Bác Minh gật đầu rồi rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông khắc khổ thì chỉ biết thở dài. Khi tôi vẫn còn ngẩn ngơ nhìn con đường phía trước thì Khánh nắm cổ áo tôi, kéo vào trong nhà:

“Vào nhà thôi, hai người lớn muốn nói gì đó với chúng ta.”

oOo

Cả ngày hôm đó bọn tôi ở nhà của nhà của ông Bách đến tận tối muộn rồi mới trở về nhà. Bọn tôi bàn về câu chuyện của bác Minh, nói về tiếng hét đêm qua và cả là kế hoạch để kết thúc hết những chuyện này. Và cũng nhờ vậy mà bọn tôi mới biết hai ngày nữa chính là năm thứ một trăm kể từ khi thôn Xích Nhãn gần như bị tận diệt.

Ông Bách đã đoán ra được ý đồ của ‘Nó’ rằng ‘Nó’ sẽ dùng ngày hôm ấy làm ngày kết thúc cho thôn Lĩnh Tinh. Vậy chúng tôi cần vạch tội và giết ‘Nó’ để cho những người vô tội được an toàn.

Khuya ngày hôm đó, tôi không ngủ được. Vì vậy nên tôi đã ngồi ở ngoài sân nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao. Nhìn lên vầng trăng toả ra ánh sáng dìu dịu thì tôi chợt thấy tim đập mạnh đến bất thường. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy cả người bắt đầu có cảm giác khó chịu thì một tiếng động khiến tôi giật mình.

“Gâu!”

Tôi giật nảy người lên một cái nhìn ra sau. Hoá ra chỉ là con Bob mà thôi. Tôi nhìn Bob rồi đưa tay vuốt vuốt ngực. Nhìn Bob đang dần tiến về phía mình, tôi cảm thấy có chút khó hiểu khi không biết làm sao nó có thể đi ra ngoài được.

“Gâu!”

Bob sủa thêm một tiếng nữa rồi ngồi phịch trước mặt tôi. Tôi nhìn nó rồi đưa tôi vuốt ve bộ lông mềm mại cực ấm của nó.

“Làm sao ra được đây vậy?”

Bob ngồi yên cho tôi vuốt ve. Đột nhiên, khi tôi đang ôm nó trong lòng thì con Bob được nhiên lồng lên rồi sủa vang từng tiếng thật lớn. Tôi giật thót vội buông nó ra. Nhìn nó thì thấy nó đang hướng về phía con suối mà sủa khiến tôi thấy khó hiểu nhìn theo. Khi này, con Bob đột nhiên im bặt, và tôi thì lại thấy có một bóng đen đang bước qua cây cầu.

Tôi ngạc nhiên đứng bật dậy, định hét lớn hỏi ai đấy thì Bob đã cắn áo tôi. Tôi nhìn nó rồi gật đầu im lặng. Tôi lại tiếp tục nhìn theo cái bóng đó thì thấy nó đang dần tiến vào rừng.

Chẳng lẽ… là ‘Nó’?

Suy nghĩ đó thoáng hiện qua trong đầu khiến tôi lại càng kinh ngạc xen lẫn khó hiểu. Tại sao tôi lại nghĩ đó là ‘Nó’? Nhưng… nếu đó không phải ‘Nó’ thì là ai? Ai lại đi vào rừng vào giữa đêm khuya như thế này? Nhưng… nếu đây là ‘Nó’ thì tại sao ‘Nó’ lại không chọn đi bằng con đường dưới cái hầm đó? Muốn đi dạo sao?

Đứng đây thì biết gì chứ? Không nghĩ nữa, tôi quyết định chạy theo.

“Chúng ta… em có đi cùng chị không Bob?”

“Gâu!”

Nó lại sủa một tiếng, gương mặt bình thường trông đần đần thì bây giờ lại có vẻ gì đó rất nghiêm túc và ra dáng một chú chó nghiệp vụ. Tôi cảm thấy phấn khích nên vô thức nở một cười, xong tôi nói: “Đi thôi!” Cùng lúc tôi chạy xuống cầu thang.

Một người một chó chạy đi trên tuyết tiến vào khu rừng u tối mà không hề hay biết rằng nguy hiểm đang chờ phía trước. Từ bên trong nhà, cánh cửa gỗ của nhà tôi hé mở và chú Hữu bước ra, ánh mắt khó hiểu đang nhìn tôi và Bob dần chạy vào rừng. Đến khi bọn tôi đã biến mất trong rừng, chú Hữu nghiêm mặt rồi lại bước vào nhà và đóng cửa lại.

Khi chúng tôi đã chạy được nửa đường thì tuyết đột ngột rơi làm lấp đi những dấu chân trước mặt. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn và muốn quay trở về. Nhưng sau đó lại có một cái gì đó thôi thúc bảo tôi hãy tiếp tục đi nên là tôi vẫn cứ bước về phía trước cùng Bob.

