Tôi, Khánh và Tùng đã đến được nhà của chú Phang. Bọn tôi đứng trước cửa nhà chú, trong lòng của cả ba không hẹn mà cùng cảm thấy vô cùng hồi hộp. Ba đứa tôi nhìn nhau, gật đầu rồi bắt đầu bước vào trong nhà.

Trong nhà của chú Phang khói hương phả nghi ngút. Tôi nhìn lên bàn thờ, thấy ảnh thờ của thím Lan và thằng Phi thì lại thấy đau lòng. Dường như thấy tôi cứ ngẩn người nên Tùng đã vội kéo tôi đi, miệng nói:

“Đi thôi, đau lòng gì đó cứ để sau đi.”

Tôi nghe Tùng nói vậy thì cũng xốc lại tinh thần rồi đi vào. Bọn tôi đi ngang bàn thờ rồi đứng trước cái rèm ngăn nhà trước và sau thì tự dưng cảm thấy vô cùng bất an. Một lúc không lâu, tôi đưa tay vén nó lên và tất cả bọn tôi đi qua đó, trả lại cho nhà trước một sự ảo não.

Vừa vào đến bên trong, chúng tôi đã vô thức rùng mình vì bên trong đây cứ có cảm giác ghê ghê. Chúng tôi nhìn nhau, rồi khẽ trấn an lẫn nhau bằng ánh mắt. Theo như lời Đức kể thì phòng của chú Phang bên ngoài có treo một cái chuông.

Leng keng…

Tôi giật mình đánh thót khi có một tiếng chuông vang lên. Khi đã trấn tĩnh tôi mới nhận ra là tiếng động phát ra từ cánh cửa cách chúng tôi khoảng năm bước chân. Bọn tôi sợ hãi nhìn nhau, xong sau đó gật đầu rồi nép sát vào nhau mà bước lại đó. Khi bọn tôi vừa bước chân đến đó thì cảm giác lạnh lẽo càng dâng lên mạnh mẽ, cảm giác như nếu bước vào căn phòng đó bọn tôi sẽ gặp chuyện chẳng lành vậy.

Đó là một cánh cửa bằng gỗ đã rất cũ, trên cánh cửa có treo một cái chuông màu đen.

“Chắc đây là phòng của chú ta nhỉ?” Khánh nói nhỏ.

Tôi gật gật đầu, ấp úng: “Ừ… mà cứ thấy sợ sợ làm sao ấy.”

Khánh và Tùng nhìn tôi, gương mặt cũng đã hơi tái. Vậy là hai người họ cũng sợ giống tôi.

“Mở… cửa nhé?” Tôi hỏi.

“Ừ…”

Nghe lời đáp, tôi giơ tay bàn tay đang run bần bật của mình lên rồi đặt vào tay nắm ở cửa, khẽ vặn rồi đẩy cửa vào trong. Tiếng gỗ cũ kĩ vang lên tiếng kẽo kẹt khiến ba đứa tôi sởn gai óc. Phòng chú Phang rất tối dù rằng hiện tại đang là trời sáng. Khánh mở đèn pin rồi rọi vào trong thì cả ba bọn tôi đều co rúm vào nhau khi nhìn được khung cảnh bên trong phòng.

Bên trong phòng, trên bốn bức tường đều là những vết ngón tay cào lên tường, còn có máu đã khô. Ngoài ra, trên những bức tường còn treo chi chít những tấm ảnh chụp những người đã chết, từ gương mặt sợ hãi cho đến khi bị giết.

“Trời ơi…” Tôi kêu lên một tiếng sợ hãi. “Rốt cuộc họ đã phải chịu những gì trước khi bị giết… vậy chứ…”

Bỗng nhiên lúc này, tim tôi đập nhanh, nhịp thở cũng bắt đầu dồn dập. Tôi bắt đầu ho. Tôi ho đến mức không thể thở được, tôi mất sức ngã phịch xuống sàn rồi chống tay cố gắng điều hoà lại nhịp thở nhưng càng lúc càng thấy khó thở hơn. Nước mắt tôi giàn giụa chảy, tim thì như bị ai bóp lại, đau vô cùng.

“Làm sao đấy? Làm sao đấy hả? An, đừng có làm bọn tao sợ.”

