9.

Chương trình tạp kỹ dành cho cha mẹ và con đó đã không thể ghi hình kể từ sau vụ tai nạn của Thanh Thanh.

Khoảng thời gian sau đó, Thẩm Nam Châu và Chu Viện đã đưa Thẩm Tư Nguyên đến thăm Thanh Thanh nhiều lần.

Cứ qua lại như thế, Thanh Thanh và Thẩm Tư Nguyên trở thành những người bạn tốt.

Chu Viện và tôi cũng đã trở thành những người bạn tốt cùng nhau đi mua sắm, thỉnh thoảng còn hẹn đi ăn tối và buôn chuyện.

Còn nguyên nhân tại sao Từ Nhiên bị biến thành như vậy, thì Chu Viện cũng đã nói với tôi rồi.

Tống Cảnh đã dùng quyền lực của gia đình để gây áp lực cho công ty Từ Nhiên, nên anh ta bị ông cụ Tống ra lệnh về nhà chính.

Ồ, quên nói trước, Tống Cảnh xuất thân là hào môn thế gia.

Không biết năm đó mắc cái bệnh gì mà một hai đòi vào giới giải trí, không chịu kế nghiệp gia đình.

Khiến ông cụ tức đến mức đuổi anh ta ra nhà, không cho dùng quyền thế của gia đình, tự mình bơi.

Tống Cảnh cũng thật sự cứng đầu, cũng rất lợi hại, trực tiếp thoát ra khỏi vòng tròn quyền thế.

Về sau, khoảng thời gian này anh ta lại bị ông cụ lấy lý do kia bắt về làm quen với công việc kinh doanh, có thể phải tiếp quản công ty.

Vào ngày này, như thường lệ, tôi hẹn Chu Viện đưa bọn trẻ ra ngoài mua sắm.

Trong bữa ăn, Chu Viện hỏi tôi: " Bạch Thư, em và Tống Cảnh sau này định thế nào? Có định quay lại với nhau không?"

" Quay lại thì tính sau đi, như hiện tại thấy khá tốt. "

Tôi nói một cách qua loa.

Chu Viện lại hỏi.

" Thư Thư, em đã từng thích Tống Cảnh chưa?"

Từng thích chưa???

Vậy thì khẳng định là có.

Nếu không, năm đó có rất nhiều đối tượng để lựa chọn, làm sao tôi lại có thể nhanh chóng kết hôn với anh ấy chứ.

Thời đi học, Tống Cảnh quá sáng chói.

Đến nỗi tôi không dám ngước mắt nhìn anh ấy.

Tôi sợ anh sẽ phát hiện ra tình yêu mà tôi không giấu được trong mắt...

" Thư Thư, cô sao vậy."

Thanh âm của Chu Viện đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi.

" Không sao cả. Chỉ là tôi vừa nghĩ đến một số chuyện. Tôi đã từng thích anh ấy, là yêu thầm."

Tôi cười cười, thừa nhận chuyện mình thích Tống Cảnh.

Sau đó, chúng tôi rất muộn mới trở về nhà.

Bởi vì Thẩm Tư Nguyên và Thanh Thanh náo đến không thể tách ra, không còn cách nào khác phải cùng nhau trở về nhà tôi.

Vừa đẩy cửa lớn, đèn đột nhiên sáng hết lên.

Nhà của tôi được bày trí giống như một lễ cầu hôn, trong khoảnh khắc đó tôi còn tưởng rằng mình đã vào nhầm nhà.

Nhìn vào bên trong, chính giữa phòng khách chật ních người.

Là Tống Cảnh, người mà tôi đã không gặp trong nửa tháng, đang cầm đoá hoa trên tay, đứng giữa những chùm bóng bay, nhìn tôi.

Hai bên còn có Thẩm Nam Châu, Ôn Tĩnh và còn có ông cụ Tống.

Chu Viện ở phía sau huých tôi một cái: " Đi đi, nữ chính."

Tôi ngơ ngác đi về phía Tống Cảnh, rõ ràng từ cửa phòng khách chỉ cách cửa phòng khách một quãng ngắn.

Nhưng tôi đi rất lâu rất lâu.

Tôi vừa đứng sững trước mặt Tống Cảnh, anh ấy liền đưa hoa cho tôi.

Sau đó quỳ một chân xuống và lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ.

" Bạch Thư, anh yêu em, gả cho anh một lần nữa, được không?"

Tôi đứng trân trân tại chỗ, khung cảnh này khác hoàn toàn so với 6 năm trước.

Sáu năm trước anh nói:" Bạch Thư, kết hôn với tôi không?"

Sau khi tôi đáp ứng thì liền lãnh chứng sau đó, không hôn lễ, không mặc váy cưới gì cả.

Thấy tôi không nói, bạn bè của tôi bắt đầu hô lên:

" Đồng ý đi! Đồng ý đi"

Tôi nhìn Tống Cảnh đang quỳ:

" Anh là vì Thanh Thanh nên mới muốn cưới em sao?"

Không hiểu sao khi nói lời này, lòng tôi có chút chua xót.

Chúng tôi kết hôn một năm không nhìn ra có chút liên kết tình cảm nào, 6 năm liền cũng không liên lạc, làm sao anh ấy có thể yêu tôi được cơ chứ. HOANG ĐƯỜNG.

" Thư, lời anh vừa nói là thật, là vì yêu em nên anh mới muốn em gả cho anh một lần nữa, Thanh Thanh chính là bắc cầu duy nhất để anh có thể lại gần em hơn."

" Anh rất yêu thương con bé, nhưng đối với anh, người quan trọng hơn cả, người luôn khiến anh nhớ mong hằng đêm, chỉ có mình em thôi."

" Gả cho anh, được không?"

Tôi như đang đi trong giấc mơ vậy, giấc mơ thời trung học của tôi.

Mọi thứ liệu có thật???

Anh ấy yêu tôi? Nhưng từ khi nào?

Hãy vì yêu nên năm đó anh mới đề nghị kết hôn với tôi giữa hàng vạn cô tiểu thư hào môn khác?

" Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Âm thanh mọi người luôn vang lên bên tai, mọi người thấy tôi do dự nên hô to hơn.

Tôi cúi đầu nhìn anh ấy, chầm chậm đưa tay ra: " Được, gả cho anh lần nữa vậy."

Cùng theo đó là tràng pháo tay vang lên dữ dội.

Tống Cảnh thận trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi.

Thẩm Nam Châu đã quay lại video và đăng lên Weibo. Hàng loạt comment kích động xuất hiện.

[ Tôi nói rồi, luôn thắc mắc Tống Ca lâu nay không thấy hoạt động gì cả, hoá ra là chuẩn bị cầu hôn chị nhà.kkkkkk]

[ Cảm ơn chú Thẩm đã chia sẻ ạ. Hai người họ cuối cùng cũng đã quay lại với nhau rồi, huhu, mừng gớt nước mắt, tôi đã chuẩn bị xong váy đi dự đám cười họ rồi.]

[ Hai bọn họ đẹp đôi thực sự.]

[ Thẩm ca có thể hỏi họ bao giờ kết hôn không?]

[ Tiện thể bảo Tống Ca hoạt động lại được không ạ?? Weibo anh ấy sắp mốc meo lên rồi ]

Ba tháng sau.

Tôi và Tống Cảnh tổ chức hôn lễ trên hòn đảo nhỏ.

Toàn bộ đám cưới là nhà họ Tống đứng lên tổ chức, rất là xa xỉ.

Dùng lời nói của bà Tống thì là: Đám cưới trong đời chỉ có một lần duy nhất, không thể để Thư Thư chịu thiệt, đều phải dùng thứ tốt nhất.

Theo yêu cầu của fan, chúng tôi cũng đã dùng máy quay AI phát trực tiếp.

Trong hôn lễ

Sau khi tuyên thệ là trao nhẫn cưới.

Tống Cảnh tiến lại gần và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Anh nói:

" Thư Thư, cuối cùng thì chúng ta cũng có đám cưới rồi, cả đời này anh sẽ cùng em đi hết đoạn đường."

" Lúc đó, mong bà Tống chỉ giáo nhiều hơn."

"Anh yêu em."

" Em cũng vậy, Tống Cảnh, em yêu anh."

___________________________

- Hoàn Chính Văn-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play