Thi Lam Chu hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thi Hoàn Chu: “Lão tứ, có phải em điên rồi không? Ly hôn sao? Nguyên Hương đang mang thai, mà còn sắp sinh kia kìa, em trở về đây nói muốn ly hôn? Đầu em úng nước rồi đúng không?”
Đàm Vi Vi cau chặt mày, không hiểu nói: “Cậu tư, cậu đang đùa hả?”
Đàm Chính Quang không chen miệng vào, dù sao bản thân anh ấy còn chưa xử lý tốt chuyện vợ chồng mình, huống hồ anh ấy chỉ là anh rể, nghiêm chỉnh mà nói không tính là quá thân thiết, vẫn bớt nhúng tay vào thì thỏa đáng hơn.
DTV
Ba người nhà Đàm Chính Quang, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Lúc này, lão đại Thi Khâm Chu đã về đến đại viện.
Gương mặt anh ấy nghiêm nghị, cứng nhắc, ánh mắt sắc bén nhưng bước chân vội vàng, vừa nhìn là biết vì nghe thấy tin này mà gấp rút trở về.
Thi Hoàn Chu vừa nhìn thấy Thi Khâm Chu bước vào đã lập tức rụt cổ lại. Từ nhỏ đến lớn, người anh ta cảm thấy phiền nhất chính là lão ngũ luôn vu oan hãm hại mình nhưng người khiến anh ta sợ nhất chính là anh cả vẫn luôn ăn nói nghiêm túc, cẩn thận.
Thi Hoàn Chu tự hỏi bản thân vì tình yêu của mình mà đưa ra quyết định như vậy, anh ta không thẹn với lương tâm nhưng đúng là thẹn với người nhà và Nguyên Hương.
Nghĩ như vậy, anh ta lập tức nói: “Anh cả, anh đánh em đi!”
Thi Khâm Chu chỉ im lặng nhìn anh ta một cái, rồi quay đầu, nhấc chân lên lầu.
Đàm Vi Vi bất an nói: “Có phải người trong nhà đều trở về rồi không? Chỉ có ông ngoại là chưa về. Cậu tư, cậu cũng đừng vờ ngớ ngẩn nữa, ông ngoại mà biết cậu làm ra chuyện quá đáng này thì cậu không có kết quả tốt đâu.”
“Vi Vi!” Đàm Chính Quang quát lớn về phía Đàm Vi Vi, anh ấy không muốn con gái mình cũng chen mồm vào chuyện của người lớn.
Đàm Vi Vi bĩu môi, không dám nói nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết đã qua bao lâu, Ôn Hoa Anh và Thi Khâm Chu mới bước ra khỏi phòng.
Bà ấy nhẹ tay đóng cửa phòng lại, vành mắt vẫn còn đỏ bừng, xem dáng vẻ có lẽ đã tâm sự chân thành với Cao Nguyên Hương không ít.
Ôn Hoa Anh đi xuống lầu, bà ấy vừa nhìn đến Thi Hoàn Chu quỳ trên sàn nhà thì khuôn mặt lại đầy mệt mỏi.
Thi Khâm Chu dìu cánh tay bà ấy, dìu mẹ mình ngồi xuống ghế, sau đó mới nhìn Thi Hoàn Chu, nghiêm khắc lên tiếng: “Lão tứ, mẹ đã lớn tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng chuyện của em, em nỡ lòng sao?”
“Trước kia em muốn ra nước ngoài, cha mẹ không đồng ý, là anh đã dốc hết sức ủng hộ để em có thể theo đuổi ước mơ của mình, thế nhưng kết quả mà em đã ra nước ngoài học được là gì? Lẽ nào ở bên ngoài chỉ học được điều này thôi sao?”
“Em đã tốn biết bao công sức cưới Nguyên Hương về đây, bây giờ em ấy còn đang mang đứa con của em, thế nhưng em nói ly hôn thì lập tức ly hôn sao?”
“Em là đàn ông, không phải trẻ con, sao em có thể làm ra những chuyện không chịu trách nhiệm như thế?”
Thi Hoàn Chu nghe anh cả mình nói thì sắc mặt hơi tái nhợt, anh ta nhìn đáy mắt đau xót mệt mỏi của mẹ già thì miệng chỉ mấp máy mà không thể nào nói ra được những lời an ủi nào đó.
Thi Khâm Chu nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa hết giận, anh ấy lạnh lùng liếc nhìn Thi Hoàn Chu: “Lần này trở về là tổ chức hôn lễ cho lão ngũ, trái lại em rất giỏi! Thật sự chỉ tùy tiện nói một câu nhưng đã chiếm hết sự nổi bật của lão ngũ.
Thi Hoàn Chu gãi đầu, mặt mày xấu hổ.
Anh ta đã biết khi quyết định làm chuyện này thì sẽ có trở ngại rất lớn, bản thân cũng đã từng nghĩ đến hoàn cảnh thế này nên Thi Hoàn Chu mới có thể tiếp tục bình tĩnh như vậy. Thế nhưng Thi Hoàn Chu lại hoàn toàn quên mất lão ngũ sắp kết hôn mà anh ta lại làm ầm ĩ muốn ly hôn, đến lúc đó người trong nhà làm gì còn cảm xúc tham gia hôn lễ?
Nghĩ như vậy anh ta cũng cảm thấy mình làm anh trai nhưng thật sự quá vô sỉ.
Bà cụ đưa tay xoa thái dương, thở dài, hỏi: “Lão tứ, con nói đi con chuẩn bị làm thế nào? Xem như ly hôn đi, vậy Nguyên Hương sẽ thế nào? Đứa nhỏ sẽ ra sao? Con chuẩn bị làm gì cho người phụ nữ ngoài kia?”
Thi Hoàn Chu mấp máy môi một lúc, nói: “Mấy năm nay con cũng tích góp được một số tiền, sau khi ly hôn, con sẽ chuyển hết cho Nguyên Hương, bao gồm cả nhà, xe ở nước ngoài, xem như đền bù tổn thất cho cô ấy.”
Bà cụ ngẩng đầu nhìn thẳng Thi Hoàn Chu: “Còn đứa nhỏ?”
“Đứa nhỏ…” Thi Hoàn Chu hơi ngừng lại. Người vô tội nhất trong này không phải ai khác chính là đứa nhỏ trong bụng Cao Nguyên Hương, đưa nhỏ còn chưa được sinh ra, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới bao la này thì cha mẹ đã ly hôn rồi.
Cổ họng Thi Hoàn Chu bỗng nhúc nhích, anh ta tiếp tục nói: “Đứa nhỏ thuộc về con, con sẽ thuê người chăm sóc nó thật tốt.”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng, băng giá từ trên lầu vang vọng xuống: “Tôi sẽ phá bỏ đứa nhỏ này!”
Thi Hoàn Chu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Nguyên Hương đứng ở đầu bật thang, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Ôn Hoa Anh cũng tái mét, bà ấy vội vàng nói: “Nguyên Hương, con không nghe lọt tai những lời mẹ vừa nói với con sao?”
Vẻ mặt Cao Nguyên Hương hơi động đậy, khóe môi nhếch lên: “Mẹ, con không hy vọng con của con sẽ giống con, con không hy vọng nó sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, nếu cha của đứa nhỏ đã quyết định ly hôn với con, con giữ lại đứa nhỏ mới khiến nó khổ sở hơn.”
Cô ta nhìn về phía Thi Hoàn Chu: “Tuy tôi ly hôn nhưng tôi cũng phải khiến anh khốn khổ gấp một vạn lần!”
Dứt lời Cao Nguyên Hương nhắm mắt, đạp chân vào hư không.
“Đừng!”
“A!”
“Nguyên Hương đừng!”
“…”
Sắc mặt của mọi người ở dưới lầu đều tái nhợt, tất cả khàn giọng gào lên.
Lúc này một cánh tay mảnh khảnh chụp lấy cổ tay Cao Nguyên Hương, giữ chặt cô ta lại.
Sắc mặt Khương Chi rất khó coi, cô vừa nghe thấy tiếng động thì chạy ra đây, suýt nữa đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng cho dù thế nào, Cao Nguyên Hương vẫn ngã xuống, bụng đập vào tay vịn của cầu thang, m.á.u tươi nhanh chóng tràn ra từ trên người cô ta, chảy xuống từng bậc thang, ai nhìn thấy cũng giật mình.
Cao Nguyên Hương đau đớn, cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta nhìn Khương Chi, sau đó mới quay đầu về phía Thi Hoàn Chu đang chạy lên lầu, giọng nói băng giá, rất dọa người: “Anh cho rằng tôi sẽ quấn lấy anh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-521.html.]
Thi Liên Chu chậm hơn một bước, mắt thấy Khương Chi kéo lấy Cao Nguyên Hương, bản thân anh cũng lảo đảo theo, lông mày đã cau chặt lại.
Vì Thi Hoàn Chu quỳ quá lâu nên hai chân anh ta đã tê dại, kể cả đập đầu gối xuống bậc thang cũng không biết đau, anh ta chỉ nhìn Cao Nguyên Hương.
Sau cùng, Thi Ninh Chu ôm Cao Nguyên Hương chạy đến bệnh viện của đại viện.
Người ở trong đại viện đều không phải người bình thường nên dụng cụ thiết bị trong bệnh viện đều là những thứ tối tân và cao cấp nhất quốc gia. Từ nhà họ chạy đến bệnh viện trong đại viện cũng chỉ hai ba bước nhưng trên đường đi lại đụng phải không ít người, ai nấy nhìn thấy Cao Nguyên Hương cũng giật mình.
Thi Hoàn Chu mờ mịt đi theo Thi Ninh Chu, anh ta cũng không hiểu làm thế nào lại thành ra thế này.
Cả nhà đều sợ hãi đến choáng váng, kéo nhau đến bệnh viện.
Khương Chi cũng đi theo nhưng cô không dám chạy.
Thi Liên Chu vẫn muốn chỉ trích cô vài câu nhưng bây giờ nhìn thấy sắc mặt cô không tốt nên chỉ mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Khương Chi khẽ gật đầu.
Tuy an ủi như thế nhưng nhìn thấy Cao Nguyên Hương chảy nhiều m.á.u như thế, có lẽ đứa nhỏ trong bụng phải chịu sinh non rồi.
Bây giờ cô cũng là phụ nữ đang mang thai, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Khương Chi vô cùng khó chịu.
Bệnh viện.
Lúc Khương Chi và Thi Liên Chu đến bệnh viện thì Cao Nguyên Hương đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Thi Hoàn Chu ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng giải phẫu, anh ta nhìn thấy m.á.u trên mặt đất, cả người cũng run rẩy theo.
Hốc mắt của Ôn Hoa Anh đã đỏ bừng, bà ấy bước lên hai bước, nắm cổ áo Thi Hoàn Chu, kéo anh ta lên, giáng một bạt tai rất mạnh lên mặt Thi Hoàn Chu, giọng nói không nén được đau xót: “Thi Hoàn Chu! Nếu biết anh trở về sẽ có kết quả thế này, chẳng bằng anh cứ c.h.ế.t ở nước ngoài luôn đi!”
Một cái tát này đã tốn hết sức lực của Ôn Hoa Anh, bà ấy thở hổn hển, lùi lại hai bước.
“Mẹ!”
Thi Khâm Chu và Thi Ninh Chu cũng giật mình, họ vội bước lên đỡ Ôn Hoa Anh.
Xưa nay sức khỏe của bà cụ vẫn rất khỏe nhưng một cái tát này giống như đã dùng hết sức lực của bà ấy không thể đứng vững nữa. Xem ra chuyện hôm nay khiến bà ấy rất kích động.
“Mẹ!” Thi Hoàn Chu cũng bị dọa khiến đồng tử co lại, anh ta bước lên đỡ cánh tay Ôn Hoa Anh.
Sắc mặt Ôn Hoa Anh đã tái nhợt nhưng bà ấy vẫn mạnh tay đẩy Thi Hoàn Chu ra: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ anh!”
Thi Hoàn Chu lảo đảo, lưng đụng vào tường, anh ta chỉ cảm thấy tim mình đau dữ dội.
Thi Khâm Chu nhíu mày, nói: “Mẹ, con đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe của mình!”
“Đúng vậy, nơi này đã có bọn con trông chừng, chắc chắn không có chuyện gì đâu, mẹ mau đi kiểm tra sức khỏe của mình trước đã!” Thi Lam Chu bị dọa cho hoảng hốt. Ai mà ngờ ngày mọi người trong nhà sum vầy lại xảy ra chuyện phiền lòng thế này?
Đàm Vi Vi không đến đây, cô ấy phải ở nhà trông chừng mấy em nhỏ hơn.
Ôn Hoa Anh ngồi trên ghế, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ không đi đâu hết, mẹ ở đây chờ Nguyên Hương.”
Mọi người cũng không biết làm sao, chỉ đành vừa mong mỏi tin tức của Cao Nguyên Hương vừa chú ý đến bà cụ.
Khương Chi nhíu mày, đẩy cánh tay Thi Liên Chu: “Anh đi lấy cho mẹ một ly nước nóng đi!”
“Ừm.” Trái lại với mọi người ở đây, Thi Liên Chu không hề rối loạn như xe bị tuột xích, anh bình tĩnh quay người rời đi.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ.
Lúc bác sĩ vừa bước ra, Thi Hoàn Chu đứng bật dậy khỏi sàn nhà ngay lập tức: “Bác sĩ, thế nào rồi? Không sao chứ?”
Bác sĩ nói: “Không giữ đứa bé lại được, người lớn thì không sao, đợi một lúc nữa hết thuốc mê sẽ tỉnh lại.”
Đồng tử Thi Hoàn Chu co rút, hai tay cũng run theo.
Khương Chi đứng ở hàng sau, môi cô đã mím thành đường thẳng.
Cô cho rằng có lẽ đứa bé sẽ bị sinh non nhưng sau này chỉ cần được chăm sóc tốt thì vẫn còn sống sót, thế nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không giữ lại được.
Thi Liên Chu đạt bàn tay lên vai cô, anh không nói gì nhưng sự quan tâm trong mắt anh lại rất rõ ràng.
Mày của Khương Chi giãn ra, không suy nghĩ lung tung nữa.
*
Sau khi ông cụ trở về và biết được chuyện này, ông ấy gọi Thi Hoàn Chu vào phòng sách, dùng gậy gộc đánh đến khi Thi Hoàn Chu nôn ra mấy ngụm máu.
Sau cùng, Thi Hoàn Chu cũng phải nằm viện.
Sau khi tỉnh lại, Cao Nguyên Hương biết được đứa bé không còn nữa thì không có bất kỳ phản ứng gì, giống như cô ta đã biết được kết quả này từ sớm.
Thi Hoàn Chu bó thạch cao trên chân, nửa dựa vào giường, cẩn thận nhìn về phía Cao Nguyên Hương: “Xin lỗi em!”
Cao Nguyên Hương nhắm mắt dưỡng thần, cô ta thản nhiên nói: “Nếu anh muốn nghe tôi nói “không sao” thì tôi khuyên anh tỉnh lại đi! Tôi đồng ý ly hôn. Tiền, nhà cửa, xe anh đã quyết định cho tôi, tôi lấy tất cả.”
Những lời này của cô ta triệt để ngăn hết tất cả những gì Thi Hoàn Chu muốn nói vào trong cổ họng.
Anh ta nắm chặt tay, nói: “Được!”