Giọng nói của Khánh và Tùng vang lên bên tai đầy lo lắng cũng chẳng khiến tôi có thể tỉnh táo được. Bỗng lúc tôi tưởng mình sắp nghẹt thở chết đến nơi thì đột nhiên tôi có thể thở một cách dễ dàng, tim cũng chẳng còn thấy đau nữa.

Tôi chống tay rồi ngẩng lên, lắp bắp: “Vừa nãy…”

“Vừa nãy làm sao thế hả?” Tùng hỏi tôi, gương mặt đã méo xệch cả đi vì lo lắng.

Tôi nhìn vẻ mặt đó của Tùng thì mím môi không nói, xong sau đó tôi lắp bắp: “Không biết nữa… chắc là do tao bị kích động chút…”

Sau đó tôi bám tay vào Khánh và Tùng để đứng lên rồi xoa xoa ngực trái để mong sao cơn nhoi nhói ở tim mau chóng biến mất.

“Ổn chưa?” Khánh lo lắng. “Hay về-”

“Không!” Tôi chặn miệng Khánh rồi kéo cậu ấy và Tùng vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Khi vào bên trong, Khánh cốc đầu tôi một cái rồi thở hắt ra, bắt đầu rọi đèn đi xung quanh. Căn phòng này phải gọi là không quá quá rộng, vừa đủ một cái giường và một cái tủ quần áo và vài thứ linh tinh khác. Xung quanh căn phòng cũng rất bừa bộn. Ngổn ngang nào sách, quần áo, cả rác nữa.

Ba đứa tôi nhăn mặt vì sự bề bộn của nó, xong lại giật mình nhớ lại chuyện chính. Có một điểm lạ! Đức nói chú Phang thường xuyên nhốt bản thân ở trong phòng, rất lâu sau đó mới trở ra. Nhưng nhìn một lượt từ nãy đến giờ thì cả ba vẫn chưa thể hiểu chú Phang sẽ làm gì bên trong này? Hay chỉ là để ngắm nhìn “tác phẩm” của mình thôi?

“Không có gì đặc biệt cả…” Tôi thì thầm rồi tiến lên một bước.

Cả Khánh và Tùng cũng bước lên, mỗi người lại đi về hai phía khác nhau. Đang lúc ngắm nghía thì đột nhiên một âm thanh rất lạ vang lên.

Tôi ngẩng lên thì nhận ra tiếng động đó phát ra từ chỗ của Khánh. Tôi nhìn cậu ấy thì cậu ấy nói: “Ê… âm thanh phát ra chỗ cái sàn này không phải rất lạ sao?”

Tôi và Tùng nhìn nhau rồi nhìn Khánh, khẽ gật đầu. Khi này, đột nhiên hai mắt Tùng sáng rỡ, cậu ta nói: “Biết rồi! Tao biết chú ta vì sao đã ở trong phòng rất lâu rồi!”

“Sao?” Tôi ngạc nhiên.

Tùng cười cười rồi kéo tôi đi về phía Khánh, bắt đầu nói: “Nếu thật sự như tao nghĩ thì khi ta lật toàn bộ cái thảm này lên sẽ xuất hiện một cánh cửa sập!”

“Cửa sập?!” Tôi và Khánh đồng thanh.

“Đúng thế.” Tùng đắc chí, nhưng sau đó lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng đó chỉ là trường hợp nếu tao nói đúng, nếu không thì có trời mới biết chú ta làm gì bên trong đây.”

“Vậy… mau làm đi!” Tôi nói.

Khánh và Tùng gật đầu rồi ngay lập tức ngồi xuống giở tấm thảm lên. Tấm thảm vừa được nhấc lên, tôi đã ngay lập tức thấy được đúng là bên dưới nó che giấu một cánh cửa sập. Tôi mừng rỡ, nhìn sang Tùng thì thấy cậu ta đang cười khoái chí.

“Gì vậy chứ… giống như trong mấy bộ tiểu thuyết vậy, hầm sao? Thật dễ đoán!”

“Đừng có tự cao thế.” Tôi nhìn Tùng bất lực rồi nhắc nhở.

Tùng nhìn tôi, cười hì hì. Sau đó, Tùng mở cánh cửa sập lên. Ba đứa tôi nhìn xuống dưới thì thấy không có bụi, mạng nhện cũng chẳng có. Bọn tôi nhìn vào cầu thang bằng xi măng dẫn xuống bên dưới thì tự dưng lại bắt đầu thấy ớn lạnh, tôi lắp bắp:

“Tao lại thấy sợ nữa rồi… hai đứa mày thì sao?”

