Đức chạm tay vào mắt rồi kéo ra cái gì đó, sau đó tiếp tục đến mắt thứ hai. Tôi run run nhìn Đức làm như vậy, trong đầu nghĩ Đức bị điên rồi. Dường như đã xong nên khi này Đức ngẩng lên, nhìn thẳng vào bọn tôi. Khi này, cả ba chúng tôi điếng người khi một ánh đỏ loé lên trong mắt của Đức và sau đó là… tôi thấy cả hai đôi mắt của Đức đề là một màu đỏ như máu thay vì là màu đen như ban nãy.
Tôi nhìn Đức đầy kinh ngạc. Khi này, Đức cười rồi nói: “Đây là thứ mà mình muốn nói với các cậu.”
Khi mà tôi còn đang đứng đực mặt ra thì Khánh đã ngay lập tức đứng chắn trước tôi, nói: “Cậu… cậu là ‘Nó’!? Và những người đã chết kia là do cậu giết sao?”
Đức nhoẻn miệng cười, xong lắc đầu nói: “Không, mình không phải ‘Nó’ mình chưa từng giết ai cả.”
“Thế… Thế sao lại… thế sao cậu lại có đôi mắt đỏ?” Tôi ngập ngừng, giọng nói đã hơi run lên. “Chẳng phải… chẳng phải như lời ông Bách nói thì ‘Nó’ có đôi mắt đỏ vì là hậu duệ của người thôn Xích Nhãn hay sao?”
Tôi vừa dứt lời thì Đức nhìn tôi, vẻ mặt trầm ngâm. Sau đó, khi tôi định nói tiếp thì Đức nói: “Haha… trước mình nghĩ mọi người nói cậu ngốc là giả cơ.”
Tôi vẫn chưa hiểu, tôi nhìn Đức thì thấy Đức đang cười, nhìn đến Khánh và Tùng thì cũng giống vậy. Khi này tôi mới bắt đầu hiểu ra vấn đề nên đỏ mặt nói: “Minh không có ngốc nha!”
Khi vừa nói xong thì Khánh và Tùng cười thành tiếng, tôi cáu lên nên đá họ mỗi người một cái. Họ kêu lên vì đau thì tôi cười khẩy rồi nhìn Đức, nói lên suy nghĩ của mình: “Cậu… là ‘Người được chọn’ của ‘Nó’?”
Đức nghe tôi hỏi vậy thì ngạc nhiên, sau đó gật đầu xác nhận, Đức nói: “Cậu cũng là ‘Người được chọn’ đúng chứ? Nhưng khác với mình, cậu là ‘Người được chọn’ của thôn Lĩnh Tinh.”
Tôi không biết có nên gật đầu không. Nhưng sau đó, một cái gì đó trong tôi thôi thúc bảo tôi hãy gật đầu đi, vì Đức là đồng minh của chúng tôi. Vì thế nên tôi đã gật đầu. Song sau đó tôi lại có một thắc mắc.
Nếu ‘Người được chọn’ của thôn Lĩnh Tinh sẽ được nhận biết qua thời gian ra đời thì ‘Người được chọn’ của ‘Nó’ thì sao? Nhận biết như thế nào?
Dường như nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì suy nghĩ của tôi nên Đức cười giải thích: “Những năm gần mười tuổi, bọn mình sẽ nằm mơ thấy các giấc mơ và đôi mắt đôi khi sẽ loé đỏ. Và mình mang hết các đặc điểm đó.”
“Ồ!” Tôi ồ lên một tiếng, sau đó lại thấy có chỗ đáng thắc mắc nên hỏi: “Vậy còn ví dụ không có ai trong các cậu không có đôi mắt đỏ thì sao?”
“Thì cứ sinh tiếp thôi? Vì bắt buộc trong số các người con chắc chắn phải có một người mang đôi mắt đỏ. Đó là điều mà mình biết.” Đức thản nhiên trả lời.
Bọn tôi lặng đi một chút nhưng sau đó Khánh lạnh giọng hỏi: “Vậy… ý cậu là gì khi cho bọn tôi xem màu mắt thật của cậu?”
“Các cậu nghĩ ai là ‘Nó’?” Đức hỏi, giọng nói có chút u ám.
Tôi khẽ rùng mình, định trả lời thì Tùng im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng: “Trước khi bọn tôi trả lời cậu thì cậu có thể cho tôi xem thứ cậu vừa lấy ra khỏi mắt được không?”