Tôi và Bob đi chầm chậm trong trời tuyết rơi, nhịp thở cũng dần dồn dập hơn vì thời tiết lạnh đột ngột. Đang vừa đi vừa suy nghĩ xem cái bóng đen đó đi đâu thì tôi chợt nghĩ ra cái hang đó. Tôi nhìn xuống Bob rồi chạy một đường thẳng về phía trước. Chạy đến khi đã cảm thấy chẳng thể thở nổi thì tôi dừng lại rồi ngồi phịch xuống để thở. Bob cũng ngồi bên cạnh, sát với tôi.

Nhìn Bob, tôi cười khẩy rồi lại chống tay đứng dậy. Đoạn khi đã gần đến, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh. Tôi nhìn xung quanh thì chỉ thấy một màn tuyết dày đang rơi thì thở hắt ra. Tôi đi chầm chậm, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh vì hiện tại tôi cứ có cảm giác từ trong bóng tối, ở những thân cây đang có người nấp ở đó, chờ thời cơ để vồ ra bắt lấy tôi.

Nhưng có lẽ là tôi đã lo lắng dư thừa khi mà khi đã đứng trước cửa hang, tôi vẫn chẳng thấy có ai.

“Quái lạ… chẳng có ai thế này? Vậy cái gã đó đi đâu nhỉ?”

Bob nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đột nhiên nó xù lông lên, mồm nhe nanh hung dữ hướng về phía bụi cây chếch phía bên phải của bọn tôi một chút. Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”

Tôi nhìn theo hướng Bob thì chẳng thấy gì. Sau đó nó sủa lớn làm tôi giật mình. Tôi mắng: “Nào! Im lặng!”

Chẳng hiểu sao con Bob bình thường rất nghe lời, vậy mà hôm nay khi tôi bảo im lặng thì nó cứ sủa mãi khiến tôi phát cáu. Tôi nói lớn bằng cái giọng khó chịu: “Làm sao thế hả? Im lặng chút đi, lỡ cái gã đó ở gần đây thì chị với em chết chắc đó!”

Nghe tôi nói Bob mới ngừng sủa, nhưng nó vẫn nhe nanh, mặt tỏ vẻ hung dữ khiến tôi cũng thấy hơi sờ sợ. Tôi nuốt nước bọt rồi lại nhìn xung quanh mình một cách đầy cảnh giác. Xung quanh tôi vẫn là bóng tối cùng với màn tuyết dày rơi, gió khẽ thổi thốc từng cơn lạnh buốt khiến tôi run lên cầm cập.

Tôi nhìn vào bên trong hang, bên trong tối om và có một vẻ gì đó rất đáng sợ.

“Bob… bây giờ chúng ta-”

Tôi chưa nói hết câu thì Bob tự dưng nhảy xồ lên người tôi khiến tôi giật mình. Vì Bob rất nặng, vả lại chân cũng rất to lên khi nhảy lên đột ngột khiến tôi mất đà mà ngã ra sau. Bob đã đẩy tôi ngã, rồi đột nhiên nó cắn vào chân tôi.

“Bob!? Sao em cắn chị… Ủa không đau…?”

Bob không phải là cắn tôi… mà nói đúng hơn thì là nó đang cắn vào ống quần của tôi. Nhìn một loạt hành động kì lạ nãy giờ của Bob khiến tôi khó hiểu lẫn khó chịu. Tôi nhăn mặt rồi dùng tay đẩy Bob ra để nó không cắn quần tôi nữa nhưng không được.

“Bob điên rồi hả!? Nhả ra coi! Hư quá nhé!” Tôi hét lên, tay cố cạy miệng Bob ra.

Nhưng chẳng hiểu hàm răng nó khoẻ đến mức nào nhưng sau một hồi giằng co, nó đã cắn rách mất một bên ống quần của tôi.

“Bob!” Tôi hét lên một tiếng tức giận, định đánh vào mông nó một cái nó dùng chân quạt tuyết vào tôi.

Tôi lấy tay che mặt để tuyết không bắn vào mặt. Sau đó tôi bỏ tay xuống, định mắng thì khi này tôi ngạc nhiên cực độ khi không còn thấy Bob đâu nữa. Bob đã biến đi đâu mất, chỉ còn một mình tôi đang ngồi dưới tuyết, trước một cái hang đáng sợ mà thôi.

“Bob…?” Tôi run run cất tiếng gọi. “Em đâu rồi?”

Xung quanh tôi vắng lặng như tờ. Tôi đứng dậy, muốn tìm Bob nhưng đến một dấu chân tôi còn chẳng thấy thì tôi lại run lên bần bật. Một suy nghĩ kinh dị thoáng hiện lên trong đầu… lẽ nào… từ nãy đến giờ tôi bị ảo tưởng? Là một mình tôi tự đi vào đây chứ chẳng đi cùng nó? Nhưng sau đó tôi đã dẹp ngay cái suy nghĩ đó vì khi nhìn xuống quần của mình, tôi thấy nó đã bị rách… Vậy là thật sự tôi đã bị Bob ‘bỏ’ trong khu rừng này.

