Từ lúc Sư Diệc Quang đến Đỗ gia quá trình kết hôn của họ bắt đầu tiến triển với tốc độ như bay.

Bởi vì mẹ Sư Diệc Quang, bà Sư, chính thức bắt đầu can thiệp.

Bà Sư cũng là một trong những cổ đông của công ty nhưng bà không có tên trong hội đồng quản trị.

Khi còn trẻ bà đã là một mỹ nhân nổi tiếng trong danh viện, từ nhỏ đã được nâng trong tay, từ khi lấy lão chủ tịch đã được chồng cưng chiều, cho nên bà rất thời thượng lại tùy tâm sở dục.

Đỗ Nhược Ngu kỳ thật cũng có chút quen biết với lão phu nhân, dù sao anh cũng là thư ký tổng giám đốc, mỗi lần nhìn thấy bà đều cảm thấy bà trông rất trẻ trung hoạt bát, hảo cảm rất tốt.

Đỗ Nhược Ngu không biết Sư Diệc Quang nói với bà Sư như thế nào, dù sao bà Sư cũng không dị nghị việc kết hôn này, ngược lại thật cao hứng.

Bà Sư can thiệp vào, mọi chuyện đều thay đổi.

Bà bắt đầu lo liệu toàn bộ quá trình đám cưới, từ mua sắm đồ đạc đến đặt địa điểm và thuê người, tất cả đều không cần Đỗ Nhược Ngu hay Sư Diệc Quang xử lý, Đỗ Nhược Ngu còn cảm thấy hơi không quen, tốt xấu gì anh cũng là thư kí, bỗng dưng có ngày mẹ chồng tương lai…… Hoặc là mẹ vợ chuẩn bị hết thảy cho anh.

Bà Sư thậm chí chủ động hẹp gặp mẹ Đỗ, hai người gần bằng tuổi cũng đều mất chồng nhưng lại là hai người có trình độ không giống nhau, bởi vì sắp trở thành thông gia mà xây dựng quan hệ hữu nghị.

Hai chị em già thậm chí khoác tay, cùng đi mua quần áo mới cho Đỗ Nhược Ngu.

Thực ra thời gian chuẩn bị cho đám cưới rất vội vã, nhưng bà Sư cũng không rên một tiếng.

Hơn nữa dựa theo tính cách của bà Sư, loại chuyện con trai kết hôn hẳn là sẽ chiêu cáo thiên hạ, tuyên truyền khắp nơi. Nhưng lại đồng ý với Sư Diệc Quang điệu thấp bảo mật, tuy rằng mua đồ đều chọn đồ quý nhất, nhưng không đặt làm nhiều thiệp mời.

Chắc chắn phải có điều gì mờ ám trong chuyện này.

Dù thế nào đi nữa, ngày tổ chức đám cưới đã được ấn định, địa điểm đã được đặt trước và thiệp mời đã được gửi đi.

 Mắt thấy hôn lễ dần dần tới gần, Đỗ Nhược Ngu đôi khi lại đau dạ dày.

Đây có phải là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân trong truyền thuyết không?

Càng tà môn hơn là, càng đến gần lúc đó, công việc lại càng nhiều, công ty bên này bận rộn đến mức không thể tưởng tượng, tất cả mọi người đều làm việc chẳng ai nhắc tới hôn lễ của tổng giám đốc.

Đỗ Nhược Ngu muốn nhìn ít vẻ mặt không hợp lý của đồng nghiệp cũng không được, mọi người đều giữ nguyên vẻ mặt lúc làm việc, tích cực nữa chết nữa sống.

Sư tổng cũng một bộ việc công xử theo phép công, thậm chí giữa hai người cũng không nhắc tới hôn lễ, rất nhiều lần Đỗ Nhược Ngu muốn thử thăm dò một chút, nhưng cũng không thể mở miệng.

“Ồ, sao vậy thư kí Đỗ, sắc mặt không tốt lắm đó.” Hàn Dung đi đến dựa bàn làm việc của anh ôm ngực tám chuyện.

Hai tay cô khoanh trước ngực, có vẻ…… ngực thật lớn.

Đỗ Nhược Ngu cười cười, nói: “Đang làm bài thuyết trình, chắc là viết lâu quá hơi choáng váng.”

Hàn Dung ghé vào gần anh, hỏi: “Sao lại giống ông cụ non thế này, buổi tối cùng đi ăn không.” Cô chỉ vào khu văn phòng phía sau, nói, “Bọn họ hẹn.”

“Bọn họ” trong miệng Hàn Dung là mấy thư ký cao tầng, Đỗ Nhược Ngu kỳ thật rất bội phục Hàn Dung, bị bát quái nhiều nhất chính là cô, lại có thể cười tủm tỉm đi ăn chung với mấy người bái quái đó.

Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ, tại sao Sư Diệc Quang không tìm Hàn Dung kết hôn.

Mỹ nhân ngực bự, năng lực mạnh, làm vợ càng có mặt mũi hơn.

Đỗ Nhược Ngu nháy mắt liền nghĩ ra nguyên nhân, chắc là bởi vì Hàn Dung xinh đẹp lại thông minh, cho nên mới không được.

Vẫn là đeo kính ngoan ngoãn sẽ an toàn hơn.

“Ai, thư kí Đỗ, cậu thất thần sao.” Hàn Dung búng tay trước mặt Đỗ Nhược Ngu một cái, “Vừa vặn liên hoan nghỉ ngơi tí đi.”

Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, hôm nay Sư Diệc Quang ra ngoài không ở công ty, nên đồng ý đi, anh đúng là nên hít thở không khí chút.

Liên hoan với đồng nghiệp không thể thiếu bát quái, hơn nữa Đỗ Nhược Ngu cùng Hàn Dung đều là người cạnh tổng giám đốc, trong tối ngoài sáng đều sẽ có người dò hỏi tin tức từ họ.

Nhưng mấy tin này đều có hai chiều, Đỗ Nhược Ngu cũng biết không ít chuyện khác từ đồng nghiệp.

Anh thậm chí còn cảm thấy thà ngươi đến ta đi cùng đồng nghiệp như thế này còn hơn là lo chuyện kết hôn một mình.

Đáng tiếc lúc đang ăn anh lại nhận được tin nhắn của khách hàng, có một văn kiện quan trọng phải xử lý, Sư Diệc Quang không ở công ty nên Đỗ Nhược Ngu phải nhận giùm.



Đỗ Nhược Ngu biết gần đây rất bận, thư kí như anh không thể tránh được, chỉ sợ làm mất hứng thú của đồng nghiệp nên chỉ có thể thanh toán trước bồi tội rồi rời đi.

Đã đến 10 giờ, hiện tại mùa giữa xuân hạ hợp lòng người, Đỗ Nhược Ngu uống rượu, bị gió đêm thổi qua cảm thấy rất thoải mái.

Đỗ Nhược Ngu trở lại công ty, không ít tầng còn đèn đuốc sáng trưng, nhưng tầng thứ hai đếm ngược vì hôm nay không có Sư Diệc Quang nên mọi người đều về sớm, cả tầng không một bóng người.

Đỗ Nhược Ngu quét thẻ vào văn phòng, mở đèn hành lang, rồi đến chỗ của mình mở máy tính nhận văn kiện, chuẩn bị xong rồi đối phương còn muốn một văn kiện khác.

Đỗ Nhược Ngu nhớ rõ cái này anh mới vừa đưa cho Sư Diệc Quang, hẳn là còn trên bàn giám đốc.

Anh lấy chìa khóa trong ngăn kéo vào phòng giám đốc.

Đỗ Nhược Ngu làm thư kí nên có chìa khóa văn phòng Sư Diệc Quang, lúc Sư Diệc Quang không ở đây anh có thể tự do ra vào văn phòng, hơn nữa bình thường cũng hay đột nhiên bị gọi tới mở cửa, cho nên ngựa quen đường cũ.

Anh sờ đến khóa trí năng của văn phòng, dùng chìa khóa mở cửa.

Nhưng anh chỉ mới xoay nhẹ cửa đã mở.

Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, nếu khóa kỹ thì phải xoay khóa một vòng, này là có người đã vào văn phòng rồi chỉ tùy tay đẩy đóng lại.

Văn phòng này ngoại trừ Đỗ Nhược Ngu có chìa khóa có thể mở, cũng chỉ có Sư Diệc Quang có thể dùng vân tay mở khóa.

Đỗ Nhược Ngu không lập tức đẩy cửa, mà thử gõ gõ, sau đó hô một tiếng: “Sư tổng, ngài ở đâu?”

Nhưng bên trong không đáp lại.

Anh chần chờ một chút, nắm tay cầm mở cửa ra.

Trong văn phòng không có bật đèn, chỉ có ánh trăng với ánh đèn nê ông tòa nhà đối diện từ cửa sổ sát đất chiếu vào, mơ hồ soi cả căn phòng.

Không có ai ở trong.

Đỗ Nhược Ngu nghi hoặc đứng ở cửa, nhìn căn phòng trống rỗng, vừa rồi mở cửa đúng là không thích hợp, bởi vì bệnh nghề nghiệp nên anh rất chú ý đến phương diện này, hôm nay Sư Diệc Quang không tới công ty, anh bảo đảm trước lúc tan tầm mình đã khóa cửa rồi.

