“Em tỉnh rồi sao? Có khó chịu ở đâu không?” Đôi lông mày nhíu chặt của Thi Liên Chu từ từ giãn ra, nhưng giọng nói của anh vẫn rất lạnh lùng.

Khương Chi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn như thể vừa đi bộ ba trăm dặm trong sa mạc: “Tôi bị sao vậy?”

Thi Liên Chu phỉ mím chặt đôi môi mỏng, nhìn cô rồi nói: “Sốt cao một ngày một đêm.”

Lúc nói chuyện, anh lặng lẽ nới lỏng bàn tay mảnh dẻ trong lòng bàn tay của mình ra.

Khương Chi hơi kinh ngạc, cô đột nhiên ngồi dậy thì thấy đầu đau âm ỉ, cô khó chịu cau mày lại: “Một ngày một đêm? Bên ngoài còn trời mưa không? Đội cứu viện đã tìm đến đây hay chưa?”

Đôi lông mày đen nhánh của Thi Liên Chu khẽ nhíu lại, anh nói với giọng sắc bén: “Em không muốn ở chung một chỗ với tôi đến như vậy sao?”

Khương Chi kinh ngạc, cô nói theo bản năng: “Tiểu Diệu và Tiểu Qua vẫn còn ở bệnh viện.”

Nghe vậy, vẻ không vui trên mặt Thi Liên Chu biến mất, lúc anh nhìn về phía cô thì đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh hờ hững nói: “Mưa vẫn chưa tạnh.”

Anh cũng không mấy lo lắng cho mấy đứa nhỏ, trên mặt cũng không tỏ vẻ hoang mang hoảng hốt gì mà chỉ nói: “Trước khi em đến trấn Đại Danh, không sắp xếp cho mấy đứa nhỏ sao?”

Khương Chi khẽ run, chần chờ nói: “Tôi có.”

Nhân phẩm của An Thiên Tứ không cần nói nhiều, dì Hoàng là người bọn họ thuê cho nên cũng là người đáng tin cậy, dù sao thì vẫn còn có Lâm Huệ Chi ở đó, hơn nữa bà ấy nể mặt chuyện lúc trước cô đã giúp đỡ bà ấy ở trên đường thì bà ấy cũng sẽ sắp xếp dì Hoàng chăm sóc cho hai anh em Tiểu Qua.

Chân mày của Thi Liên Chu khẽ nhúc nhích, anh nói với giọng nhàn nhạt: “Vậy thì em còn bận tâm chuyện gì nữa?”

Khương Chi liếc anh một cái.

Khả năng thích ứng và tiêu hóa của người đàn ông này thật đáng kinh ngạc, anh đã hoàn toàn chấp nhận mọi biến cố trong một ngày một đêm.

Nhưng mà, giọng điệu khi anh nhắc đến mấy đứa nhỏ, lại giống như đối xử với người lạ có cũng được mà không có cũng không sao, nghĩ đến đây, cô lại đột nhiên phát hiện, đối với Thi Liên Chu mà nói, mấy đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Một cơn gió thổi qua bên ngoài căn nhà, khiến rèm cửa sổ kêu lạch cạch.

Khương Chi giơ tay lên cái trán đau nhức của cô: “Mấy giờ rồi?”

Thi Liên Chu nhướng mắt, cầm chiếc đồng hồ đeo tay được Khương Chi “chuộc lại” từ quầy bán hàng, lúc này đang được đặt cạnh gối của cô lên xem: “Bốn giờ rưỡi.”

“Anh, vẫn luôn chăm sóc cho tôi sao?” Khương Chi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô mím môi, trong lòng cũng thoáng rung động.

Thi Liên Chu nhíu mày một cái, giọng nói của anh không mấy dễ chịu: “Em nằm mơ gì vậy, chăm sóc em sao? Em còn chưa nói hết mọi chuyện thì đã ngất xỉu rồi, tôi không kéo em dậy đánh cho một trận là may rồi đó, tôi còn sợ em lây bệnh cho tôi nữa, chậc.”

Có thể là vì Khương Chi tỉnh lại, anh không còn cảm thấy căng thẳng nữa, cho nên anh mới trở nên khá lười nhác.

Khương Chi liếc anh một cái, cũng không thèm để đến “Con vịt sắp c.h.ế.t còn mạnh miệng” như anh.

Thi Liên Chu cụp mắt nhìn bộ quần áo có mùi ẩm ướt trên người, anh cau mày ghét bỏ rồi đứng dậy cởi ra, sau đó tùy ý ném ở trên ghế rồi cầm cái áo sơ mi của anh lên mặc vào, chậm rãi cài nút áo lại.

Khương Chi thưởng thức cảnh mỹ nam thay quần áo này, đầu cô cũng không còn đau nữa.

Thi Liên Chu nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, anh cũng không quay đầu mà lại đi ra ngoài.

Anh vừa mới mở cửa, tiếng mưa rơi tí ta tí tách vọng vào trong tai bọn họ.

Khương Chi nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó nhìn

Không bao lâu sau, Lý Phượng Anh bưng một chén cháo hạt kê đặc vào trong phòng, bá ấy nhìn thấy Khương Chi đang ngồi trên giường, thì vội vàng cười nói: “Cô tỉnh rồi, đây, cô đã không ăn gì cả một ngày, chắc cũng đói rồi phải không, chồng cô đặc biệt bảo tôi nấu cháo cho cô và vẫn luôn giữ ấm ở trên bếp lò đó.”

Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy sao.”

“Còn không phải sao, cậu ấy là một người biết thương vợ đó.”

DTV

Lý Phượng Anh có chút hâm mộ nhìn Khương Chi, cho dù bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng khi nhìn thấy tình cảm của hai vợ chồng trẻ này tốt như vậy, bà ấy vẫn không nhịn được mà cảm khái, số mệnh của con người ấy mà, đều đã được định sẵn rồi.

Khương Chi Tử thật đúng là có số mệnh tốt, rõ ràng cô gái này đã làm chuyện hồ đồ nhưng vẫn có được mối nhân duyên tốt đến như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play