Chiêu Đệ đang say mê đọc sách, không những chuyện đang xảy ra bên ngoài.Tô San khẽ gọi một tiếng: “Chiêu Đệ.”Ánh mắt của Chiêu Đệ đang chăm chú dán vào cuốn sách, không quay đầu lại nhìn cô ta: “Chị, đồ ăn đã nấu xong hết chưa, em đói rồi.”Tô San nhìn cô gái nhỏ này, kiếp trước nó chưa bao giờ xuất hiện cho đến khi cô ta chết, hai đứa trẻ mà cô ta nuôi nấng vất vả chẳng khác gì một cặp Bạch nhãn lang.
Kiếp này, cô ta sẽ không ngốc như vậy nữa, sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân của mình một cách vô ích.Lúc ăn cơm Tô Cẩn Du ngồi trên giường đất, đó là chỗ ngồi mà Tô Cẩn Du không nên ngồi, bởi vì gia đình này không có quá nhiều quy tắc, cũng không có người nào nói anh.Trên bàn cơm, biểu hiện của Tô cẩn Du đối với Tô San rất gần gũi, điều này không làm dấy lên sự nghi ngờ của Tô San.
Từ lúc còn là một đứa trẻ, Tô Cẩn Du cũng lệ thuộc vào Tô San, mãi đến khi lên cấp 2 mới ghẻ lạnh người chị không biết chữ này.Tô San thích ứng nhanh hơn so với Tô Cẩn Du, cho dù cô ấy không có văn hóa, không có kiến thức nhưng cũng là người đã từng trải qua cái chết và bình tĩnh hơn nhiều so với Tô Cẩn Du.“Mẹ, hôm nay mưa lớn quá, có sao không mẹ?” Tô Nhị Ni có chút sợ hãi, là đứa con duy nhất trong gia đình đang đi học.
Năm nay thu hoạch không được tốt, việc học của cô ấy cũng không cần nói.“Cái gì không nên hỏi thì con đừng hỏi.” Mẹ Tô gạt đi câu nói của Tô Nhị Ni.Tô San cúi đầu ăn cơm, không nói gì cả nữa.Đương nhiên là không ổn, đất của nhà cô ta phần lớn là đất trũng ngập, Tô Nhị Ni suýt chút nữa không đi học được, là do cô Út đã cho cô ta tiền để tiếp tục đi học lại.Tô San cũng rất căm ghét cô Út, cô kém hơn Tô Nhị Ni ở điểm nào, tại sao cô lại không được đi học.Một lần nữa cô muốn chứng minh rằng ngay cả khi không được chào đón, cô ta sẽ sống tốt hơn bất kỳ người nào.Còn có Lâm Dược, cô ta muốn được gả cho anh ấy khi ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Tô San tràn đầy mong đợi và hy vọng đối với tương lai.Ngày thứ 2, mưa cũng bắt đầu nhỏ dần, bố và mẹ Tô đội mưa đi ra ruộng, chị cả không đi cùng, ở lại trong nhà giặt đồ cho mấy đứa em rồi phơi lên trong nhà, đợi trời nắng mới đem ra phơi.Chiêu Đệ thấy chị cả cuối cùng cũng không còn bận rộn nữa, cầm quyển sách đến trước mặt cô ấy: “Chị cả, mấy chữ này đọc làm sao ạ?”Tô Cẩn Du liếc mắt nhìn, trên quyển sách cũ kỹ có vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ chằng chịt, đều là do Chiêu Đệ không biết viết chữ.Lúc này chị cả là người có học nhất nhà, cô ấy cầm quyển sách đọc từng chữ từng chữ một cho Chiêu Đệ, không chút phàn nàn.Tô San ở bên cạnh khịt mũi coi thường, cho dù có tốt với cô ấy đến mấy thì cô ấy cũng không nhớ đến.“Cẩn Du, em xem, ở đây có tên của em nè!”Đối với chuyện tên của mình xuất hiện trên sách, Tô Cẩn Du hơi sợ, anh nhìn qua, là 4 chữ lớn: Hoài, cẩn, cầm, du.Tên của Tô Cẩn Du là cái tên hay nhất trong những đứa trẻ trong nhà, tên của những đứa con gái tùy tiện đặt sao cũng được, nhưng tên của con trai đều là do những người lớn tuổi đặt sau khi cân nhắc, lựa chọn kỹ lưỡng.
