Hôm sau, Thi Ninh Chu lái xe đến đại viện từ sớm.

Sau khi ăn sáng xong, anh ấy lập tức lái xe đưa bà cụ đến sân bay.

Cao Nguyên Hương cũng không ở trong phòng nữa mà đã ăn mặc chỉnh chu, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ đợi, thấy ánh mắt cô ta vẫn thường xuyên ngóng trông nhìn ra bên ngoài thì cũng biết đang nóng lòng thế nào.

Khương Chi nhìn Cao Nguyên Hương, đáy mắt cô lộ vẻ tán thưởng.

Hôm nay Cao Nguyên Hương mặc một bộ váy đỏ nhạt, tóc vàng sáng chói xõa sau lưng, trên gương mặt sáng rực cũng được trang điểm kỹ càng, cô ta ngồi ở đây chính là người phụ nữ thời thượng trong thời đại mới.

Lão tứ nhà họ Thi là người thế nào?

Khương Chi không biết, mà trong tiểu thuyết cũng chưa từng đề cập đến một người vẫn thường xuyên ở nước ngoài như anh ta, chẳng qua Thi Hoàn Chu có thể kết hôn với người phụ nữ thời thượng, kiêu ngạo như Cao Nguyên Hương thì chắc chắn anh ta vẫn phải có sức hấp dẫn riêng.

Tiểu Ngự đang gặm táo, cậu nhóc tò mò hỏi mẹ mình: “Mẹ, bác tư trông như thế nào ạ?”

Mặc dù cậu nhóc luôn cảm thấy cha ruột của mình không bằng lão Cận nhưng cũng không thể phủ nhận một nhà ông bà nội đều xinh đẹp cả, cho dù vẫn kém hơn cậu nhóc nhưng vẫn đẹp mắt hơn tất cả những người ở trong xưởng luyện thép.

Có lẽ bác tư cũng không quá kém đâu nhỉ?

Dù sao thì… Bác dâu tư vẫn rất xinh đẹp.

Nghĩ như vậy nên Tiểu Ngự lén lút nhìn sang Cao Nguyên Hương.

Khương Chi nói: “Mẹ cũng chưa từng gặp bác tư.”

Tiểu Qua ngồi trên ghế sô pha, đong đưa hai cái chân nhỏ, hớn hở nói: “Bác dâu tư, có phải bác tư cũng đẹp trai giống cha cháu không?”

Cao Nguyên Hương nghe lời nói ngây ngô của trẻ con thì trên mặt không khỏi nở nụ cười.

“À… Không đẹp trai bằng cha cháu nhưng bác dâu tư rất thích.” Cao Nguyên Hương cười, lúc nói chuyện, trong lời nói của cô ta không hề che giấu tình yêu của mình dành cho Thi Hoàn Chu, từ giữa hai đầu lông mày của cô ta cũng có thể nhìn thấy vẻ dịu dàng trong đó.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển nhìn nhau, từ ánh mắt và vẻ mặt của hai người họ đều toát lên sự hâm mộ.

Trong bốn chị em dâu, không nói đến Khương Chi thì Cao Nguyên Hương là người được lão tứ cầu hôn, cưới về, vợ chồng lão tứ và Cao Nguyên Hương là yêu đương tự do, tình cảm vợ chồng càng sâu đậm hơn cuộc hôn nhân liên kết giữa hai gia tộc như hai người Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển.

Thi Liên Chu đứng ở trong sân, rủ hai mắt xuống, miệng ngậm điếu thuốc, khói bay lượn lờ, khiến người ta không nhìn thấy rõ ánh mắt anh.

Anh tư…

Bên khóe môi anh cong lên, tạo thành nụ cười châm biếm.

Khoảng cách từ đại viện đến sân bay cũng không xa, đến chín giờ sáng thì Thi Ninh Chu đã lái xe trở về.

Vừa nghe thấy tiếng động cơ xe, Cao Nguyên Hương lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh ra ngoài.

