Tôi như hoá đá khi nghe Tùng nói. Tôi nhìn hai người họ, mong rằng họ chỉ nói đùa thôi nhưng khi nhìn gương mặt khó chịu của Khánh và Tùng thì tôi nhận ra họ đang nói thật. Tôi kêu lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống tuyết khóc thầm, con Bob dụi dụi vào người tôi nhưng tôi không cảm thấy vui chỉ cảm thấy rằng bản thân đang rất thất vọng và khó chịu. Nếu không thể vào rừng thì làm sao tôi có thể tìm hiểu thêm được nữa? Mọi thứ sẽ dừng lại ở đây sao?
Hai tay tôi cấu xuống tuyết khi lời hứa với chị Nguyệt lại hiện lên trong tâm trí làm tôi thấy lệnh cấm túc này thật quá đáng. Tôi đứng bật dậy trước sự ngạc nhiên của Khánh và Tùng, ban đầu tôi cũng không hiểu là vì cái gì nhưng sau đó lại nhận ra thì chính tôi cũng ngạc nhiên. Tôi… có thể đứng vững rồi này, cảm giác cũng đã về với tôi.
Tôi nhảy cẫng lên thích chí rồi ném hai cục tuyết vào người của Khánh và Tùng. Vì bị ném bất ngờ nên họ hứng trọn, họ kêu lên: “Con nhỏ này!”
Tôi cười khanh khách sau đó lại nghiêm nghị nói: “Tụi mình phải khiến ông Bách bỏ lệnh cấm túc!”
“Hừm… ý mày là?” Khánh hỏi.
Tôi cười nghịch ngợm rồi trả lời: “Đến nhà ông ấy đi, mang theo cả cái máy ảnh.”
Khi tôi vừa dứt lời thì Khánh chụp tay lên mặt tôi rồi rít lên: “Cười nhìn ghê quá.”
Nghe thấy ngứa tay ghê vậy đó.
Cả ba bọn tôi đi lại lên trên nhà. Tôi và Khánh đứng đợi Tùng đi lấy máy ảnh để cùng đi sang nhà ông Bách. Mà nói mới để ý, từ lúc bà tôi đi tiễn ông Bách đến giờ thì bà đi đâu mất, không thấy về. Tôi nhìn xuống thôn để tìm kiếm thì thấy bà đang ngồi nói chuyện với dì Linh thì thở dài, hoá ra là bà đang đi tám chuyện.
Khi Tùng bước ra, trên tay là cái máy ảnh thì tôi thấy có cả chú Hữu đi theo nữa. Tôi nhìn chú thắc mắc, dường như chú Hữu thấy gương mặt đó của tôi thì cười nói: “Tiểu đội trưởng cho chú theo nữa nha?”
Tôi nhìn chú ấy rồi suy nghĩ. Nếu cho chú ấy đi cùng thì sẽ có hai trường hợp xảy ra. Trường hợp thứ nhất, tôi không thể thuyết phục được ông Bách và chú Hữu theo phe ông ấy thì coi như đi tong. Trường hợp thứ hai, chính là trường hợp chú Hữu theo phe bọn tôi và cùng chúng tôi thuyết phục ông Bách.
Tôi đang phân vân giữa hai lựa chọn đó. Nhìn chú Hữu đang từ đi lại gần cùng con Bob thì tôi gật đầu. Tôi sẽ đánh cược một lần vậy. Vậy là chúng tôi cùng nhau đi đến nhà ông Bách.
Bọn tôi ngồi ở bàn, ông Bách từ nhà trong đi ra, trên tay là ấm trà quen thuộc. Ông Bách đặt cái ấm trà xuống bàn rồi cũng ngồi xuống. Vừa ngôi ông đã ngay lập tức hỏi:
“Mới dậy mà đã đến rồi, đã khoẻ hẳn chưa?”
Tôi gật đầu, ông Bách gật gù rồi rót trà cho bọn tôi, vừa rót vừa hỏi: “Thế là vì sao?”
“Con sẽ trả lời.” Tôi nói, xong sau đó tôi nhìn ông Bách, tiếp tục: “Con có một giấc mơ về Phi.”