Anh đứng một hồi, lại nhìn quét khắp phòng lần nữa, văn phòng Sư Diệc Quang rất lớn, chia làm vài khu, nhờ ánh trăng, Đỗ Nhược Ngu thấy đồ đạc và đồ trang trí vẫn ở chỗ vốn có.

Chắc Sư Diệc Quang đã tới lại đi rồi, không khóa cửa kỹ.

Đỗ Nhược Ngu hít sâu một hơi, lúc này mới vào văn phòng muốn lấy văn kiện trên bàn.

Anh mới vừa đi một nửa, còn chưa đụng tới cái bàn, đột nhiên nghe có người sau lưng kêu anh: “Thư kí Đỗ?”

Vốn dĩ đã không bật đèn, trong phòng tối tăm, cả tầng cũng chỉ có mình Đỗ Nhược Ngu, thình lình bị kêu như vậy, Đỗ Nhược Ngu toát mồ hôi lạnh cả người, mắt kính mém tí nữa bị rơi.

Anh quay đầu phát hiện một người đứng ở cửa nhìn anh, bởi vì quá tối, anh lại cận thị, vốn dĩ nhìn đêm không tốt, không thể nhận ra người nọ là ai, chỉ biết tuyệt đối không phải Sư Diệc Quang.

Tim Đỗ Nhược Ngu đập nhanh, trong khoảng thời gian ngắn bị dọa sợ, đứng giữa phòng không thể động đậy.

Người kia đi vài bước giơ tay sờ đến công tắc trên tường, ấn mở, trong nháy mắt, chiếc đèn LED tượng trưng cho tiến bộ công nghệ chiếu sáng toàn bộ văn phòng.

Sáng lên ngay lập tức làm Đỗ Nhược Ngu cảm thấy hơi chói mắt, anh híp mắt nhìn qua, lúc này mới nhận ra người tới là luật sư riêng của Sư Diệc Quang.

Là người hôm Đỗ Nhược Ngu ký tên hợp đồng hôn nhân.

Luật sư này họ Lâm, Đỗ Nhược Ngu thấy người đến là anh ta, tuy còn hơi sợ nhưng vẫn yên lòng.

“Luật sư Lâm, sao tối rồi anh còn ở đây.” Đỗ Nhược Ngu hồi thần lại hỏi trước.

Vẻ mặt luật sư Lâm tò mò, nói: “Tôi mới thấy kỳ quái, muộn thế này cậu còn làm việc sao?” Anh ta híp mắt nhìn chung quanh, rồi nói, “Vì hôn lễ hai người sắp tổ chức, có nhiều việc tôi phải……”

Anh ta tạm dừng một chút, làm cái dáng “Cậu hiểu mà”, nói: “Làm việc riêng, Sư tổng hẹn tôi tới văn phòng thảo luận.”

Đỗ Nhược Ngu đã hiểu.

Nói thật, đối với Đỗ Nhược Ngu việc kết hôn thật sự rất dễ dàng, không cần nhọc lòng gì cả, bên ngoài có bà Sư sắp xếp, sau lưng có Sư Diệc Quang mời luật sư chuẩn bị, anh chẳng cần làm gì.

Đỗ Nhược Ngu lúc này mới lý giải, hỏi một câu: “Hai người hẹn muộn thế sao? Sư tổng đã tới sao, tôi vừa vào phòng thì phát hiện cửa chỉ đóng tạm.”

Luật sư Lâm cười cười, nói: “Sư tổng có việc xuống dưới lầu, nói tôi lên chờ trước, không ngờ lại gặp cậu.”



Đỗ Nhược Ngu gật đầu: “Khách hàng yêu cầu một ít tài liệu, tôi về tìm.” Nói xong anh liền đi đến bàn làm việc, “Ở trên bàn Sư tổng nên tôi vào lấy.”

Ai ngờ luật sư Lâm vừa nghe xong lập tức cất bước, bay đến trước người Đỗ Nhược Ngu cản anh.

Đỗ Nhược Ngu bị anh ta dọa nên dừng bước.

Luật sư Lâm lúc này mới đến bàn làm việc, cầm văn kiện trên bàn đưa cho Đỗ Nhược Ngu, sau đó nói: “Thư kí Đỗ mau làm xong đi, đã không còn sớm.”

Đỗ Nhược Ngu cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, lại ngẩng đầu nhìn luật sư Lâm, ánh mắt dừng trên người anh ta nửa phút, cuối cùng nói: “Vâng, tôi cũng không đợi Sư tổng, chờ tôi kiểm qua xong thì đi, tạm biệt luật sư Lâm.”

Luật sư Lâm cũng cười tủm tỉm chào anh.

Đỗ Nhược Ngu ôm tệp tài liệu xoay người rời đi, không khỏi nhíu mày, luật sư này đúng là quái quái, vừa rồi chạy cực nhanh, anh còn chưa nhìn rõ đã tới trước mặt anh rồi.

