Đỗ Nhược Ngu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, sau đó thầm muốn cười, nhưng lại không dám, anh ngẩng mặt, ôn hòa hỏi Sư Diệc Quang: “Tôi có thể xuống dưới, nếu chỉ cần thịt hiện tại làm không còn kịp rồi, cũng chỉ có thịt bò hầm dư lại tối nay, Sư tổng có để ý không.”
Sư Diệc Quang quả nhiên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, chắc lại muốn xoay người đi, nhưng cuối cùng vẫn ở lại, hư trương thanh thế nói: “Vậy chỉ có thể chắp vá.”
Lần này Đỗ Nhược Ngu rốt cuộc không nhịn được, nhếch khóe môi, Sư Diệc Quang trừng mắt nhìn anh một cái, anh lập tức nhích người đi xuống dưới lầu: “Sư tổng, anh chờ một lát.”
Đỗ Nhược Ngu đi đến phòng bếp, không ngờ Sư Diệc Quang cũng đi theo lại đây, anh ta nhìn Đỗ Nhược Ngu đeo tạp dề, cảm giác không thể tưởng tượng được loại đồ như tạp dề lại xuất hiện trong biệt thự của anh ta.
Đỗ Nhược Ngu cúi đầu nhìn chiếc tạp dề có hình con mèo, cũng có chút xấu hổ nói: “Tôi mua ngẫu nhiên nên không nhìn kỹ.”
Anh lấy món hầm nấu buổi tối từ trong tủ lạnh ra, một mình ăn không được nhiều, món này nấu một nồi, thực ra là anh múc ra ăn một mình.
Anh đun nóng thịt bò trên lửa nhỏ, sau đó thả một sợi mì vào nước súp trong, rắc hành lá xắt nhỏ rồi cho giá đỗ đã ngâm nước một lúc vào.
Lúc anh làm những việc này, Sư Diệc Quang vẫn luôn ở sau lưng anh nhìn, làm anh cảm thấy trên người hơi ngứa.
Xong xuôi hết, Đỗ Nhược Ngu đem thịt bò cùng mì lên bàn cơm, sau đó đứng một bên nhìn Sư Diệc Quang, ánh mắt mong đợi.
Thịt bò anh bỏ thêm rượu với hoa hồi, lại thêm khoai tây cà rốt ninh lửa nhỏ đến khi cạn nước, đầu bếp nào cũng mong nhận được phản hồi tích cực từ thực khách, Đỗ Nhược Ngu cũng không ngoại lệ, vừa mới bắt đầu Sư Diệc Quang từ chối ăn với anh đã khiến anh hơi hụt hẫng.
Sư Diệc Quang ngồi vào bàn ăn, im lặng nhìn nồi thịt bò lớn và tô mì Dương Xuân, sau đó cầm đũa ăn bữa khuya.
Sư Diệc Quang luôn là người có giáo dục tốt, lại rất coi trọng lễ nghi trong bữa ăn, Đỗ Nhược Ngu đi theo anh ta đến bữa tiệc tối còn cảm thấy ngay cả trên bàn rượu, cách cư xử của anh ta cũng rất tao nhã.
Nhưng tao nhã không có nghĩa là…… Ăn ít.
Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng rằng một nồi thịt lớn như vậy, tổng giám đốc có bỏ mì cũng chưa chắc ăn hết, kết quả Sư Diệc Quang không những ăn xong mà còn ăn sạch sẽ.
Chỉ là lúc anh ta ăn giá đỗ, suýt chút nữa ăn từng cái một, khi nhắc đến cà rốt làm nguyên liệu thì lại càng khoa trương hơn, lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.
Đỗ Nhược Ngu nhìn, không nhịn được nói: “Chỉ là nguyên liệu, không muốn ăn thì thôi.”
Sư Diệc Quang nhìn anh một cái, lại nhìn những rau dưa đó, tuy rằng ghét bỏ nhưng vẫn chậm rãi ăn hết, nói: “Không phải là tôi không ăn được, chỉ là tôi không thích thôi.”
Cuối cùng anh đặt đũa xuống lau miệng.
Lượng ăn của Sư tổng tốt vậy sao…… Ở trên bàn tiệc nhìn không ra đó, chẳng lẽ ăn riêng đều ăn nhiều như vậy sao?
Đỗ Nhược Ngu trông mong nhìn chờ anh ta đánh giá, nhưng Sư Diệc Quang vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nói với Đỗ Nhược Ngu: “Lần sau đừng bỏ.”
Lần sau? Không nghe lầm hả?
Là nói còn cần anh nấu tiếp sao?