“Mơ?” Ông Bách nói.
Tôi gật gật rồi bắt đầu kể: “Trong mơ con thấy mình lang thang trong rừng, con cứ đi mãi, đi mãi về phía bên trái thì sau đó xuất hiện một cái hang.” Tôi kể đến đó thì dừng lại, uống một ngụm trà, tôi tiếp tục:
“Con đứng trước cái hang đó, bên trong là tiếng gào thảm thiết. Tiếng gào đó vang lên một lúc thì dừng, khi đó thì con mới bắt đầu đi vào bên trong. Vào bên trong thì con… nghe có giọng nói- à không, là con sực tỉnh và cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Con thấy sợ, thấy ớn lạnh… thấy Phi đang nằm trên nền đất lạnh, cả người nó dính đầy máu! Khi này nó vặn vẹo rồi gầm gừ từ từ bò về phía của con. Khi nó định vồ đến con thì ‘Nó’ xuất hiện… sau đó thì mọi người biết rồi đó. Nhưng trong lúc đó thì con nghe ‘Nó’ nói rằng ‘Nó’ giết Phi thì ‘Nó’ cũng tiếc lắm nhưng sau đó thì con đã tỉnh nên cũng không… rõ lắm.”
Tôi không kể hết hoàn toàn, mọi chi tiết về chị Nguyệt tôi sẽ không kể ra.
Ông Bách nhìn tôi bán tín bán nghi rồi thở dài, nói: “Và sau đó mấy đứa tự ý vào rừng tìm cái hang đó?”
Ba bọn tôi nhìn nhau rồi gật đầu. Chú Hữu cảm thán: “Mấy đứa này gan quá nhỉ?”
“Có tìm được cái hang không?” Ông Bách đột ngột hỏi.
Tôi định sẽ nói là không nhưng lại nhìn thấy gương mặt của ông Bách thì tôi gật đầu.
“Hãy tiếp tục kể.” Ông Bách nói.
“Bọn con đi về phía bên trái thì gặp- à không… thì sau đó thấy cái hang, chỉ là ban đầu hơi khó thấy nhưng khi đã thấy rõ thì nhìn nó giống hệt trong mơ nên con nhận ra ngay. Bên trong hang tối đen như mực, và bọn con đã đi vào trong.” Tôi nổi da gà khi nhớ về những vệt máu dính trên vách hang. “Tụi con đi sâu một chút thì thấy có những vệt máu bắn lên hai vách hang, đi sâu thêm một chút nữa thì thứ bọn con cứ như... một nơi để tra tấn tội phạm vậy.”
Lời nói tôi vừa dứt thì ông Bách và chú Hữu đều ngạc nhiên nhìn tôi. Không để họ giục, Khánh đã nhanh miệng nói:
“Nơi đó có rất nhiều rìu, dao, còng, xích và còn kha khá thứ khác nữa, mọi thứ đều có dính máu đã khô.” Khánh ngập ngừng nhìn tôi rồi tiếp tục kể: “Ở giữa hang có tàn dư của than, điều đó nói lên việc ‘Nó’ rất thường xuyên ở đấy, và con không hiểu sao An ngồi xuống để quan sát cái tàn dư đó thì đột nhiên nó thở gấp và suýt thì ngã nếu không có con và Tùng đỡ...”
Khánh nhìn tôi rồi lay nhẹ hai vai tôi nói: “Đã có chuyện gì vậy An?”
“Đúng thế, có chuyện gì mà lúc đó người mày lúc lạnh như băng, lúc lại nóng như lửa vậy?” Tùng cũng chêm vào.
“ Ừ thì… tất cả những người đã chết thảm ở cái hang đó... những người được chọn… đã hiện lên và sau đó con đã bị như thế.” Tôi thở dài.
“Vậy thì tinh thần con yếu lắm.”
“Sao ạ?”
