Cô ấy… khỏe không?”
Dương Niên tức đến bật cười: “Cậu trong bộ dạng này còn có tư cách hỏi cô ấy khỏe không? Thay vì đó cậu lo cho sức khỏe mình đi thì hơn!”
Bùi Yên lắc đầu tự giễu: “Tôi ban đầu không nên ích kỷ, biết chắc cả hai sẽ không có kết cục tốt nhưng tôi vẫn dây dưa không dứt. Đời tôi định sẵn không một ngày yên ổn, tại sao lại ích kỷ lôi cô ấy vào vũng bùng này chứ?”
Dương Niên siết chặt tay: “Nếu không phải cậu là bệnh nhân tôi nhất định sẽ đánh cậu một trận. Cậu đang khoe khoang cô ấy thà chọn người không yên ổn như cậu cũng không chọn tôi?”
Bùi Yên mấp máy đôi môi khô khốc: “Không phải.”
Ánh mắt anh đâm xuyên qua cửa sổ nhìn về phía những cành liễu rũ xuống đang lung lây trong gió: “Gần đây tôi thường hay nằm mơ. Trong mơ tôi không phải là cảnh sát mà là một bác sĩ. Phương Nghi cũng không phải một võ sĩ quyền anh danh tiếng mà là một bệnh nhân sống thực vật chỉ còn chút hơi tàn.”
Mãi chìm đắm trong câu chuyện của mình, khiến anh bỏ sót tia sáng lóe qua trong mắt Dương Niên.
Anh tự cười giễu chính mình: “Đến cả trong mơ, tôi và cô ấy đều không có kết cục tốt. Có lẽ ông trời muốn cảnh cáo tôi đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Cô ấy tốt đẹp như vậy là tôi không xứng với cô ấy.”
Bùi Yên ngày thường ít nói, nhưng hiện tại khi biết thời gian mình không còn nhiều, anh dường như tính tình đổi biến hẳn: “Nếu có kiếp sau, tôi nguyện trả giá đại giới, chỉ ước được gặp lại cô ấy. Lúc đó tôi sẽ làm một người bình thường, dù không danh không phận vẫn âm thầm bảo vệ cô ấy bình an, hạnh phúc một đời.”
Trước đây, Dương Niên cho rằng trên đời này không còn ai yêu Lạc Phương Nghi nhiều hơn chính mình. Nhưng giờ đây, anh mới hiểu ra so với Bùi Yên, tình yêu của mình có bao nhiêu hèn mọn và yếu đuối.
Bùi Liên dìu Liên Châu tiến vào phòng bệnh nghe được những lời này, vội vàng phủ nhận: “Anh! Anh nhất định sẽ không chết. Anh đã hứa sẽ thay ba bảo vệ mẹ và em thật tốt rồi mà.”
Cô gần như gào khóc nói ra những lời này.
Bùi Yên khó khăn vươn tay xoa đầu cô: “Xin lỗi. Lần này xem ra anh phải thất hứa thật rồi. Bùi Liên là cô bé tốt, em nhất định sẽ thay anh chăm sóc cho mình và mẹ thật tốt đúng không nào?”
Bùi Liên không thể ngăn nước mắt đang lăn dài trên má, liên tục lắc đầu: “Không!”
Bùi Yên lúc này mới đảo mắt nhìn sang mẹ mình, lòng anh như hàng vạn con kiến đang gặm nhắm vừa khó chịu lại đau xót.
Mặc cho mọi người ngăn cản, Bùi Yên chậm chạp bước xuống giường, quỳ trước mặt Liên Châu, dập đầu ba cái: “Mẹ! Ơn sinh thành và dưỡng dục của mẹ con không trả hết. Đời này ngoài mang lại lo lắng cùng đau khổ, con chẳng làm được gì cho mẹ. Con trai bất hiếu xin lỗi mẹ.”
Liên Châu đã dặn lòng không khóc nhưng nhìn đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra đang không ngừng tạ lỗi, bà không kìm lại được, cũng khom người ngồi xuống trước mặt anh.
“Mẹ không trách con. Con là đứa con trai khiến mẹ tự hào nhất. Chỉ là trước đây mẹ ích kỷ chỉ muốn con làm con trai của mẹ, chứ không phải làm cảnh sát vì an nguy của quốc gia dân tộc mà phục vụ. Con ngoan như vậy sao mẹ nỡ trách con.”
Bà dang tay ôm lấy Bùi Yên, trong đầu bà không ngừng lướt qua cảnh tượng từ giây phút anh vừa chào đời, ngày anh chập chững biết đi, biết nói từng câu bập bẹ, cho tới khi trưởng thành về nhà ngày càng ít, vết thương cũng mỗi lúc một nhiều lên, cuối cùng vì chấp hành nhiệm vụ mà sống không bằng chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT