Mọi người đều bị sốc khi Chiêu Chiêu gọi, Vương Dần Nhất lại càng phấn khích hơn, anh bế con trai lên và nói: “Chiêu Chiêu, đã lâu rồi con không gọi cho ai khác ngoài bố.”
Chiêu Chiêu ngày thường chỉ có lúc kích động mới lén gọi Vương Dần Nhất, để Vương Dần Nhất biết nhóc vẫn có thể nói chuyện. Nhưng khi nói với mặt với người khác nhóc lại hoàn toàn im lặng, mặc dù ngoan ngoãn rất tốt nhưng Vương Dần Nhất luôn lo lắng rằng nhóc sẽ ngày càng thu mình, cuối cùng sẽ khó giao tiếp với người khác.
Đỗ Nhược Ngu bảo Vương Dần Nhất bình tĩnh lại, vui vẻ hỏi Vương Anh Chiêu: “Chiêu Chiêu thích em trai sao?”
Chiêu Chiêu gật đầu.
Đỗ Nhược Ngu cố gắng dụ dỗ nhóc tiếp tục mở miệng, liền nói: “Đây là em trai Dương Dương, Sư Ấu Dương.”
Chiêu Chiêu nói theo anh: “Sư Ấu Dương.”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục hỏi nhóc: “Sao con lại thích em?”
Vương Anh Chiêu mím môi, lần này không trả lời.
Đỗ Nhược Ngu nói với Vương Dần Nhất: “Chiêu Chiêu chắc vẫn phải tiếp xúc với đồng loại và những người hiểu nhóc nhiều hơn đó.”
Chắc nhóc cảm thấy sư tử nhỏ chơi vui, hiếu kỳ nên mới nói chuyện.
Vương Dần Nhất luôn mang theo con trai bên mình, vì vậy Chiêu Chiêu dựa dẫm quá nhiều vào cha mình, điều này không hẳn là một điều tốt.
Vương Ân sờ sờ mặt con trai, nhìn Đỗ Nhược Ngu, hỏi: “Tôi có thể thường xuyên dẫn Chiêu Chiêu đến đây không?”
Đỗ Nhược Ngu quay đầu nhìn Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang trừng anh, sau đó hắng giọng, nói: “Tôi là người vô lý như vậy sao, nể mặt đứa nhỏ, đương nhiên có thể.”
Tuy Chiêu Chiêu đã cắn anh nhiều lần nhưng mà anh không so đo với mấy đứa nhỏ.
Đỗ Nhược Ngu dẫn Dương Dương đến chơi với Chiêu Chiêu, trong khi đại sư tử và đại hổ đứng sang một bên quan sát.
Vương Ân Nhất nhịn không được thì thầm với Sư Diệc Quang: “Thư ký Đỗ thật chu đáo và cẩn thận.” Cậu ấy cũng rất đáng yêu, “Thật là tiện nghi cho cậu.”
Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn anh ta, nói: “Anh còn tà tâm bất tử? Tôi cảnh cáo anh không nên mù quáng theo đuổi vợ của người khác.”
“Tà tâm gì chứ?” Vương Dần Nhất còn hơi xấu hổ, “Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi dứt ý với thư kí Đỗ rồi.”
Anh ta càng bôi càng đen, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Ai, có lẽ anh ta thực sự nên lập gia đình mới, vợ cũ của anh ta hoàn toàn chỉ sống cho bản thân mình, đến gặp Triệu Chiếu cũng không giúp Triệu Chiêu tốt hơn.
Nhìn gia đình Sư Diệc Quang, Vương Dần Nhất cảm thấy có chút ghen tị.
Nhưng anh ta tuyệt đối không nói mấy thứ này với sư tử ngốc.
Sư Ấu Dương chơi mệt lại ngủ, Vương Dần Nhất dẫn Chiêu Chiêu đi về trước, bọn họ lần này tới còn cho sư tử một hồng bao lớn, Vương Dần Nhất ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với Sư Diệc Quang: “Tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi số tiền hồng bào mà cậu đã đưa cho tôi khi tôi ly hôn.”
Sư Diệc Quang mặt không đỏ tim không đập nhận lấy.
Đỗ Nhược Ngu chờ bọn họ đi rồi mới nói với Sư Diệc Quang: “Cho dù thế nào, Vương tiên sinh một mình chăm sóc con trai mình cũng không phải là điều dễ dàng.”