Sư Diệc Quang bình tĩnh móc điện thoại ra, gửi cho Đỗ Nhược Ngu một danh thiếp, nói: “Nhưng nguyên liệu sau này đừng đến siêu thị mua, trực tiếp tìm bọn họ đặt hàng, bọn họ sẽ đưa đến đây.”
Đỗ Nhược Ngu cũng lấy điện thoại ra, nhìn thấy danh thiếp là của một nhà cung cấp thực phẩm, người giàu quả thực rất sành sỏi, đây có lẽ chính là lý do mà Sư Diệc Quang không muốn ăn với anh.
Nhưng hiện tại…… Đỗ Nhược Ngu lưu số, ngẩng đầu nhìn Sư Diệc Quang, muốn xác định một chút: “Là nói, sau này tôi nấu cơm sao?”
Sư Diệc Quang tức giận anh không tự hiểu, nhất định phải nói toạc ra, nói: “Sau này cậu phụ trách chuẩn bị bữa tối.” Anh ta nghĩ nghĩ, bổ sung, “Còn có bữa sáng.” Sau đó anh ta nhấn mạnh lần nữa: “Chỉ cần thịt.”
Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng cười: “Vâng, Sư tổng.”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy đã lâu không có vui vẻ như vậy, lén lút cúi đầu, đem hết bộ đồ ăn bỏ vào trong máy rửa bát, cất xong rửa tay quay người lại, chỉ thấy Sư Diệc Quang dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh suy tư.
Đỗ Nhược Ngu cởi tạp dề gấp lại, nói với Sư Diệc Quang: “Sư tổng không cần đi cùng tôi, ngài nghỉ ngơi sớm đi.”
Sư Diệc Quang vẫn không đi, mà hỏi: “Cậu quen làm mấy thứ này sao.”
Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút, liền nhận ra Sư Diệc Quang hẳn là có ý làm việc nhà.
Sư tổng chắc chắn là mười ngón không dính nước xuân, Đỗ Nhược Ngu có thể hiểu được, anh nhẹ giọng nói: “Cha tôi qua đời rất sớm, mẹ tôi làm việc cả ngày để nuôi gia đình, cho nên nhiều chuyện trong nhà là tôi làm.”
Anh nói có vẻ hơi hoài niệm: “Khi còn nhỏ mẹ tôi về muộn, tôi phải nấu cho em gái ăn, có một em gái thèm ăn mỗi ngày có thể tạo cảm hứng rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình.”
Có lẽ cách Đỗ Dĩnh Dĩnh háo hức chờ đồ ăn trên bàn khi còn nhỏ đã khiến anh ấn tượng sâu sắc nên anh luôn thích tìm công thức để luyện tập, mong muốn làm được nhiều món ngon hơn, đây là một trong những sở thích của anh.
Mẹ bôn ba bên ngoài còn em gái nhỏ tuổi, cũng như việc anh đứng trước quầy bếp đã hình thành nên những ký ức về tuổi thơ của anh.
Dù cha vắng mặt nhưng Đỗ Nhược Ngu vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian tuyệt vời.
Sư Diệc Quang mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn anh, làm anh hơi ngượng ngùng, Đỗ Nhược Ngu cười cười: “Không phải kỹ năng gì đặc biệt.”
Sư Diệc Quang không nói thêm nữa: “Đi thôi.”
Lần này Đỗ Nhược Ngu hiểu ý của tổng giám đốc, thành thật đi theo anh ta trở lại phòng ngủ chính, tháo kính ra rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường lớn của Sư Diệc Quang.
Kỳ thật ngủ trên đó cũng khá thoải mái, giường khá mềm, nhiệt độ cơ thể của Sư Diệc Quang rất cao, mềm mại ấm áp, Sư Diệc Quang đi công tác mấy ngày nay ngay cả khi anh ngủ trong phòng cũng cảm thấy lạnh.
Nhưng hôm nay Sư Diệc Quang chắc là mệt quá mức ngược lại không ngủ được, chỉ dựa vào đầu giường xem email. Ánh sáng của đèn ngủ có màu cam, không chói mắt lại có chút ấm áp mơ hồ, Đỗ Nhược Ngu lặng lẽ nằm bên cạnh anh ta, trong lòng cảm thấy bình yên hiếm có, một lúc sau mới thực sự ngủ thiếp đi.
Sư Diệc Quang ghé sát vào Đỗ Nhược Ngu, vẫy tay trước mắt anh, thấy anh không phản ứng, xác định anh ngủ rồi, lúc này mới tắt email xem WeChat.
Tên cái nhóm kia đã sửa lại, đổi thành “Đến thảo nguyên xanh bắt cừu”.
Luật sư Lâm thế mà không có ý kiến với cái tên này?