Đức nhìn xuống thứ trên tay mình rồi gật đầu, cậu đi về phía bọn tôi rồi đưa lại trước mặt bọn tôi. Tôi nheo mắt nhìn thứ đó thì nhận ra nó là một miếng nhựa mỏng và dẻo và có kích thước bằng với một con mắt, tôi chỉ biết giải thích thế thôi.
Khi tôi đang chăm chú nhìn thì Tùng lên tiếng làm tôi giật mình: “Quả nhiên là vậy! Đúng như tôi nghĩ.”
“Đúng gì cơ?” Tôi hỏi Tùng.
Tùng nhìn tôi rồi vỗ nhẹ hai má tôi, giải thích: “Tao đã nghĩ không biết họ giấu đôi mắt đỏ bằng cách nào và tao đã nghĩ đến thứ đó.” Tùng nói đến đây thì dừng một chút, cậu ta chỉ tay xuống thứ nằm trong tay Đức rồi tiếp tục: “Nhưng ý nghĩ ấy đã bị tao gạt bỏ khi đa số mọi người đều không biết đến nơi tao và bố đã từng sinh sống nên đã loại trừ việc đó ra.”
Khi này Đức đeo lại vào mắt, mắt cậu bắt đầu chuyển đỏ thành một màu đen khiến tôi vô cùng thích thú, tôi hỏi: “Đó là gì? Thần kì vậy?”
Tùng nhìn tôi, vò rối tóc tôi rồi nói: “Đó gọi là kính áp tròng, có rất nhiều loại. Bao giờ có dịp sẽ cho mày được thử một lần.”
Tôi gật gù thích thú. Tôi nhìn đôi mắt của Đức thì đột nhiên nghĩ đến chú Phang. Đức thấy tôi tự dưng giật mình thì hỏi: “Sao vậy?”
Tôi lúng túng lắc đầu, Đức dường như đã biết tôi đang nghĩ gì nên thần bí nói: “Cậu đang nghĩ đến bố của mình đúng chứ?”
Nhìn Đức, tôi khẽ gật đầu thì Đức cười, nói giọng nhẹ tênh: “Cậu nghĩ đúng rồi, ông ấy là ‘Nó’”
“… HẢ!?” Tôi, Khánh và Tùng đồng thanh đầy bất ngờ. Ba đứa tôi nhìn nhau rồi lại nhìn Đức, thật sự là vẫn đang rất bất ngờ.
Tôi không hiểu vì sao Đức lại tự khai ra như vậy dù từ nãy đến giờ bọn tôi không còn hỏi nữa. Chẳng lẽ Đức nói dối? Không thể, đôi mắt của Đức chứng minh điều Đức nói là thật.
Thấy vẻ mặt trầm ngâm của bọn tôi, Đức thở dài rồi tiếp tục nói: “Mình không có nói dối, mình… Ông ta đã giết em trai của mình, giết cả mẹ! Mình rất hận ông ta dù… dù ông ta vẫn tỏ ra rất quan tâm đến mình. Nhưng mình nghĩ tình thương đó đến từ việc mình sở hữu đôi mắt đỏ mà thôi.”
Giọng nói của Đức nghe là có thể biết cậu đang rất hận bố của mình. Tôi cũng thấy thương, nhưng sau đó tôi nhận ra điểm kì lạ trong câu nói vừa rồi của Đức nên vội hỏi: “Giết cả mẹ? Ý cậu à chú Phang… giết thím Lan!?”
Khi tôi vừa dứt lời thì Đức đã ngay lập tức gật đầu xác nhận. Tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chị Nguyệt và Liên nói rằng thím Lan thật sự là chết vì tự tử, song bây giờ Đức lại nói là do chú Phang giết? Thấy gương mặt đầy dấu chấm hỏi của tôi, Đức giải thích:
“Đúng thật là mẹ mình tự tử, bà ấy đúng là phát điên nhưng vốn mẹ của mình luôn bị trói! Vả lại… vả lại sao mà mẹ mình có thể tự cột dây thật chắc chắn rồi treo cổ được?” Đức nói đến đó thì dừng một lúc để lấy hơi, một lúc sau Đức tiếp tục: “Cái chết của Tú… mình cũng có chứng kiến thấy cảnh ông ta giết cậu ta… cũng chính là ông ta viết cái bức thư đó rồi nhét vào miệng cậu ta…”
Nghe kể đến đây thì tôi đột nhiên thấy ớn lạnh nên rùng mình một cái. Vậy là… ‘Nó’ thật sự có ý đó với tôi? Thật đáng sợ.
Đam Mỹ Cổ Đại“Bức thư đó ghi gì vậy?” Đức hỏi.