Sư Diệc Quang nhìn anh: “Gia đình thực sự quan trọng đối với một đứa trẻ.”
Đỗ Nhược Ngu trêu chọc anh ta: “Anh cũng biết à, nhất định phải đối xử tốt với em đó.”
Sư Diệc Quang nghiêng người về phía trước để hôn anh.
Hai người hôn nhau một lúc, sau đó Sư Diệc Quang mới nói: “Con mình vui vẻ thì tốt hơn.”
Anh ta nhìn Vương Anh Chiêu cũng nghĩ rất nhiều, đứa bé kia tuy rằng thực ngoan, nhưng thoạt nhìn luôn có chút buồn bực không vui, anh ta nghĩ con mình nên hoạt bát một chút.
Kết quả nhiều năm sau, anh ta phát hiện con trai mình quá hoạt bát, đó lại là một chuyện khác.
Sư Ấu Dương càng ngày lớn lên, càng ngày càng tròn trịa, biến thành một cậu bé trắng trẻo mập mạp.
Đỗ Nhược Ngu rất vui mừng vì con trai mình lớn lên khỏe mạnh, nhưng có một điều mà anh luôn lo lắng.
Khi nào Dương Dương sẽ trở thành sư tử?
Anh đi hỏi bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu nói tùy người mà khác nhau, còn có người sống vài thập niên cũng chưa biến nên bản thân cũng không biết, kết quả có một ngày đột nhiên biến thành động vật.
Đỗ Nhược Ngu lại đi hỏi bà Sư, hỏi bà Sư Diệc Quang là khi nào biến thành sư tử.
Bà Sư nói không nhớ rõ, biến hay không cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Nhưng mà anh cảm thấy hiếm lạ.
Sư Diệc Quang cùng bà Sư đều không hiểu được tâm lý thích lông mao chứ đừng nói đến việc lông xù này lại là con trai của mình.
Bởi vì thời khắc lo lắng Sư Ấu Dương sẽ biến thân, lúc mẹ Đỗ tới chơi với cháu Đỗ Nhược Ngu đều lo lắng đề phòng, Đỗ Nhược Ngu sợ mẹ vừa ôm cháu xong cháu liền biến thành sư tử.
Ngẫm lại mẹ Đỗ cũng không có bệnh tim hay cao huyết áp gì, đến lúc đó thì ảnh hưởng có bớt nặng nề hơn không?
Điều anh lo lắng đã không xảy ra, bạn nhỏ Sư Ấu Dương mỗi ngày ăn uống tiêu tiểu như đứa nhỏ bình thường, cũng không có chút dấu hiện biến thân nào
Đỗ Nhược Ngu vuốt mặt con trai, thở ngắn than dài, Sư Diệc Quang thấy thì miễn cưỡng nói: “Nếu không thì anh biến ra cho em chơi một lúc.”
Ai ngờ Đỗ Nhược Ngu lại không cảm kích: “Không, phải là sư tử nhỏ cơ.”
Sư tử lớn bị ghét bỏ như cà tím phơi sương.
Lúc trước đòi chải lông thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, hiện tại có nhi tử liền không cần lão tử.
Dù sao Sư Ấu Dương đang vui sướng trưởng thành, nhóc đã biết cười cũng niết xoay người rồi
Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang đi làm đều tương đối bận rộn, Sư Diệc Quang hy vọng Đỗ Nhược Ngu có thể sớm ngày trưởng thành sau đó trở về trợ giúp mình, Đỗ Nhược Ngu cũng biết ý chồng, chưa rảnh rỗi ở công ty chi nhánh bao giờ.
Nhưng có một việc Đỗ Nhược Ngu rất để ý.
Theo lý mà nói thì mọi chuyện đều đang đi đúng hướng, tại sao Sư Diệc Quang im bặt không nhắc tới cái kia?
Sư Diệc Quang có lẽ có ý tưởng của riêng mình, Đỗ Nhược Ngu cũng không tiện hỏi nhiều.
Đỗ Nhược Ngu dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi tâm lý xã súc, mỗi ngày trở về đều phải nhìn con trai lấy lại năng lượng, kết quả có lần anh nằm cạnh Sư Ấu Dương thì mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Anh cảm thấy như mình chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai anh.