Tôi mím môi, định bụng sẽ quay trở về thì đột nhiên có một tiếng cười khanh khách vang lên khiến tôi giật nảy người lên vì giật mình và cả là sợ hãi. Tôi sợ sệt nhìn xung quanh, nhận ra không có ai thì run rẩy lên tiếng:

“Ai đó? Là… ai đó-”

Tôi chưa nói hết câu thì đã có một lực rất mạnh đập vào sau đầu khiến đầu óc tôi ong ong cả đi và hai chân thì vô lực ngã khuỵu xuống tuyết. Tôi nằm dài trên tuyết, khi đã sắp mất ý thức tôi đã nghe được một giọng nói rất quen thuộc:

“Con nhỏ ngu ngốc hahaha!”

oOo

Không biết đã trôi qua bao lâu nhưng trong cơn nửa mê nửa tỉnh, tôi thấy sau gáy mình vẫn còn ê ẩm và đầu óc thì như có một lớp màn mỏng che đi. Tôi thử cựa người và nhận ra bản thân không nhúc nhích được nên khẽ mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy cả người đã bị trói lại.

“Cứu với! Cứu em với! Chị An cứu em với huhu…”

Một tiếng hét kêu cứu của một đứa con nít vang lên khiến tôi ngạc nhiên mà ngẩng lên. Khi này, đột nhiên có một bàn tay che mắt và miệng của tôi lại, sau đó là một giọng nói khe khẽ ở bên tai:

“Đừng mở mắt cũng đừng nói gì cả! Bây giờ không phải là lúc!”

“Ưm! Ưm ưm ưm! (Chị Nguyệt? Là chị có đúng không?)”

“Chậc con ngu này, giao tiếp bằng suy nghĩ đi!” Chị Nguyệt tặc lưỡi.

Tôi nuốt nước bọt rồi nghĩ: “Chị đang làm gì vậy? Thả ra đi!”

Chị Nguyệt trả lời: “Không được…”

Tiếng đứa bé kêu cứu ban nãy vẫn gào lên từng tiếng khiếp đảm. Nó hét lên kêu cứu, sau đó lại khóc lóc van xin người đang hạnh hạ nó. Tôi mím môi, nghĩ:

“Nó sẽ chết mất, chị mau thả em ra đi mà!”

“Mày có điên không!? Bây giờ mày đang bị trói thì giúp được cái gì? Nếu giờ tao để mày hét lên thì mày cũng sẽ chết!” Chị Nguyệt khó chịu.

Tôi kinh hãi nên lặng người, sau đó tôi ấp úng: “Vậy… phải làm sao?”

“Chỉ còn cách… giả vờ chưa tỉnh mà thôi…”

Tôi lặng người rồi mím môi khi nghe từng tiếng nấc nghẹn vang xin của đứa nhóc đó. Tôi thật vô dụng…

Mãi một lúc sau, kẻ dường như đang hành hạ đứa nhóc đó lên tiếng: “Hahaha, sống dai thật vẫn còn sống đấy à? Hahaha… được rồi, chú sẽ tha cho mày nhé? Hahaha.”

“Hức… Cứu em với… Chị An…”

“Cứu? Hahaha! Nó mà tỉnh dậy cũng không cứu được mày đâu ranh con.”

Tôi rùng mình một cái khi được nhắc đến. Và sau đó tôi lại thấy căm phẫn. Vậy là quá rõ ràng rồi, ‘Nó’ chính xác là hắn ta – Phang. Tên chó chết.

“Tao… thật sai lầm khi yêu hắn ta…”

Chị Nguyệt khi này buông tay. Tôi khẽ mở mắt thì giật thót tim khi thấy một đôi mắt đỏ đang gí sát vào mặt mình. Rồi đột nhiên, có một tiếng cười khúc khích thích chí vang lên:

“Mày dậy rồi à? An.”

Gã lùi ra sau. Tôi khi này nhìn rõ gương mặt của hắn. Đó đích thực là gã Phang. Gương gã giờ đây đã mất đi vẻ hiền lành, chất phác của trước kia mà thay vào đó là một vẻ biến thái và khát máu. Đôi mắt hắn đỏ thẫm như máu, cái miệng thì cười toe toét trong đáng sợ vô cùng. Tôi mím tôi, sau đó lắp bắp:

“Tại… tại sao ông lại làm vậy hả!?”

Gã nghe câu hỏi của tôi thì ngẩn người, sau đó hắn lại cười rung rúc. Hắn đột nhiên chụp lấy cằm tôi rồi nói bằng cái giọng đáng sợ: “Mày thử nghĩ xem là tại sao hửm hậu duệ của lũ khốn giết người?”

Hết chương 36.

Truyện Thôn Tôi Có "Quỷ" chỉ được đăng tải tại Noveltoon. Tất cả những website khác đều là reup!

Hậu trường (?)

Ở một góc nào đó.

Nguyệt: *Đổ mồ hôi hột* Chị xin lỗi mày An ơi T-T.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play