Thi Liên Chu nhướng mắt, anh đánh giá thức ăn trên bàn, sau đó nói với giọng nhàn nhạt: “Tôi muốn ăn cơm em nấu.”

Anh chưa từng là người thích nhân nhượng người khác, làm việc cũng chẳng cố kỵ chuyện gì, cứ tùy tính mà làm, bây giờ anh gặp rủi ro phải đến loại địa phương này thì cũng thôi vậy, nhưng nếu như bữa nào cũng phải ăn mấy món này, vậy thì anh không chịu được.

Lý Phượng Anh có chút hậm hực, nhưng bà ấy cũng không dám ở lâu thêm nữa, mà xoay người trở về phòng chính.

Khương Chi lột vỏ khoai lang đỏ giật giật khóe môi, tức giận nói: “Ông nội à, nơi này là thôn Diêu gia, chứ không phải là huyện Thấm, lại càng không phải là Bắc Kinh, anh muốn ăn đồ ăn tôi nấu cũng được thôi, nhưng vấn đề là không bột đố gột nên hồ, tay nghề tôi tốt hơn nữa, cũng không có nguyên liệu nấu ăn mà.

Nếu như có nguyên liệu, ngược lại là cô cũng đồng ý chuyện cải thiện bữa cơm.

Nhưng mà, trước mắt cô phải ưu tiên suy nghĩ cách xử lý hoàn cảnh bây giờ.

Bọn họ phải rời khỏi đây như thế nào?

Vẻ mặt của Thi Liên Chu không vui cũng không tức giận, anh nhìn mưa bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Khương Chi thì nhíu mày, cô mím môi nói: “Nếu trời tiếp tục mưa thì chúng ta thật sự bị mắc kẹt ở Diêu gia thôn này.”

Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, sắc mặt anh không hề hoang mang hoảng hốt, giống như chuyện bọn họ bị mắc kẹt ở đây cũng không phải chuyện gì to tát, ngược lại, anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Khương Chi, cả người anh cảm thấy thoải mái.

Khương Chi nghiêng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt lạ lùng.

Đây là một người đàn ông có lòng dạ khá hẹp hòi, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.

Hai người nhàn nhã ngồi một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi, kèm theo tiếng bước chân ồn ào.

Lý Phượng Anh nghe được tiếng động, vội vàng chạy từ trong phòng ra ngoài, trong giọng nói còn mang theo chút kinh ngạc: “Ôi chao, miếng thịt to như vậy à.”

Diêu Mãn Thương cởi áo mưa trên người, thật thà nói: “Lúc bọn anh tìm được lợn thì hai chân sau của nó đã bị gãy rồi, chẳng phải mấy ngày nay nhà của Diêu Vượng có người thân đến thăm sao? Cho nên muốn nấu món ngon đãi khách, vì vậy đã thịt con heo đó, bán giá rẻ, cho nên anh thuận tiện mua hai cái chân về.”

Lý Phượng Anh cười nói: “Vậy thì tốt quá, nhà chúng ta cũng không lo lắng không có gì để đãi khách rồi.”

Nghe được giọng nói của hai vợ chồng họ, Khương Chi chống cầm trêu đùa nói: “Chất lượng thức ăn được nâng cao rồi nhé.”

Nghe xong những lời này của cô, Thi Liên Chu cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, đứng dậy cầm phích nước nóng rót cho mình một cốc nước.

Khi Lý Phượng Anh vào nhà, trên mặt vẫn còn nở nụ cười.

Diêu Mãn Thương đi theo phía sau, vẻ mặt của anh ấy có chút dè dặt khi nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi, xoa tay nói: “Tôi nghe bí thư chi bộ ở thôn chúng tôi nói đập nước trên sông bị sập, hai người là những người từ nơi khác duy nhất gặp nạn đến thôn chúng tôi.”

Khương Chi có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến trận mưa to đêm qua, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Lúc họ khởi hành từ thị trấn Đại Danh cũng mới gần tối, lúc đó cũng không biết có bao nhiêu người ở bên ngoài.

Lý Phượng Anh nói: “Xem ra trận mưa này còn lâu mới có thể tạnh, hai vợ chồng cô cậu cứ yên tâm ở lại đây, đợi mưa tạnh thì đi.”

Khương Chi cau mày, có chút âu lo.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Chú Mãn Thương, cô của cháu nói thím Phượng Anh thích ăn lòng lợn, cho nên bảo cháu mang đến đây!”

Diêu Mãn Thương sửng sốt, vội vàng chạy ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ đang cầm ô, trong tay cầm một chiếc túi ni lông nặng trịch.

Cô ta vừa thấy cửa mở, lập tức vui vẻ nói: “Chú, chú cầm đi, số lòng lợn còn lại đều mang hết đây cho chú đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play