Trong lòng anh khó chịu vì sao Sư Diệc Quang không cho anh ngủ thêm chút nữa, khi anh mở mắt ra, đang định phàn nàn thì đã nhìn thấy Sư Diệc Quang chỉ vào nôi.
Đỗ Nhược Ngu quay người lại, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Sư Ấu Dương vốn đang ngủ trong nôi cuối cùng đã biến thành chú sư tử nhỏ mà Đỗ Nhược Ngu ngày đêm nhớ nhung, nằm ngửa, lật bụng ngủ ngon lành.
Bốn chân của con sư tử nhỏ với miếng đệm màu hồng hướng lên trên, cái bụng màu trắng phập phồng theo hơi thở, trên bụng còn có lông tơ mịn, nhóc nhắm mắt thở bằng mũi, ngủ như một con mèo con.
Đỗ Nhược Ngu mừng rỡ như điên, không dám nói gì vì sợ đánh thức con trai, chỉ có thể nhéo nhẹ Thời Nhất Quang để bày tỏ sự vui mừng.
Sư Diệc Quang lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh kỷ niệm cho Sư Ấu Dương lần đầu tiên biến hình, sau đó gửi ảnh cho cả nhóm.
Đại ca có con rồi Đại Thảo Nguyên.
Reinhard: “Ảnh chụp.jpg”
Bùi Miêu Miêu: “Oa! Thật đáng yêu! Lần này đúng là khoe con thật rồi.”
Tóc húi cua: “Chặn kẻ cuồng khoe con.”
Ảnh hậu: “Nhanh khen đi, lãnh đạo khoe con đó, không khen thì đừng nghĩ lăn lộn đi làm.”
Đỗ Nhược Ngu nhìn Dương Dương, tay ngứa vô cùng muốn sờ, Sư Diệc Quang nhỏ giọng nói: “Em không ôm nó sao?” Rõ ràng ngày nào cũng nhắc mãi biến thành sư tử.
Đỗ Nhược Ngu vô tội trả lời: “Em sợ đánh thức nó.”
“Không sao đâu, nó ngủ sâu lắm.”
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới thật cẩn thận vươn tay xuống nách sư tử nhỏ ôm lên.
Màu lông của sư tử con mới sinh không thuần khiết, trên trán và bàn chân có vết đen, lông đuôi của nó còn chưa mọc hết, bây giờ trông giống hệt như đuôi mèo.
Đỗ Nhược Ngu nâng mông để nhóc nằm lên vai mình, đưa nhỏ nóng hầm hập, nhiệt độ cơ thể cao như ba sư tử của nó. Đỗ Nhược Ngu nhịn không được sờ sờ lỗ tai tròn, Dương Dương trong giấc mộng lắc lắc đầu, cọ cọ lên vai ba mình, tiếp tục ngủ ngon.
Đỗ Nhược Ngu tràn đầy vui mừng, cảm thấy tim như muốn nhũn ra.
Từ sau khi Sư Ấu Dương biết biến thân thình thoảng lại đổi tới đổi lui, Đỗ Nhược Ngu cũng không biết quy luật, nhưng anh biết đây là hiện tượng bình thường, muốn dạy nhóc khống chế từ từ.
Nhưng nhóc thậm chí còn chưa thể nói được.
Nuôi một đứa trẻ có thể biến thành thú càng hao tổn tinh thần hơn nuôi một đứa trẻ bình thường, vừa không cẩn thận thì lại như bố nó, căng thẳng thì lại rụng lông.
Nhưng Dương Dương ở hình người chỉ mới bò được, sư tử nhỏ lại có thể bấp bênh chống đỡ đôi chân ngắn ngủi của mình và chạy trong nôi, thể lực và sự phát triển của động vật vẫn tốt hơn con người rất nhiều.
Chuyên gia yêu mèo Đỗ Nhược Ngu thậm chí còn không buông tha con trai của mình, khi con trai anh biến hình, anh bế nó lên xoa bụng, chạm vào tai khiến nhóc kêu ngao ngao.
Mỗi lần như thế, Sư Diệc Quang lại ở bên cạnh chua chát nói: “Đừng có sờ nữa, sờ nữa liền trọc.”
Đỗ Nhược Ngu vui sướng: “Sẽ không, ngày nào anh cũng rụng lông cũng không thấy anh trọc.”