Ảnh hậu: “Mệt chết, tôi không hề muốn đi Nhật Bản cúi đầu khom lưng, chưa làm gì đã phải ‘苏密码三*’.”
*Sū mìmǎ sān, す み ま せ ん (sumimasen).
Cách nói xin lỗi này cực kì phổ biến trong văn hóa Nhật Bản, áp dụng trong rất nhiều tình huống.
Nếu bạn cần chen qua khi ở tàu điện ngầm, chỉ cần nói す み ま せ ん (Sumimasen), hoặc khi tình cờ gặp người quen, thì nói あ あ, す み ま せ ん.
Bùi Miêu Miêu: “Sao lại khoa trương thế, lúc tôi đến Nhật Bản đóng phim cảm thấy khá tốt, thường có mấy nữ sinh trung học mặc đồng phục đi ngang qua phim trường.”
Ảnh hậu: “Chụp hình, đợi lát nữa đăng lên nhóm fan của cậu, để mấy em gái nhìn xem mình đang hâm mộ cái quỷ gì.”
Bùi Miêu Miêu: “??? Đồ bôi đen!”
Tóc húi cua: “Nhớ kỹ, ngày mai đăng tin tức.”
Bùi Miêu Miêu: “…… tại sao tôi lại chung nhóm với phóng viên giải trí thế này?”
Lâm Đại Giác: “Ai, nói thật, mấy cậu lần này đi Nhật Bản quá hấp tấp rồi, Sư tổng mới vừa tân hôn, tuần trăng mật cũng chưa có.”
Ảnh hậu: “Tôi cũng không muốn mà, @ Reinhard cầu xin cậu lần sau mang thư kí Đỗ xuất ngoại đi, tôi không muốn đi tí nào.”
Bùi Miêu Miêu: “Sư tử ngốc không bỏ được để tiểu kiều thê đi ra ngoài bị liên luỵ, chắc chắn là muốn giấu trong nhà.”
Ảnh hậu: “? Chẳng lẽ tôi không phải một đóa kiều hoa sao?”
Bùi Miêu Miêu: “Cậu tự hiểu rõ.”
Ảnh hậu: “@ Reinhard ông chủ ác nhơn ra đây, cậu thật sự không đối xử với tôi như kiều hoa sao?”
Lâm Đại Giác: “Đừng tag, nhân gia ly biệt sau tân hôn, hiện tại về nhà, chắc chắn đang…… Không cần tôi nhiều lời.”
Tóc húi cua: “Lại giao phối?”
Sư Diệc Quang nhìn bọn họ mồm năm miệng mười, đột nhiên nhanh trí, mở chụp ảnh, chụp Đỗ Nhược Ngu đang an tĩnh ngủ cạnh anh một bức.
Đỗ Nhược Ngu ngủ ngon lành, đầu hơi nghiêng về phía Sư Diệc Quang, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ bao phủ lên cơ thể anh một tầng ánh sáng vàng mịn, khiến anh trông rất yên bình.
Sư Diệc Quang đã đăng khuôn mặt đang ngủ của Đỗ Nhược Ngu lên nhóm, ảnh chụp còn chụp tới tay áo Sư Diệc Quang.
Reinhard: “[ ảnh chụp ] em ấy ngủ rồi.”
Ảnh hậu: “???”
Bùi Miêu Miêu: “!!!”
Tóc húi cua: “Vợ cậu đẹp thế á?”
Ảnh hậu: “Nghiêm cấm ngược cẩu!”
Lâm Đại Giác: “Nơi này chỉ có cậu là cẩu.”
Ảnh hậu: “Cậu mới là cẩu! Tin tôi cắn cậu không!”
Bùi Miêu Miêu: “Mẹ kiếp, đàn ông mới cưới thích khoe vợ.”
Sau đó Sư Diệc Quang nhận được tin nhắn riêng của luật sư Lâm.
Luật sư Lâm: “Sư tổng…… cậu sẽ không từ diễn thành thật chứ?”
Sư Diệc Quang: “Không phải, tùy tiện đăng.”
Luật sư Lâm lập tức bắt được trọng điểm.
Luật sư Lâm: “Hai người ngủ chung?”
Sư Diệc Quang: “…… Bởi vì mũi Hàn Dung ngửi được mùi trên người vợ tôi, cho nên chỉ có thể ngủ cùng nhau.”
Luật sư Lâm: “…… vợ cậu?”
Sư Diệc Quang: “……”
Sư Diệc Quang: “Không nói, ngủ.”
Sư Diệc Quang đặt điện thoại di động ở chế độ chờ, đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống và tựa đầu vào giấc ngủ với Đỗ Nhược Ngu.
------oOo------