Ông Bách nhấp một ngụm trà rồi từ tốn giải thích: “Con có thể thấy được những người đã chết hay có thể nhìn trước được một đoạn bí mật nào đó thông qua những giấc mơ. Nhưng tinh thần của con lại quá yếu. Khi những hình ảnh của người đã chết hiện lên thì tinh thần con lại xuống dốc một cách trầm trọng, và đặc biệt những người con nhìn thấy ấy lại là người được chọn, là những người có mối liên kết rất mạnh với con, điều đó đã khiến con có những biểu hiện như vậy. Và vì tinh thần con quá yếu nên con đã không muốn tỉnh dậy và... muốn bỏ cuộc có phải không?”
Đoạn ông Bách nói đến đây thì tôi giật thót lên một cái. Ông Bách đã nói trúng tim đen của tôi rồi. Tôi không trả lời mà im lặng, đột nhiên Khánh chụp hai vai tôi rồi nói, giọng thảng thốt:
“Mày đã định bỏ cuộc? Ý là mày... không muốn tỉnh dậy nữa?”
Ông Bách thở hắt ra, sau đó nói: “Trong bảy ngày ngủ mê thì con đã có một cuộc trò chuyện nhỏ với người bảo hộ của mình nhỉ?”
Tôi hơi ngạc nhiên vì ông Bách biết. Nhưng khi tôi định lắc đầu thì giọng chị Nguyệt vang lên: “Cứ nói đi, nói rằng đúng như vậy, đúng là tao chính là người bảo hộ của mày.”
Giọng nói của chị Nguyệt vừa dứt thì tôi đột nhiên đứng bật dậy làm mọi người giật mình. Tôi nhìn quanh để tìm kiếm chị Nguyệt thì lại không thấy chị đâu. Nhìn thấy hành động kì lạ của tôi, Tùng ái ngại hỏi:
“Sao thế?”
Tôi nhìn thêm một vòng nữa, xác nhận là không thấy chị đâu nên mới chầm chậm ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt của mọi người thì tôi biết rằng chỉ có mình tôi nghe thấy giọng của chị ấy. Tôi nhìn ông Bách, gật đầu.
“Dạ, đúng thế ạ.”
Ông Bách cười hiền rồi gật đầu. “Có vẻ như con có một lời hứa với người bảo hộ của mình nhỉ?”
Tôi lại gật đầu, tôi đáp: "Dạ, con có hứa với chị Nguyệt sẽ tìm ra ‘Nó’ và trả thù cho tất cả mọi người.”
Sau câu trả lời ấy thì mọi trở nên im lặng, đột nhiên ông Bách ngạc nhiên: “Nguyệt? Ý của con là con bé Nguyệt nhà bác Xuân?”
Tôi gật đầu xác nhận. Khánh nhìn tôi nói: “Rõ ràng chị ta ghét mày như vậy... mày có bị chị ta bắt nạt không?”
“Không đâu.” Tôi trả lời, nhớ lại chị Nguyệt nói chuyện với tôi rất thoải mái và lại còn cười nữa, tôi cười mỉm: “Chị ấy tốt lắm đó, chị là người giúp tao có thể lấy lại tinh thần đấy.”
Nhắc đến việc này, tôi cười hì hì rồi nhìn ông Bách sau đó nói: “Tiện đây con muốn... xin ông-“
“Nếu là việc xin gỡ bỏ lệnh cấm túc không được phép vào rừng của ba đứa thì ta xin trả lời là không.” Ông Bách cắt lời tôi, sắc mặt lại qua về vẻ nghiêm túc và nghiêm khắc.
Tôi khựng lại, sau đó buồn hiu hỏi: “Sao dạ!? Bọn con cần được vô đó để tìm hiểu thêm mà…”
Hai mắt tôi long lanh lên vì nước mắt, đúng rồi, tôi đang dùng nước mắt để làm ông Bách yếu lòng đó. Ông Bách nhìn tôi bất lực, sau đó phất tay, nghiêm nghị nói:
“Không là không.”
Tôi xịu mặt xuống, bĩu môi nhìn ông Bách. Thấy ông không để ý đến bản thân nên tôi kéo kéo Khánh và Tùng rồi hắng giọng: “Có vẻ ông không muốn biết bọn con đã thấy gì trong cái hang đó sao?”
