9.
Tôi nhớ lại bộ dạng quần áo xộc xệch của người phụ nữ kia khi cô ta rời đi thì không tin lời anh ta nói.
"Anh cú.t đi, bẩn ch*t đi được.” Tôi giẫm lên chân anh ta.
Tần Mộ Thanh vẫn đứng yên, kiên nhẫn dỗ dành tôi: “Trình Nghiêu, tin anh đi."
Anh không thường gọi tên tôi, nhưng mỗi lần như vậy, tôi luôn cảm thấy từ "Trình Nghiêu" thốt ra từ miệng anh càng khiến tôi thêm bối rối.
Trong lòng như đang run lên, chỉ có thể nói:
"Được rồi, tôi tin tưởng anh, anh trước đứng dậy đàng hoàng đi đã."
Tư thế này xấu hổ ch*t mất.
"Đưa anh đến bệnh viện nhé.” Anh ta vẫn bất động.
"Tôi sẽ gọi 120 cho anh."
Tần Mộ Thanh từ chối, còn nhấn mạnh:
"Cần chút thể diện."
Nếu bây giờ không phải tình thế cấp bách, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo vào mặt anh ta, nhưng bây giờ trong tình huống này tôi muốn cười cũng không thể cười nổi.
Khàn giọng hỏi anh ta: “Anh không thể tắm nước lạnh sao?"
Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
“Tôi đọc trong tiểu thuyết thấy họ nói vậy.” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, quay đầu thấp giọng nói.
Tần Mộ Thanh yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó khàn giọng nói:
"Anh không cần đi bệnh viện, xuống lầu mua thuốc cho anh là được.”
Anh ta đi chân trần vào nhà tắm, tôi sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn.
Tôi vừa bực mình vừa tức, anh ta sợ gọi 120 sẽ mất mặt nên nhờ tôi đi mua thuốc giải cái đó, thế tôi không ngượng chắc?
“Coi như giúp anh một lần cuối cùng.”
Tôi nghiến răng, cầm áo khoác lên, quấn chặt người, hai chân run rẩy đi về phía thang máy.
Đã khuya lắm rồi, tôi chạy một đoạn đường dài mới tìm được hiệu thuốc, đỏ mặt giải thích hồi lâu mới được một nữ bác sĩ trung tuổi hiểu ra tôi muốn mua thứ gì.
Khi đưa thuốc cho tôi, cô ấy có ý khuyên:
“Tuổi trẻ sức lực dồi dào cũng là điều dễ hiểu, nhưng đừng làm 'việc' quá sức, dễ hại thận”.
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ tại chỗ, cầm thuốc lao ra ngoài.
Khi thở hổn hển trở lại phòng của Tần Mộ Thanh, tôi ngạc nhiên khi thấy trong phòng có vài người đàn ông, trong số đó có người đàn ông trọc đầu đã châm thuốc cho Tần Mộ Thanh ở trước cửa quán bar.
Thấy tôi đi vào, anh ta làm điệu bộ hí hửng, bước đến gần tôi nói nhỏ:
"Lão đại đang xử lý ở bên trong, chị dâu đợi một chút”.
"Là sao?"
"Tiểu tử kia trộm của công ty mấy chục vạn, sợ lão đại phát hiện, liền dùng thủ đoạn bẩn thỉu, đánh thuốc anh ấy, rồi đưa chính em gái của mình tới cửa."
Dù sao tôi vẫn còn quá trẻ, khi nghe những chuyện này cảm thấy ngạc nhiên và cực kì ghê tởm.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ khó chịu của tôi, ranh mãnh cười rồi nói:
"Chị dâu yên tâm, đưa cho một vài nữ nhân lão đại là chuyện thường tình, nhưng em có thể lấy thân mình ra cam đoan là lão đại không bao giờ chạm vào. Anh ấy rất ghét điều đó."
Hắn nhích lại gần tôi: "Anh ấy tuyệt đối chung tình với chị."
Tôi nhất thời chấn kinh, tim đập nhanh liên hồi, không đáp lại lời của hắn, đưa thuốc trong tay ra:
“Anh ấy không sao chứ?”
Hắn nhìn tôi, rồi nhìn túi thuốc trong tay, nhướng mày khó tin:.
Đam Mỹ Hài"Lão đại không làm gì gì đó với chị sao?”