Đỗ Nhược Ngu biết Sư Diệc Quang cực kỳ tín nhiệm luật sư Lâm, nếu không cũng sẽ không để anh ta viết cả hợp đồng kết hôn giả, nhưng vẫn kỳ quái, Đỗ Nhược Ngu vẫn làm tốt công việc xong tắt máy tính dọn xong rồi rời khỏi công ty.

Từ lúc rời chỗ ngồi cho đến khi rời khỏi cửa công ty, anh đều không gặp Sư Diệc Quang.

Luật sư Lâm thấy Đỗ Nhược Ngu đi rồi, cong môi, bước tới đóng cửa lại, sau đó cũng quay lại, đi vòng qua bàn làm việc, đứng sang một bên, nhìn xuống… mãnh thú phía sau bàn làm việc.

Phía sau chiếc bàn lớn của Sư Diệc Quang, có một con sư tử đang nằm.

Ghế văn phòng được đẩy ra xa, giữa bàn và cửa sổ có đủ khoảng trống, thậm chí còn có vài chiếc đệm trải trên sàn, xếp ngay ngắn, sư tử đang nằm trên đệm với một cuốn sách đang mở trước mặt.

Con sư tử đực này to lớn, thân thể cường tráng, lông màu nâu vàng vừa dài vừa dày với chiếc bờm rối tung ở cổ, rất uy nghiêm và đẹp đẽ.

May là bàn làm việc tổng giám đốc đủ lớn, che sư tử kín mít, nếu không vừa rồi Đỗ Nhược Ngu đã phát hiện.

Luật sư Lâm tức giận nói: “Tôi tìm cậu khắp nơi cũng không thấy, kết quả cậu trốn trong văn phòng phơi ánh trăng? Phơi ánh trăng thì thôi, còn không khóa cửa, nếu không phải tôi kịp thời tìm tới thì đã bị thư kí Đỗ thấy được rồi đó cậu biết không?”

Sư tử nghe vậy, lại phát ra một tiếng hừ, sau đó mở miệng nói chuyện: “Tôi khóa cửa, cậu ta có chìa khóa.”

Luật sư Lâm tức giận cười một tiếng: “Khóa trái hiểu không?”

Sư tử ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng đôi mắt sâu thẳm, trên mặt lộ ra vẻ uy nghiêm.

Luật sư Lâm nói: “Thôi, tôi sợ cậu, tôi biết cậu phiền nên đi trốn, nhưng có việc phải làm.”

Anh thở dài, nói: “Chỉ cần cậu kết hôn, điều thứ nhất trong di chúc của ba cậu lập tức có hiệu lực, điều thứ hai cũng sẽ đến, cũng không biết nội dung thế nào.”

Sư tử không hé răng, khuôn mặt nghiêm nghị càng thêm lãnh đạm.

Luật sư Lâm bình tĩnh lại, thong dong nói: “Cậu từ nhỏ đã vậy, lúc lo âu lại không thể biến trở lại, thích trốn tránh.” Anh cong lưng vuốt thảm, “Còn rụng lông.”

“Tôi có thể hiểu được, cậu đại khái là hơi có hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, dù sao ai cũng không muốn kết hôn với người mình không thích ——”

“Anh đi đi.” Sư tử ngắt lời anh ta, xoay đầu không để ý.

Luật sư Lâm ném lông dính trên tay đi, đứng dậy, nói: “Được, tôi đi, nhưng cũng chỉ hạn đêm nay, ngày mai cậu nhất định phải đi làm thủ tục kế thừa với tôi.”

Sư tử không đáp ứng cũng không cự tuyệt, luật sư Lâm biết ngày mai anh sẽ đi, lại thở dài ra khỏi cửa.

“Tắt đèn.”

Luật sư Lâm bất đắc dĩ tắt đèn, sau đó khóa cửa, để sư tử lại một mình trong văn phòng.

Con sư tử tiếp tục nằm dưới đất trước cửa sổ, đồng tử mở to vì đèn đã tắt, nhưng cửa kính trong suốt không cản được ánh trăng thanh u, nghê hồng lóng lánh.

Ánh sáng chiếu lên sách trước người anh, anh cúi cái đầu to lớn xuống, tựa đầu lên hai chân trước chồng lên nhau, tiếp tục đọc sách từng chữ một.

“Đúng lúc ấy, quan sát mấy sợi dây, lão thấy một trong mấy cái phao xanh chìm nhanh xuống.”

“Cách xa một trăm sải nước, con cá kiếm …… Vào tháng này, xa bờ đến thế, hẳn nó là con cá khổng lồ, lão nghĩ.”

 

------oOo------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play