Nghe tôi nói vậy thì ông Bách nhìn tôi, sau đó giả vờ ho mấy cái rồi nói: “Tất nhiên là có, mấy đứa đã thấy gì?”
Tôi cười cười rồi đẩy cái máy ảnh về phía ông Bách. Ông ấy cầm cái máy lên rồi bấm bấm mấy cái. Đoạn, tôi thấy sắc mặt ông Bách bỗng trắng bệch, ông nhìn tôi nói:
“Đây thật sự… thật sự là những gì có trong cái hang đó sao?”
Tôi gật đầu ngạc nhiên rồi nhận lại cái máy ảnh. Tôi cũng bấm xem lại mấy tấm ảnh, xong tôi bấm ảnh tiếp theo để xem thì giật mình đến đánh rơi cái máy xuống bàn.
Những tấm ảnh sau đó làm tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ. Vì dường như… sau khi tôi ngất thì Khánh và Tùng đã chụp được rất nhiều ảnh, rất nhiều gian phòng trong cái hang đó. Nhưng điều làm tôi sợ nhất chắc là một tấm ảnh chụp một thứ giống như trong tù, bên trong có rất nhiều những bộ xương trắng.
“Uầy, hoá ra chỗ này nhiều ‘phòng’ ghê ấy nhỉ.”
“Úi!?” Tôi kêu khẽ một tiếng rồi nhìn sang bên cạnh mình, sau đó thì thở phào chất vấn: “Chị làm em-”
“Suỵt!” Chị Nguyệt đưa tay lên miệng rồi cười mỉm.
Tôi gật gật đầu rồi nhìn lại bàn thì thấy mọi người tôi với vẻ lo lắng. Ông Bách hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời. Khi này Tùng lên tiếng: “Bố nói gì đi chứ, con biết bố cũng muốn bọn con được bỏ lệnh cấm túc mà?”
“Ờ… ờm…” Chú Hữu đột nhiên ấp úng, sau đó chú nhìn ông Bách, gãi đầu nói: “Tôi nghĩ ông bên bỏ lệnh cấm túc cho tụi nhỏ… vì nếu không mau chóng tìm ra cái hang đó và ‘Nó’ thì tôi e là sẽ tiếp tục có người chết.”
Nghe câu nói đó của chú Hữu thì ông Bách trầm ngâm một lúc. Tôi đang ngồi đợi ông Bách trả lời thì tôi như bị điện giật mà ngồi thẳng, miệng tôi không tự chủ được mà nói:
“Tôi có thể bảo vệ được lũ chúng nó.” Đó là giọng của chị Nguyệt, chị ấy nói đồng nhất với khuôn miệng của tôi. “Hãy bỏ lệnh cấm túc bọn nó đi, ông muốn người thôn này chết hết hay sao?”
Khi nói xong thì tôi rùng mình một cái, cơ thể cũng về lại với sự điều khiển của bản thân. Tôi nhìn mọi người thì thấy họ đang vô cùng ngạc nhiên, tôi lắp bắp: “Con… ơ con… chuyện này…”
“Tao nói hộ mày mà, đừng có lo ha.” Chị Nguyệt vỗ má tôi, sau đó chị vẫy tay tiếp tục: “Tạm biệt, gặp lại sau.”
Tôi nhìn lại ông Bách, ông ấy thở dài rồi bóp trán đầy phiền não, ông nhìn bọn tôi rồi nói: “Hãy đảm bảo sự việc giống với lần này sẽ không diễn ra một lần nào nữa.”
Ông Bách nói xong thì rót trà rồi uống một ngụm, tôi từ ngạc nhiên rồi chuyển sang vui vẻ đến nhảy cẫng lên. Tôi nói: “Con cảm ơn, con cảm ơn ông nhiều lắm.”
Khánh và Tùng cũng thở hắt ra một cái, đột nhiên ông Bách nói: “Để đảm bảo thì sau này bác Hữu sẽ cùng với mấy đứa đi tìm hiểu.”
Tôi nhìn chú Hữu, sau đó miễn cưỡng gật đầu.
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT