Lạc Phương Nghi ngây người: “Không phải thầy kêu em lên thử nghiệm lực đấm sao?”

Dương Niên nhìn cô khó hiểu: “Ai nói với cô tôi kêu cô làm việc này?”

“A?” Cô ngơ ngác.

Anh lạnh lùng ném đích đấm cho Lạc Phương Nghi, rồi đoạt lấy găng tay của cô: “Giờ tới lượt tôi đấm.”

Nhóm người Lâm Hiểu, Liu Na và Trương Mộng Phi còn đang khó chịu không rõ anh muốn làm gì, nghe tới đây lập tức phì cười.

Những người khác cũng cười trên nỗi đau của cô, nhưng họ không dám lớn tiếng chỉ biết âm thầm che miệng.

Lương Thi giật lấy áo Nghiêm Nhân: “Giờ em tin cô ấy không đi cửa sau rồi. Em chưa thấy ai đi cửa sau lại thảm như cô gái này. Hơn nữa xem ra cô ấy còn đắc tội với huấn luyện viên.”

Nghiêm Nhân gật đầu tán thành với cô.

Bên dưới náo nhiệt như thế nào, Lạc Phương Nghi cũng không còn tâm trạng quản, cô như cá chết cầm khiên tay đưa lên.

Những tưởng đối phương sẽ khoan dung với nữ sinh, không ngờ anh thật sự dốc toàn lực đấm vào.

Lạc Phương Nghi không chút đề phòng bị đánh lùi ra sau vài bước xém té ngã.

Dương Niên có chút bất ngờ, không nghĩ cô lại yếu như vậy, nhưng rõ ràng phóng lao phải theo lao, biệt hiệu mỏ hỗn của anh cũng không phải hư danh: “Cô chưa ăn cơm à? Yếu như vậy? Tôi cũng không hiểu nổi sao cô vào được đây. Nếu thi đấu với thái độ này tôi khuyên cô nên rút lui sớm, tránh mất mặt về sau.”

Lạc Phương Nghi nghĩ tới lời anh không phải không đúng. Cô vẫn còn đang phân vân Dương Niên này và Dương Niên mà cô biết liệu có phải là một. Trong ấn tượng của cô chồng cũ mình là một tên yếu gà, chính vì vậy mà cô vô tình đánh đồng hai người họ, mới để xảy ra sơ suất này.

Nhưng càng nghĩ Lạc Phương Nghi càng rối rắm, người trước mặt mang đến cho cô ấn tượng vô cùng khác biệt. Trên thế giới này thật sự có hai người trùng tên giống nhau như hai giọt nước sao?

Trong vài phút ngắn ngủi, cô suy tư thật nhiều cuối cùng lại tự giễu: Nếu phải thì sao mà không phải thì sao? Dù sao đời này cô cũng không muốn dính dáng đến người kia dù chỉ một chút.

Nhận thức được điều này, ánh mắt Lạc Phương Nghi dần trở nên trong suốt, cô chân thành cúi đầu: “Xin lỗi huấn luyện viên, vừa rồi tôi không tập trung. Lại lần nữa, lần này tôi sẽ cố hết sức.”

Giờ đến lượt Dương Niên ngơ ngác, anh chuẩn bị sẵn tư thế chuẩn bị nghe cô chửi, vậy mà đối phương lại không làm theo lẽ thường: “Được rồi, tiếp tục!”

Dứt lời, anh không cho cô chút cơ hội phòng bị, lập tức tấn công, lực đấm ra thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.

Thế nhưng lần này tay cô cầm đích đấm chỉ hơi run nhẹ, không hề có dấu hiệu bị đánh lùi.

Lạc Phương Nghi cong môi nở nụ cười: “Huấn luyện viên, anh chưa ăn cơm sao? Yếu như vậy? Không phải anh đi cửa sau vô đây để huấn luyện chúng tôi đấy chứ?”

Dương Niên bị chọc tức đến bật cười, anh còn tưởng cô sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt không ngờ lại trả đũa không thiệt chút nào.

Dương Niên không những không trách cô, ngược lại hào phóng khen ngợi: “Không tồi. Cho tôi rút lại lời vừa rồi.”

Lạc Phương Nghi lười phản ứng với anh ta, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy tôi xuống được rồi chứ, thưa huấn luyện viên đáng kính?”

Tuy là hỏi ý kiến anh, nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã thấy động tác tháo đích đấm của cô vô cùng dứt khoát.

Dương Niên cười bất đắc dĩ xua tay: “Được rồi. Cô xuống đi!”

Tiếp theo anh ra lệnh tổ đội xếp thành hai hàng dọc, gọi người đứng đầu phát dụng cụ tập cho họ, sau đó cho hai bên quay mặt đối diện nhau tiến hành tập luyện.

Nhóm người này cứ thế tập luyện quên cả thời gian, đợi đến khi cả người rệu rã mới nhận được lệnh kết thúc buổi tập.

Toàn bộ những vận động viên tham gia thi đấu đều được sắp xếp nghỉ ngơi tại khách sạn gần đó.

Lúc nhận phòng, Lạc Phương Nghi mới biết được mình phải ở chung với một người khác.

Lương Thi nhìn thấy cô nhiệt tình chào hỏi: “Tôi là Lương Thi, đến từ câu lạc bộ Youth của nước Q. Hôm nay có nhìn thấy cậu nhưng tôi vẫn chưa biết tên, cậu là?”

Lạc Phương Nghi nhớ đến thảm trạng của mình hôm nay, có chút khó khăn đáp lại: “Lạc Phương Nghi, đến từ nước V. Rất vui được biết cậu.”

Lương Thi có nhiều điều muốn hỏi cô nhưng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của đối phương cũng không muốn khó xử: “Vậy tôi tắm trước nhé?”

“Ừm.” Lạc Phương Nghi gật đầu.

Dứt lời, cô không còn nhìn đối phương thêm nữa, lặng lẽ mở va li thu dọn đồ của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Lạc Phương Nghi bước xuống giường xỏ dép lê rồi mới ra ngoài.

“Cao Thiên Anh? Cậu còn không nghỉ ngơi đứng đây làm gì?”

Người này lén lút nhìn trái phải mới nhỏ giọng lên tiếng: “Gần đây có tổ chức hội chợ, nghe nói có nhiều gian hàng ẩm thực châu Á, cậu muốn cùng đi không?”

Lạc Phương Nghi nghe vậy chút mệt mỏi biến mất tăm, phấn khích gật đầu: “Đi! Đương nhiên đi rồi! Cậu chuẩn bị xong đợi tôi dưới sảnh, tôi tắm rồi sẽ xuống.”

Đối phương nghe vậy hoảng hốt bịt miệng cô: “Cậu không thấy nói vậy với một người đàn ông rất nguy hiểm sao?”

Cô mỉm cười nhưng lại hung ác đạp chân anh: “Trong mắt tôi cậu chẳng khác nào mấy bà thím nhiều chuyện.”

Dứt lời, Lạc Phương Nghi đóng sầm cửa chẳng chút nể nang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play