Giữa cái nắng gay gắt của buổi ban trưa, chiếc xe buýt đã dừng ở trạm được gần năm phút.

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, tài xế thiếu kiên nhẫn lớn giọng: “Cô gái kia có lên không? Còn bao nhiêu người khác đang chờ!”

Lạc Phương Nghi giật mình mở mắt.

Cô sửng sốt nhìn khung cảnh vừa xa lạ lại hết sức quen thuộc.

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, gương mặt dữ tợn của người tài xế râu quai nón khiến cô sợ hãi, vội vã lắc đầu: “Tôi không đi đâu cảm ơn anh.”

Vừa dứt lời, Lạc Phương Nghi bàng hoàng ôm lấy cổ mình: “Giọng mình bị sao thế này? Sao cứ như giọng học sinh cấp ba vậy?”

Tài xế không nhịn được chửi thề một tiếng rồi lái xe rời trạm.

Lạc Phương Nghi không quan tâm nhiều như thế, cô cúi đầu dò xét bản thân hết một lượt từ trên xuống.

Vài giây sau, cô khủng hoảng đến không thốt nên lời: Đây chẳng phải bộ đồ yêu thích của mình mười năm về trước sao? Chuyện gì đã xảy ra? Mình lẽ ra phải chết rồi chứ?

Trong đầu Lạc Phương Nghi lóe lên một ý tưởng điên rồ. Cô vội lục ba lô lấy điện thoại ra xem.

“Ngày 11 tháng 3 năm 2022!” Cô tự lẩm bẩm trong miệng.

Lạc Phương Nghi đờ đẫn lặp đi lặp lại ba từ cứ như kẻ điên: “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào…”

Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông. Cô giật mình vô tình ấn nhầm nút trả lời.

Người bên kia thấy cô không nói gì, liền vội vàng thúc giục: “Mày tới đâu rồi? Nhà trai nói chờ mày gần nửa tiếng vẫn chưa thấy mày tới! Buổi xem mắt hôm nay mà không thành công thì đừng về nữa.”

Hỏi sao lại thấy quen thuộc đến vậy. Chẳng phải cô sống lại thời điểm bị giục xem mắt sao?

Để cô nhớ lại thử lần đó như thế nào nhỉ?

Đối phương tự xưng là giáo sư đại học ngoài 40 tuổi, đầu bị hói, hàm răng vàng khè, nhưng được cái là người thấu tình đạt lý. Ông ta cũng không làm khó cô, để cô yên lặng rút lui, thậm chí còn nói giúp với mẹ cô.

Lê Diêu vẫn không nhận được đáp án từ cô, thiếu kiên nhẫn quát: “Mày chết đi đâu rồi? Không biết ừ hử một tiếng hả?”

Sống lại một đời, Lạc Phương Nghi đã hoàn toàn mất niềm tin vào người mẹ này.

Cô lãnh đạm đáp: “Dạ mẹ.”

Không đợi bà trả lời, Lạc Phương Nghi đã vội tắt máy trước.

Cô theo trí nhớ tìm đường đến chỗ hẹn, bước chân vào quán cà phê yên tĩnh.

Ở vị trí kiếp trước Lạc Phương Nghi từng ngồi vào, người đàn ông say sưa đọc một tờ báo che gần hết gương mặt.

Cô tự nhiên kéo ghế ở phía đối diện: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”

Nghe tiếng động, Lương Bình đặt báo xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, ánh mắt anh híp lại như đang suy tính gì đó, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Lương Bình ưu nhã lên tiếng: “Không sao cả. Tôi cũng vừa mới tới.”

Lạc Phương Nghi lại không nén nổi kinh ngạc. Trong đầu cô có hàng trăm hàng vạn câu hỏi được đặt ra: Người đàn ông này là ai? Đáng lý anh ta không nên xuất hiện ở đây mới phải? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn người nên xem mắt với cô ở đâu?

Cô ngồi xuống âm thầm đánh giá đối phương.

Diện mạo của người này không quá xuất chúng, thế nhưng lại có chiều cao nổi bật trên mét tám. Anh mặc áo sơ mi màu mực kết hợp với quần tây đen.

Cả người anh toát lên khí chất nho nhã, lịch thiệp nhưng lại có chỗ nào đó khiến Lạc Phương Nghi cảm thấy kỳ quái.

Lương Bình cong môi cười: “Tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Lương Bình, năm nay 25 tuổi. Hiện tôi đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty giày da. Cô chắc hẳn là cô Lạc đúng không? Nhìn cô ở ngoài xinh hơn trong ảnh nhiều. Rất vui được gặp cô.”

Lạc Phương Nghi có chút ngượng, đã lâu lắm rồi cô không được khen như vậy: “Cảm ơn anh. Tôi cũng rất vui được gặp anh. Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên thôi đi.”

Lương Bình dường như đoán trước được cô sẽ nói vậy: “Tại sao?”

Hai tay Lạc Phương Nghi căng thẳng siết chặt ly nước: “Tôi không thích đàn ông lớn tuổi.”

Lương Bình gật đầu tỏ ý thấu hiểu: “So với cô chỉ mới 18 tuổi, tôi quả thật có hơi lớn. Nhưng có sao đâu, tôi lớn hơn cô sẽ biết cách chăm sóc cô tốt hơn.”

Xem ra là một ca khó nhằn đây, Lạc Phương Nghi thầm nghĩ.

Cô ấp úng lên tiếng: “Tôi… Tôi có vấn đề khó nói.”

Lương Bình nhướng mày: “Cô cứ nói đi, tôi sẵn sàng nghe đây. Biết đâu tôi còn có thể giúp được cô.”

Lạc Phương Nghi trợn tròn mắt thầm mắng: Sao cái người này dai như đỉa vậy? Mình đã từ chối rõ ràng vậy rồi mà?

Cô đành dùng biện pháp mạnh: “Tôi không thích đàn ông?”

Nói xong Lạc Phương Nghi còn dành thời gian quan sát sắc mặt đối phương.

Cứ ngỡ anh sẽ phản ứng dữ dội, hay thậm chí là tức giận, ghê tởm cô nhưng không!

Lương Bình vẫn trầm tĩnh đan tay đặt lên bàn: “Vừa hay, tôi cũng không thích phụ nữ.”

“Phụt!”

Lạc Phương Nghi bị sốc tới mức phun hết nước lên mặt đối phương.

Cô vội vàng nói xin lỗi rồi lấy khăn giấy đưa cho anh.

Trong khi Lạc Phương Nghi còn chưa kịp tiêu hóa hết lời anh nói, anh lại tiếp tục hỏi: “Cô mang theo sổ hộ khẩu chứ?”

Hôm nay ngoài chuyện đi xem mắt, cô còn định đi công chứng một vài giấy tờ để nộp cho công ty. Sổ hộ khẩu cũng nằm trong số đó.

Não Lạc Phương Nghi còn đang đình công, cô cứ theo bản năng gật đầu.

Lương Bình nâng tay lên xem đồng hồ, sau đó mới lên tiếng: “Đi thôi!”

Cô cũng chẳng hiểu nổi người đàn ông này nghĩ gì trong đầu: “Đi đâu?”

Lương Bình đứng dậy thu dọn cặp sách: “Đăng ký kết hôn.”

Lạc Phương Nghi giật mình, không kịp nghĩ nhiều vội kéo tay anh lại: “Khoan đã! Ai nói tôi muốn kết hôn với anh?”

Lương Bình quay đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải sao? Ngay lần đầu gặp mặt, ánh mắt cô đã nói lên điều đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play