“Chị dâu cả, A Chi, chúng ta cũng ra ngoài chào đón lão tứ thôi!” Đan Uyển đứng dậy, vừa cười vừa nói.

Khương Chi gật đầu, Thi Nam Hân, Thi Nam Phù và Thi Nam Hổ đều đang đi học, đến trưa mới trở về.

Trong sân, chiếc xe vừa dừng lại, bà cụ đã bước xuống từ hàng ghế sau.

Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt bà ấy, trên mặt mọi người vốn dĩ đang nở nụ cười thì lập tức im bặt, hai mặt nhìn nhau.

Bởi vì xưa nay Ôn Hoa Anh luôn là người vui vẻ, trên mặt vẫn thường nở nụ cười nhưng lúc này vẻ mặt bà ấy trở nên u ám rất đáng sợ, hai tay siết chặt, giống như đến sân bay chờ một hồi mà không gặp được con trai, lúc này trông bà ấy không khác gì mới đi đàm phán với kẻ thù về.

Ôn Hoa Anh nhìn mọi người đứng trước nhà, ánh mắt vừa nhìn đến Cao Nguyên Hương thì đáy mắt đã lóe lên vẻ áy náy.

Cao Nguyên Hương bị ánh mắt của bà ấy làm cho sững sờ, trong lòng cũng giật mình.

“Mẹ… Có phải Hoàn Chu đã xảy ra chuyện gì không?” Một tay Cao Nguyên Hương ôm bụng, ánh mắt thăm dò về phía chiếc xe, giọng nói và ánh mắt đều tràn ngập lo lắng.

Đôi môi của Ôn Hoa Anh mấp máy, bà ấy rất muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói bất kỳ lời nào trong lúc này cũng giống như đang giải vây cho con trai mình.

Bà ấy buồn bực không nói được gì, chỉ kéo túi đi vào nhà.

Lúc Thi Ninh Chu bước xuống từ ghế lái, sắc mặt lại giống như bị bao phủ bởi gió lớn mưa to.

Cao Nguyên Hương ôm bụng bước xuống hai bước, lúc đi đến cạnh xe thì người đàn ông ngồi cạnh ghế lái mới chậm rãi bước xuống.

Anh ta cao, gầy, tóc nhuộm thành màu nâu sẫm, khuôn mặt tuấn mỹ, mũi cao, môi hồng có độ dày vừa phải, vẻ bề ngoài của anh ta không phải rất giống Thi Liên Chu nhưng khi cười rộ lên thì khiến người ta phải hoa mắt.

Khương Chi đánh giá Thi Hoàn Chu tỉ mỉ hơn, trong lòng cô thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là người ở nước ngoài, dù ở những năm 80 nhưng ai không biết mà nhìn phong cách Tây trên người Thi Hoàn Chu sẽ cho rằng đây là idol hay ngôi sao nào đó ở thời đại sau này.

Thế nhưng thái độ của bà cụ và Thi Ninh Chu…

Khương Chi nhìn thoáng qua Thi Liên Chu, vừa đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn cô: “Thế nào?”

Khương Chi lắc đầu. Cô luôn cảm thấy tên này đã biết gì đó.

Bên kia, Cao Nguyên Hương vừa nhìn thấy chồng mình thì vui vẻ đến mức hai mắt muốn phát sáng, bước nhanh đến ôm lấy Thi Hoàn Chu: “Hoàn Chu!”

Ý cười bên khóe môi của Thi Hoàn Chu không được tự nhiên, trong mắt còn lộ vẻ phức tạp nhưng thấy cơ thể cồng kềnh của Cao Nguyên Hương nên vẫn đưa tay nắm tay cô ta, mà giọng điệu lại xa cách: “Em mang thai nặng nề, cẩn thận chút!”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Cao Nguyên Hương cứng đờ trong chớp mắt.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Hoàn Chu. Cao Nguyên Hương còn cho rằng mình và chồng gặp lại sẽ là tiểu biệt thắng tân hôn nhưng không ngờ thái độ của Thi Hoàn Chu đối với cô ta lại lạ lẫm thế này, mà trong ánh mắt anh ta đã không có yêu thương như trước kia, thậm chí Thi Hoàn Chu còn không muốn giả vờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-519.html.]