Ngày tháng trôi qua, Dương Dương ngày một lớn lên, một đêm nọ, khi đang ngủ, Sư Diệc Quang cuối cùng nói với Đỗ Nhược Ngu: “Anh quyết định tìm luật sư Lâm để mở bản di chúc thứ ba.”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng đứng dậy khỏi giường, nhìn anh ta nói: “Cuối cùng thì anh cũng nói ra lời này, em vẫn luôn ngạc nhiên sao anh đã thừa kế được phần thứ hai rồi, theo lý mà nói anh nên đi nghe xem yêu cầu phần thứ ba là thế nào mới đúng. Nhưng anh im bặt không nhắc tới, em cũng không tiện hỏi nhiều.”
Sư Diệc Quang bình tĩnh, chậm rãi nói: “Trước kia anh khó dằn nổi với di chúc của cha, cảm thấy thừa kế được rồi mới là được ông thừa nhận. Nhưng sau khi kết hôn với em thì không vội vàng thế nữa, hiện tại có Dương Dương, anh nghĩ mở di chúc thứ ba sẽ tốt hơn.”
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên hiểu được tâm tình của Sư Diệc Quang.
Di chúc là vật cuối cùng mà cha anh để lại cho anh, sau khi Sư Lễ Anh tiên sinh qua đời, ông đã sử dụng phương pháp này để đồng hành cùng con trai mình một đoạn đường, sau khi mở bản di chúc thứ ba thì không còn gì cả, cảm giác giống như vậy cha anh đã thực sự rời đi.
Đỗ Nhược Ngu nhẹ giọng hỏi: “Anh nghĩ kỹ rồi sao, kỳ thật cũng không vội, hiện tại anh cũng chưởng quản công ty, có thể độc lập phát triển sự nghiệp của mình.” Để phần di chúc đó như tưởng niệm cũng được, tựa như Đỗ Nhược Ngu cất giữ 《 Ông Già và Biển Cả 》.
Sư Diệc Quang lắc đầu, nói: “Anh đã quyết định.”
Đỗ Nhược Ngu biết anh kiên quyết, nếu đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi thì sẽ hoàn thành thôi.
“Vậy được, em đi cùng anh.”
Sư Diệc Quang nghe xong, kéo Đỗ Nhược Ngu vào trong lòng ngực.
Bọn họ hẹn thời gian đến luật sở của luật sư Lâm, lần này còn dẫn theo thành viên mới, bạn nhỏ Sư Ấu Dương.
Bà Sư, Sư Duệ cùng Tô Khê Nhiên cũng vẫn tham dự, Sư gia lần này thật là tam đại đồng đường, coi luật sở như tụ họp gia đình.
Mọi người vẫn như trước, không khí cũng không trầm trọng, tụ lại nói nói cười cười.
Tô Khê Nhiên đeo khẩu trang để ngừa Dương Dương đột nhiên biến thân, nhưng ông vẫn rất vui vẻ, nói: “Không thể tưởng được em cũng thành ông nội rồi.”
…… luôn cảm thấy Tô tiên sinh ôn tồn lễ độ không hợp với từ ông nội lắm
Dù sao Sư Diệc Quang đã thành gia đã có con, sự nghiệp cũng thành công, luật sư Lâm công bố di chúc nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều, anh ta đi đến cạnh một nhà ba người, cười với Sư Ấu Dương: “Hoan nghênh thành viên mới của Sư gia, bác cũng sẽ phục vụ con nhé.”
Kết quả Sư Ấu Dương dùng một đôi mắt đen nhìn chằm chằm anh ta.
Đỗ Nhược Ngu kỳ quái nói: “Luật sư Lâm, hình như nhóc rất có hứng thú với anh.”
Luật sư Lâm ghé sát vào Dương Dương, nắm móng vuốt nhỏ nói: “Phải không, chào bạn nhỏ.”
Kết quả Sư Ấu Dương nghiêng đầu cắn tay luật sư Lâm một ngụm.
Mọi người: “……”
Bà Sư cười không khép miệng được: “Luật sư Lâm cậu mập lên đúng không? Dê béo trong mắt sư tử đúng là mỹ vị đó.”
Sư Diệc Quang nghiêm túc nói với luật sư Lâm: “Cậu tốt nhất trốn đi, không là con tôi ăn cậu mất.”
Luật sư Lâm: “……”
Có trẻ em có mặt không khí vui vẻ hơn rất nhiều, tâm lý của mọi người cũng đã ổn định, khi luật sư Lâm mở di chúc, mọi người đều tập trung và bình tĩnh.
