Lạc Phương Nghi hốt hoảng, dường như những lời anh vừa nói không phải tất cả đều sai.

Đến bây giờ cô mới có dũng khí nhìn lại cuộc hôn nhân của chính mình, có lẽ là cô sai.

Sai vì chính mình kiếp trước sống như một con rối, chấp nhận sự sắp đặt của bề trên bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Có lẽ Lạc Phương Nghi cho rằng mình vẫn luôn đối xử dịu dàng, hiểu chuyện nhận làm hết thảy nghĩa vụ của một người vợ đã quá đủ cho anh.

Nhưng chẳng nghĩ tới thứ Dương Niên cần lại là tình yêu, sự thấu hiểu và mở lòng.

Lạc Phương Nghi bất chợt nhận ra một số việc, mà phải trải qua hai đời mới nhìn thấu hết thảy.

Dù vậy cô vẫn không thể tha thứ cho sự phản bội của Dương Niên: “Xin lỗi. Em đã không cho anh được thứ tình yêu mà anh mong muốn. Nhưng điều này không có nghĩa là anh có quyền phản bội em. Dù sao chuyện đã qua cứ để qua đi.”

Nhìn vào hốc mắt ửng đỏ của cô, Dương Niên không nỡ nặng lời nhưng anh rất sợ mất đi cô, anh run rẩy giữ chặt tay cô, hạ thấp giọng: “Chuyện này là anh sai. Anh xin lỗi em, em có đánh, có mắng anh cũng được chỉ cần em hả giận. Nhưng em cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ đối tốt với em, em có thể không yêu anh ngay được. Anh có thể chờ, chúng ta bắt đầu lại ở thế giới này, được không em?”

Lạc Phương Nghi rút tay ra, chậm rãi lắc đầu: “Nếu là trước kia em không rõ, nhưng hiện tại người em muốn dùng cả sinh mệnh để yêu chỉ có một người. Người đó không phải anh.”

Dương Niên khổ sở, thất lạc nở nụ cười đắng chát.

Anh im lặng tiếp tục lái xe về phía trước.

Đến khi xe dừng trước cửa khách sạn, Lạc Phương Nghi định bước xuống lại bị anh bất ngờ giữ chặt.

Cô giật mình hất tay anh ra: “Anh muốn làm gì?”

Dương Niên chua xót lên tiếng: “Em chán ghét anh vậy sao?”

Lạc Phương Nghi nhận ra mình quá đáng chỉ cụp mắt không nói.

Anh cố nặn ra một nụ cười: “Ai bảo tình cảm của anh là đơn phương? Được rồi. Anh sẽ không làm phiền em thêm nữa. Chúc hai người hạnh phúc. Nếu cậu ta đối xử tệ bạc với em, tới lúc đó đừng có hối hận đòi quay lại với anh. Anh không nhận lại em đâu!”

Lạc Phương Nghi phì cười, nước mắt cô bất giác rơi xuống, không phải vì luyến tiếc, không phải vì hối hận mà là thứ cần thiết để chấm dứt quá khứ, tựa như chính nó đang rửa trôi những bận lòng cùng phiền muộn đã qua: “Cảm ơn anh. Nếu tương lai xuất hiện người con gái khiến anh một lòng một dạ, hi vọng anh sẽ trân trọng cô ấy.”

Tứ kết IBF

Lạc Phương Nghi đoán được mình và Liu Na nhất định sẽ trở thành đối thủ chân chính nhưng không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy.

Sau khi bốc thăm đụng độ Liu Na ở vòng tứ kết, cô dường như được quay trở lại thời điểm nhiều năm về trước lúc hai người mới đặt chân vào Lion.

Cảm xúc của cô đối với cô gái này ban đầu ấn tượng mạnh mẽ về sau lại nhạt nhòa dần.

Lạc Phương Nghi còn nhớ rõ ngày mẹ Liu Na dắt tay cô ấy vào câu lạc bộ, cô bé run rẩy sợ sệt, gầy yếu đến nỗi tưởng chừng chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ lay ngã.

Liu Na trước đây rất mít ướt, hễ bị ai nhìn lâu một chút đã đỏ mắt. Không nghĩ tới thời gian lặng lẽ trôi qua, cô gái này tựa như ve sầu thoát xác mạnh mẽ vượt xa nét tính cách khiếp nhược ban đầu, lại có năng lực khiến các quyền sĩ đồng trang lứa nể trọng.

Nếu Liu Na ở thế giới này có tính cách cùng thân phận giống với một Liu Na mà cô biết trước đây, Lạc Phương Nghi không khỏi thán phục.

Thế nhưng, sau khi lên võ đài Lạc Phương Nghi lại có cái nhìn khác về người này.

Ánh mắt Liu Na không đơn thuần chỉ là nhiệt huyết với quyền anh, mà còn có sự hận thù đan xen bên trong đó.

Cô chưa kịp nghĩ nhiều, trận đấu đã bắt đầu.

Lạc Phương Nghi thoáng bất ngờ vì nhận ra Liu Na che giấu quá sâu. Phương thức ra đòn của cô ấy hoàn toàn khác một trời một vực so với lúc tập huấn.

Chậm rãi, trí mạng.

Trong đầu Lạc Phương Nghi lóe lên những từ này.

Cũng may cô chưa bao giờ kiêu ngạo, tự cho mình là đúng nên vẫn giữ bình tĩnh ứng phó.

Liu Na dường như rất thong thả, từ đòn đánh giáng xuống cũng không cố ý muốn ghi điểm, chủ yếu làm xáo trộn phán đoán của cô.

Lạc Phương Nghi gặp chiêu phá chiêu, nếu đối phương cho mình cơ hội cô ngu gì không nhận.

Chính vì vậy, bên dưới khán giả và những vận động viên khác trông thấy Lạc Phương Nghi điên cuồng ra đòn, ép Liu Na đến hoài nghi nhân sinh.

Liu Na nghệch mặt: Sao cô ta không đi theo lẽ thường? Cô ta không lo sợ mình có át chủ bài? Hay cô ta coi thường mình?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Liu Na thoáng vặn vẹo.

Cô ta cũng không phải quả hồng mềm, cật lực chặn đứng các đòn đánh của đối phương, ngăn không cho đối thủ ghi điểm.

Dằn co một hồi, chỉ còn lại ba phút cuối, những tưởng phải đấu thêm hiệp phụ vì cả hai đều chưa có điểm nào.

Lạc Phương Nghi đột ngột nhướng mày.

Tay cô tung đòn thẳng trái, Liu Na cho rằng đối phương vì hết thời gian thiếu kiên nhân nên dồn sức đánh bậy bạ.

Nghĩ vậy, Liu Na dồn sức cản đòn này, chỉ là không ngờ cú đấm giáng xuống lại nhẹ hơn cô ta tưởng.

Liu Na đột nhiên khựng người lại.

Ngay khi đối phương còn chưa kịp phát hiện đó chỉ là đòn giả, tay phải của Lạc Phương Nghi đấm móc cằm Liu Na khiến cô ta nhất thời không kịp trở tay.

Trúng một đòn này, tâm lý Liu Na trở nên bất ổn, tạo cơ hội cho Lạc Phương Nghi liên tiếp ghi bàn.

Dù trước đó trên đoạn clip, Lạc Phương Nghi đã lộ ra thực lực chân chính nhưng nhiều người vẫn hoài nghi do cắt ghép tạo thành.

Tuy nhiên, một màn thắng oanh tạc này đã làm danh tiếng Lạc Phương Nghi nổi như cồn trong và ngoài giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play