Hai người họ gật gật đầu. Bọn tôi vẫn chần chừ không dám xuống, khi này, đột nhiên có một tiếng động vang lên từ túi áo khoác. Tôi đưa tay vào túi rồi lấy cái hộp hình tròn ra. Hoá ra thông báo thời gian. Tôi giật mình khi thấy mới đây đã là ba mươi phút trôi qua, vậy là còn hai tiếng nữa để bọn tôi có thể tiếp tục thu thập bằng chứng.

“Thôi… mau đi thôi, chúng ta còn hai tiếng!” Tôi nói.

Khánh và Tùng nhìn tôi rồi gật đầu. Xong cậu ấy nói: “Tao cầm đèn pin, tao đi trước, An đi giữa và mày đi cuối nhé Tùng?”

“Được.”

Cứ thế, bọn tôi đi dần dần xuống. Hai bên vách tường không hề bám rong rêu càng chứng tỏ cho việc nơi đây rất thường có người lui xuống và dọn dẹp. Nhưng cái hầm này cũng thật sâu, bọn tôi đi nãy giờ nhẩm chừng đã hơn năm phút nhưng vẫn chưa thấy đến cuối. Khi đã quá mỏi chân, tôi định hỏi thì đột nhiên Khánh ngã nhào về phía trước và kéo theo đó là tôi và Tùng cũng ngã theo vì bọn tôi nắm áo nhau mà đi.

“Ui…” Tôi xoa xoa tay, sau đó nhìn Khánh và Tùng rồi hỏi: “Hai đứa mày có sao không?”

Hai người họ lắc đầu tỏ ý không sao rồi rọi đèn vào tay chân tôi. Họ kiểm tra thật kĩ rồi khi thấy ngoài bị xước vì bị ngã ra thì tôi không bị làm sao nữa thì mới thôi. Khánh và Tùng nói là không sao nhưng khi nãy là tôi ngã đè lên họ, tôi đều đã thấy tay họ đều bị thương, tôi nói:

“Hai đứa mày bị trầy rồi kìa… vậy mà nói không sao.”

Khánh nhìn tôi, xoa đầu tôi rồi cười cười nói: “Ba cái này nhằm nhò gì? Nhưng để mày bị thương thì bọn tao thấy có lỗi lắm.”.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Sau đó, Khánh rọi đèn về phía cầu thang rồi tặc lưỡi chửi đổng lên: “Mẹ nó chứ! Cái kiểu xây dựng quái đản gì thế không biết, làm tao bước hụt một chân.”

Tôi nhìn sang thì phải đồng ý với Khánh. Đúng thật là xây rất kì cục, trong khi những bậc thang khác được xây rất đều nhau nhau thì đến bậc cuối nó lại cao hơn những bật khác rất nhiều.

“Chắc chỉ là đang xây rồi thiếu gạch thôi.” Tôi nói trong khi nắm tay Khánh và Tùng để đứng lên.

Lẻng kẻng!

“Á?!”

Tôi, Khánh và Tùng hét toáng lên rồi bám dính vào nhau vì giật mình. Khánh run run rọi đèn pin về phía phát ra âm thanh lạ đó thì bọn tôi cũng thở phào khi đó chỉ là âm thanh do một sợi dây xích bị rơi xuống mà thôi.

Ba đứa tôi buông nhau ra rồi tự trấn tĩnh bản thân. Khánh lia đèn xung quanh để bọn tôi quan sát được kĩ chỗ này. Trong khi tôi vẫn đang ngắm nghía mấy chỗ khác thì đột nhiên Khánh vỗ vai tôi, giọng lắp bắp:

“Ê… ê An ơi, Tùng ơi… nhìn… nhìn kia kìa!”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay đang run cầm cập của Khánh thì tá hoả khi thấy đó là một cái xác chết treo với hai tay và chân buông thõng, tóc thì xoã dài trông ghê rợn vô cùng. Đến khi nhìn kĩ hơn thì dường như cái xác đó đang dần phân huỷ!

Bọn tôi đi về phía đó, rồi khẽ lấy một cái gậy vén tóc lên xem là ai thì ngay khi vừa biết bọn tôi đã gào ầm lên một cách khiếp đảm rồi ngã ngửa ra sau. Cái xác đó chẳng phải ai khác mà chính là… thím Lan!

Hết chương 31.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play