Sư Lễ Anh tiên sinh vĩnh viễn sẽ không làm mọi người thất vọng, luật sư Lâm xem di chúc xong ngây ngẩn cả người, quả nhiên ông lại làm việc gì thần kỳ rồi.
Bà Sư thúc giục luật sư Lâm: “Rốt cuộc là cái gì cậu nói đi, chúng ta đã quen cái tư tưởng thần kỳ của ông ấy rồi.”
Luật sư Lâm bình tĩnh lại một lúc, ngẩng đầu nói với những người trong Sư gia: “Di chúc thứ ba của Sư Lễ Anh tiên sinh ghi rõ ông để lại cho vợ, em trai và con trai mỗi người một khoản tiền tiêu vặt và một bức thư.”
“Khoản tiền này hôm sau sẽ rã đông chuyển đến danh nghĩ mỗi người, về phần bức thư…” Luật sư Lâm cầm lá thư đi tới, lần lượt đưa cho bà Sư, Sư Duệ cùng Sư Diệc Quang.
Mọi người nhìn nhau, Sư Diệc Quang hỏi luật sư Lâm: “Chỉ vậy thôi sao? Lần này không có nói yêu cầu gì sao?”
Luật sư Lâm lắc đầu, nói: “Không có.”
Di chúc thứ ba…… chỉ vậy là xong rồi?
Nội dung của hai bản di chúc đầu tiên rất kỳ lạ, hoàn thành rất rắc rối, nhưng lần này lại đơn giản như vậy, số tiền chắc chắn không hề nhỏ, dễ dàng trao cho ba người, không cần phải thông qua bất kỳ trở ngại nào.
Mọi người nhìn nhau, tự mở lá thư của mình ra.
Đỗ Nhược Ngu nghiêng người đọc những lời ông nội Dương Dương để lại cho Sư Diệc Quang.
“Chào con trai, khi con đọc lá thư này, ba đoán là ba đã nhắm mắt nhiều năm rồi. Theo sự hiểu biết của ba về con, chắc phải rất lâu con mới có thể đáp ứng được yêu cầu trước đây của ba. Con có thể mắng ba trong lòng, nói rằng ba đang lăn lộn con gì đó. Hãy tha thứ cho ba vì đã dùng phương thức này bức bách con trưởng thành. Ba cảm thấy còn rất nhiều thứ để dạy cho con, nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Ba chỉ có thể dùng biện pháp này để có thêm thời gian đi cùng con, bù đắp tiếc nuối trong lòng…”
Ở giữa bức thư, ông kể lại một số chuyện xảy ra khi Sư Diệc Quang còn nhỏ, với tư cách là một người cha, ông Sư Lễ Anh nhớ rất rõ từng chi tiết trong cuộc đời của con trai mình ngay cả khi ông hấp hối. Ông cũng luôn tiếc nuối những khuyết điểm trong tính cách của con trai mình, cho rằng là lỗi của ông.
“…… nhưng nếu con đã đọc được phong thư này, có nghĩa con đã làm được những điều trước rất tốt, như vậy ba cũng an tâm rồi. Hiện tại con chắc đã tìm được người mình yêu, quan hệ với chú cũng hòa hợp, khẳng định đã thành lãnh đạo công ty, nghĩ đến cảnh này ba cảm thấy rất vui, đáng tiếc là ba chưa có cơ hội tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy vui rồi, nói không chừng lúc này con đã có một đứa con rồi phải không? Vậy con hẳn là hiểu được tâm tình của ba.”
“Nhưng mà con nhất định phải khen ông nội nó trước mặt nó đấy, để nó sùng bái ông nội mình, miêu tả hình tượng ba cao lớn vào, việc này nhất định phải làm được……”
Nội dung bức thư bắt đầu có chút huyên thuyên, ngay cả Đỗ Nhược Ngu cũng có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng trong lời nói.
Nhưng bức thư dù có dài bao lâu thì cũng phải đến lúc kết thúc, cuối cùng, ông nội Dương Dương nói.
“Hãy chăm sóc mẹ con thay ba.”
Sư Diệc Quang vẫn im lặng sau khi đọc bức thư.
Sư Duệ cùng Tô Khê Nhiên cũng không nói gì, chỉ có bà Sư che miệng vừa đọc thư vừa khóc.