Ví dụ như Tô Cẩn Du và hai anh em Tô Cẩn Nhân và Tô Cẩn Nghĩa nhà chú Hai, Lý Ưng Hiếu nhà cô Út, mỗi cái tên đều có ý nghĩa riêng của nó.Trong số họ hàng, cô bé có cái tên dễ nghe nhất là con gái của cô Út, tên Lý An Nhiên.Cô Út rất xinh đẹp, có văn hóa, rất biết đối nhân xử thế, lấy một viên chức trong Huyện làm chồng.
Năm đầu tiên lấy chồng thì sinh được một đứa con trai, mấy năm sau lại sinh được một đứa con gái, một nam một nữ ghép thành một chữ rất hay.Trong ký ức của Tô Cẩn Du, mỗi lần anh với chị Hai tới nhà cô Út, đều nhận được một bộ quần áo mới xinh đẹp mà những đứa trẻ khác không có.Hình dung về cô Út này chỉ có từ để miêu tả: “Nhan Khống.”(Nhan khống nghĩa là chỉ cần đẹp là được, rất thích những người đẹp trai xinh gái.)“Cẩn Du đang nghĩ gì vậy?”Tô Cẩn Du chớp mắt: “Em không biết nữa.”“Chị cả, chị dạy em viết tên của em đi, Tô chiêu Đệ viết thế nào?”Tô Cẩn Du không biết làm sao chỉ có thể hùa theo: “Em cũng muốn học tên của em.”Tô San ghét cái tên của chính mình.Tô Tam, đây là con số.Cô ta xoay người quay trở về phòng mình, cô ta cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để hoàn toàn thay đổi được vận mệnh của mình.Mưa đã tạnh vào buổi trưa, một đám trẻ con tầm 6,7 tuổi chạy đến nhà Tô Cẩn Du, rủ Tô Cẩn Du ra ngoài chơi.Những đứa lớn đã đi học rồi, chỉ còn lại một đám củ cải nhỏ này, không thể chơi với người ít tuổi hơn, cho nên bọn chúng nhất định phải kéo Tô Cẩn Du ra ngoài chơi.Tô San vẫn ở đó, anh không thể từ chối, Tô Cẩn Du gật đầu và nói với chị Cả một tiếng rồi chạy ra ngoài chơi với bọn trẻ.Bọn chúng chỉ có hai chỗ để chơi đó là rừng cây nhỏ và cây cầu nhỏ.
Hôm qua trời mưa cả một đêm, nước ở cây cầu nhỏ chảy siết, người nhà đều dặn dò không được qua đó, cho nên bọn chúng chỉ có thể đi chơi ở trong rừng cây nhỏ.Tô Cẩn Du đi theo sau bọn chúng, nhìn thấy giày của mình dính đầy bùn đất, cảm thấy cả người rất khó chịu, thật muốn dùng cái gì đó để cạo sạch bùn đất dính trên đôi giày.Điều khiến Tô Cẩn Du không nghĩ tới đó mấy đứa trẻ này lại thích nghịch bùn như vậy.Trong rừng cây nhỏ có một mảnh đất màu đen, bùn ở đó sạch sẽ đến bất ngờ, không có các loại cỏ dại, đá mà độ dính lại rất mạnh.
Bọn trẻ vây quanh thành một vòng lớn, dùng bùn nặn thành ngôi nhà, con thỏ nhỏ, chơi chẳng sạch sẽ tí nào.Dù sao cũng đã tới đây, cứ chơi thôi! Chẳng phải có câu nói: Nhập gia tùy tục hay sao?Tô Cẩn Du nắm lấy một mớ bùn lớn và siết chặt trong tay, anh phát hiện, tâm trạng khá vui.Tô Cẩn Du nặn thành hình một chiếc điện thoại.Tô cẩn Du luôn muốn có một chiếc điện thoại như thế này, nhưng mẹ không mua cho anh, mà lại mua cho chị, chị làm mất rồi mẹ lại mua mới choNhững đứa trẻ khác hoàn toàn không biết anh nặn thành cái gì, Tô Cẩn Du cười cười, lấy điện thoại vừa nặn xong ném vào vũng bùn.Tô Cẩn Du lại nặn thành hình một con người.
Nói thật, Tô Cẩn Du cảm thấy mình không có nặn giỏi bằng những đứa trẻ này.Anh cúi đầu nhìn đôi bàn tay mập mạp dính đầy bùn đất rồi thở dài.Anh đã từng có đôi tay trắng nõn thon dài, dùng để cầm bút vẽ tranh, dùng để chơi đàn Dương Cầm, đôi tay từng là sự kiêu ngạo của anh, bây giờ lại đang nghịch bùn.Nói thật, nghịch bùn cũng khá thú vị..