Tôi nhìn Đức, khi định nói thì Tùng ra hiệu tôi đừng nói nên tôi bèn lắc đầu. Sau đó tôi cảm thấy mớ thông tin bản thân vừa nghe được đã đủ nên cố tình nhìn lên trời rồi nói: “Thôi… chúng ta mau về nhà đi, ngày mai gặp nhau ở nhà ông Bách nhé?”
“Tại sao?” Đức khó hiểu hỏi.
Tôi trả lời: “Ông ấy là hậu duệ của thủ lĩnh cầm đầu khi xưa của thôn Lĩnh Tinh chúng mình.”
Tôi kéo Khánh và Tùng đi, vẫy tay với Đức tôi cười nói: “Tạm biệt, ngủ ngon nhé.”
Nói xong tôi xoay người đi luôn mà không quan tâm đến Đức như thế nào nữa. Trên đường đi, Khánh bực mình hỏi tôi: “Mày với thằng Đức không thể đứng nói chuyện ở ngoài hay sao mà lại đi vào góc tối thế?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Khi nãy có người, Đức kéo tao qua đó tránh đi thôi.”
Khánh chậc chậc lưỡi rồi nhìn tôi, tôi ngẩng lên mỉm cười với cậu ấy thì Khánh thở dài xong cốc đầu tôi một cái. Tôi ôm chỗ đau rồi che miệng ngáp một cái, Khánh thấy vậy thì nói:
“Buồn ngủ à? Đi nổi không.”
Tôi nháy mắt rồi mè nheo: “Không nổi đâu... cõng đi nhá?”
Khánh và Tùng đồng loạt bật cười, Tùng nói: “Cái đồ trẻ con này.”
Khánh ngồi xuống và tôi trèo lên lưng cậu ấy. Khi đã ngồi yên thì Khánh đứng lên rồi tất cả mới tiếp tục đi về nhà. Trên đường đi tôi dụi người vào Khánh rồi thiu thiu buồn ngủ, thế là tôi một lần nữa ngủ quên trên lưng Khánh.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy với cái chăn đắp kín người, Khánh và Tùng không thấy nằm bên cạnh tôi. Tôi đá chăn ra rồi ngồi dậy, lấy tay làm lược chải chải tóc rồi trèo xuống giường sau đó mang đôi dép bông vào rồi đi ra ngoài.
Con Bob thấy tôi thì vẫy đuôi, tôi ngồi xuống, vuốt ve: “Chào buổi sáng nha Bob.”
“Dậy rồi à con lười?” Khánh nói vọng từ bếp ra.
Tôi nhìn lên thì thấy Tùng đang ngồi ở ghế và đang nhịn cười, tôi phồng má nói: “Không có lười!”
“Ừ, vậy mau đi làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, hôm nay chúng ta có việc cần làm đấy.” Tùng nói.
Tôi ậm ừ rồi đứng lên đi vào nhà tắm, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì tôi đi ra, mùi mì gói thơm lừng khiến tôi như tên phóng mà bay về bàn. Ngồi chỗ của mình – ngồi giữa Khánh và Tùng thì mở cái đĩa đang úp trên cái tô của mình lên, tôi reo lên:
“Tuyệt, cảm ơn vì không để hành nhá.”
Khi đã ăn xong thì bọn tôi bắt tay vào bới cái sân lên để tìm cái hộp đựng kính áp tròng ấy. Ngồi đào mệt bở hơi tay nhưng bọn tôi vẫn không tìm thấy, đang lúc định bỏ cuộc thì con Bob đột nhiên lấy chân đào đống tuyết bên cạnh cái ghế nhỏ của tôi lên làm tuyết văng đầy lên bọn tôi. Khi đang định mắng thì Bob tha một cái gì đó về rồi đi lại trước mặt bọn tôi rồi nhả xuống, khi thấy thứ đó thì tôi đã ngay lập tức nhào đến ôm Bob nói:
“Giỏi quá, giỏi thế, sao biết Bob bọn chị đang tìm cái này?”
Con Bob sủa gâu gâu đắc chí rồi nằm xuống ý muốn tôi vuốt ve, nhưng tôi lắc đầu nói: “Tối nha, bây giờ bọn chị bận rồi.”
Bob thấy bị từ chối thì hai tai xịu xuống rồi ngúng nguẩy bỏ vào nhà. Tôi nhìn theo thì thấy hơi buồn cười.
“Lần đầu tiên tao thấy nó dỗi đấy, chắc là nó thích mày lắm đấy An.” Tùng nói giọng đầy ngạc nhiên.
Tôi phì cười rồi đứng lên, nắm chặt cái hộp ấy trong tay, trong lòng tôi đầy sự phấn khích.
Hết chương 27.