Ở trong mắt Đỗ Nhược Ngu bà Sư luôn vui vẻ hoạt bát, lại chu đáo hơn những người vợ khác. Ngay cả sau khi chồng qua đời bà vẫn mạnh mẽ, Đỗ Nhược Ngu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt bi thương và đau buồn trên khuôn mặt bà, mãi đến lúc này mới bộc phát ra.
Nghe nói tình cảm vợ chồng hai người rất tốt, Sư tiên sinh sủng ái Sư thái thái, cho nên bà Sư luôn có thể giữ được tâm lý trẻ trung.
Sư Diệc Quang đứng lên, đi đến bên mẹ và im lặng an ủi bà.
Tất cả mọi người không nói gì, hiện tại đã không cần phải nói chuyện, tưởng niệm đều là chung, không lời nào có thể diễn tả được tâm tình lúc này.
Bà Sư khóc thật lâu, cuối cùng cũng hít mấy hơi mới bình tĩnh lại, nhìn những người xung quanh nói: “Ông già của chúng ta chính là như thế này, tình cảm dư thừa lại có nhiều ý tưởng kỳ lạ.” Bà ngước đôi mắt sưng đỏ lên, vỗ về Sư Diệc Quang, “Nhưng ông ấy rất kiêu ngạo về con.”
Sư Diệc Quang cầm tay mẹ.
Tô Khê Nhiên cũng ôm chặt Sư Duệ, Đỗ Nhược Ngu ôm Sư Ấu Dương, nhẹ giọng nói với Dương Dương: “Ông nội con tốt lắm.”
Sau khi trở về từ luật sở Sư Diệc Quang vẫn luôn im lặng, Đỗ Nhược Ngu không quấy rầy anh ta.
Chuyện di chúc đều đã kết thúc, Sư Diệc Quang đã tốt nghiệp theo lời dạy của cha và có cuộc sống riêng.
Đỗ Nhược Ngu rất cảm kích di chúc của Sư Lễ Anh tiên sinh.
Suy cho cùng, nếu không có ông thì ngay từ đầu họ đã không kết hôn.
Có lẽ tất cả những chuyện này đều đã được vận mệnh an bài hết, trải qua nhiều thế hệ, từ lúc ông nội qua đời cho đến khi Dương Dương ra đời, cảm giác như một vòng tuần hoàn, Đỗ Nhược Ngu cảm giác được có gì đó trong vòng tuần hoàn này, chậm rãi truyền thừa lại.
Sư Diệc Quang tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không bi thương, mà là bình thản yên lặng.
Sư Diệc Quang cất những bức thư của cha vào thư phòng và cất giữ, Đỗ Nhược Ngu ôm Dương Dương về phòng cho nhóc ngủ, sau khi đứa trẻ ngủ say cũng đi về phòng anh.
Nhắc tới căn phòng này, thật sự là buồn cười, anh còn chưa ở được nửa tháng thế nhưng vẫn còn giữ lại, anh cảm thấy mình cần một không gian như vậy.
Một loạt sách 《 Ông Già và Biển Cả 》 lẳng lặng nằm trên kệ sách.
Đỗ Nhược Ngu nhìn cuốn sách, nghĩ thầm, đây chính là di sản cha anh để lại cho anh.
Nhỏ bé mà phong phú.
Một lát sau, Sư Diệc Quang tìm thấy anh trong phòng, hỏi: “Tại sao em lại ở đây?” Sau đó anh ta hiểu ra khi nhìn thấy những cuốn sách.
Sư Diệc Quang đặt tay lên vai Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu vỗ nhẹ tay nh ta nói: “Em cũng có chút cảm xúc.”
Anh nhìn Sư Diệc Quang, khẽ mỉm cười nói: “Em cảm giác chúng ta sẽ là người cha tốt, anh thì sao?”
Sư Diệc Quang siết chặt tay trên vai anh và nói: “Chắc chắn rồi.”
Đêm đó Đỗ Nhược Ngu lại có một giấc mơ khác.
Anh mơ thấy những dòng chữ trong cuốn sách.
“Phía trên đường, trong căn lều, ông lão lại ngủ. Lão vẫn nằm úp mặt ngủ, thằng bé ngồi bên cạnh nhìn lão.”
“Ông lão đang mơ về những con sư tử.”
HOÀN CHÍNH VĂN
------oOo------