Thi Ninh Chu đứng một bên nhìn, đáy mắt anh ấy tràn đầy lửa giận: “Lão tứ, vào nhà cho anh!”

Thi Hoàn Chu mím môi, gật đầu ‘vâng’ một tiếng.

Anh ta buông tay đang đỡ lấy Cao Nguyên Hương ra, cổ họng nhúc nhích, nói: “Đi thôi, vào trong thôi!”

Thi Hoàn Chu đi vào trước, đến khi nhìn đến mấy người Hạ Mộ Thanh thì trên môi cũng nở nụ cười: “Chị dâu cả, chị dâu hai.”

“Đây là Nâm Châu sao? Thật là xinh đẹp!” Hắn nhìn Thi Nam Châu khen một tiếng. Dù sao nhà họ Thi cũng không có người xấu, tuy Thi Nam Châu xinh đẹp nhưng thành thật mà nói vẫn không đẹp bằng anh ta.

Lúc Thi Hoàn Chu nhìn về phía Khương Chi thì chợt nở nụ cười: “Em dâu, anh là anh tư!”

Bốn củ cải nhỏ cũng tò mò đánh giá Thi Hoàn Chu, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình như thế, bảo Thi Hoàn Chu xem nhẹ cũng khó, anh ta cười chế nhạo một tiếng: “May mà lần này về đây đã mang theo nhiều quà tặng, nếu không chắc đã không đủ chia phần rồi.”

Nghe thấy có quà tặng, Tiểu Ngự nhanh nhạy, rất khôn khéo mà hô lên: “Bác tư!”

“Ừ, ngoan quá! Còn lễ phép hơn cha cháu nhiều!” Thi Hoàn Chu xoa đầu Tiểu Ngự, ánh mắt liếc nhìn Thi Liên Chu, tay rủ xuống, nhẹ nhàng nắm đầu vai của của Thi Liên Chu, ý nghĩa trong đôi mắt cũng rất khó hiểu.

“Ha ha.” Thi Liên Chu nhếch môi, trào phúng nhìn anh ta.

Khóe miệng Thi Hoàn Chu co rút, ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi, đứng bên ngoài đón gió lạnh.”

Dứt lời, Thi Hoàn Chu đã đẩy cửa đi vào.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển nhìn nhau, trong mắt hai người nghi ngờ không thôi.

Họ quay lại nhìn Cao Nguyên Hương còn đứng trong sân mà chưa hề nhúc nhích, trong lòng cũng đã có suy đoán nên trong thoáng chốc vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào.

Từ lúc hai vợ chồng lão tứ yêu đương rồi đến kết hôn thì Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển đều chứng kiến, tuy hai chị dâu như họ rất hâm mộ nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ gì không tốt, chỉ mong hai vợ chồng họ có thể lâu dài. Thế nhưng lần này đã xảy ra chuyện gì?

Thi Liên Chu nhấc chân đá m.ô.n.g mấy nhóc con nhà mình, ngay lập tức phải nhận lấy cái trừng mắt của cả đám.

Anh xem nhẹ nói: “Đi vào! Đừng cản đường.”

Bốn nhóc con không dám nói gì, tất cả hấp tấp đi vào.

Khương Chi ngoái đầu nhìn Cao Nguyên Hương, ngẫm nghĩ một lúc, cô đi đến nắm cổ tay cô ta: “Đi thôi!”

Cao Nguyên Hương giật mình, ngước mắt nhìn Khương Chi, có thể nhìn thấy tia m.á.u đỏ tươi trong mắt cô ta. Cao Nguyên Hương khẽ gật đầu, nhắm mắt đi phía sau Khương Chi vào trong nhà.

Cả nhà rầm rầm kéo nhau vào phòng khách, bầu không khí không có sự ấm áp khi trùng phùng mà lại rất căng thẳng.

Bà cụ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy tức giận.

DTV

Bà ấy quát lớn: “Lão tứ, con qua đây!”

Thi Hoàn Chu cười khổ nhưng không hề sợ hãi, anh ta thành thục đi qua, ‘bịch’ một tiếng, quỳ gối ngay trước mặt bà cụ.

Cái quỳ này của Thi Hoàn Chu khiến phòng khách đột nhiên rơi vào yên tĩnh, im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tiểu Ngự giật nảy mình, nhóc con vội nắm chặt vạt áo Khương Chi: “Mẹ, bác tư phạm lỗi gì rồi sao? Sao bà nội lại tức giận như vậy?”

Khương Chi thầm nghĩ một lát mới nói: “Tiểu Ngự, mẹ giao cho con một nhiệm vụ nhé, con đưa các em về phòng chơi, được không? Nếu để các con nhìn thấy bà nội dạy dỗ bác tư như vậy, có phải bác ấy sẽ rất mất mặt không? Nếu vậy thì quà tặng của bác tư…”

Khương Chi có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi, vẫn không nên để trẻ con nghe thấy những chuyện xấu hổ này.

Đan Uyển cũng nghe thấy, cô ấy vội nắm tay Thi Nam Châu, nói rất khẽ: “Nam Châu, con đưa mấy em trai về phòng đi!”

Thi Nam Châu thu hồi lại ánh mắt tò mò, cô bé không vui gật đầu, dẫn bốn nhóc con lên lầu.

Thi Liên Chu ôm theo Khương Chi ngồi lên ghế sô pha, anh không muốn để ý đến Thi Hoàn Chu đang quy trên sàn nhà chờ đợi tuyên án.

Khương Chi bĩu môi một cái, cô đã sẵn sàng “ăn dưa” ở khoảng cách gần trong toàn bộ quá trình.

Bà cụ nhắm mắt, rồi lại ngước mắt nhìn về phía Cao Nguyên Hương, cố gắng hết sức để giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhất: “Nguyên Hương, con đến đây ngồi cạnh mẹ! Đừng sợ!”

Lúc này trên mặt Cao Nguyên Hương đã tái nhợt, cô ta vặn lấy góc áo mình, hít sâu một hơi, đi đến.

Thế nhưng chỉ mấy bước ngắn ngủi này mà cô ta cảm thấy mình đã phải lấy hết dũng cảm để bước qua.

Ôn Hoa Anh nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Lão tứ, con nói lại những gì con đã nói ở sân bay một lần nữa đi! Hãy nói với người vợ đang mang thai nặng nề, sắp đến ngày sinh của con đi! Trái lại mẹ rất muốn xem thử có phải lương tâm của con đã bị chó ăn rồi không?”

Thi Hoàn Chu quét mắt nhìn về phía Cao Nguyên Hương, ánh mắt anh ta cũng trở nên nặng nề, tư thái không còn nhẹ nhàng, thoải mái như vừa rồi nữa.

Thi Hoàn Chu trầm ngâm một lúc, sau đó mới chân thành nói: “Nguyên Hương, anh thật sự xin lỗi, chúng ta ly hôn đi!”

Đáy mắt bà cụ tràn ngập đau xót, có lẽ bà ấy thật sự không phải là một người mẹ dạy con mẫu mực, dạy ra một đứa con thích phản nghịch, còn một đứa khác lại không chịu trách nhiệm.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển hít vào một hơi khí lạnh. Gia tộc lớn như thế này, làm sao có thể tồn tại hai chữ ‘ly hôn’?

Đôi môi được thoa son đỏ của Cao Nguyên Hương há ra, ánh mắt mờ mịt, sửng sốt nhìn anh ta.

Cô ta cho rằng đến sau cùng mình cũng chờ được hạnh phúc mà không ngờ lời nói của Thi Hoàn Chu không khác gì lời thông báo của sứ giả địa ngục.

Ly hôn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play