Lúc Khương Chi cúi đầu xuống, ánh mắt cô quét đến chiếc đồng hồ trong giỏ xách, trong đầu cô chợt có suy nghĩ.Có phải cô cũng có thể bán đồng hồ này cho hệ thống không?Nghĩ như vậy, cô lập tức nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, mở màn hình hệ thống ra.

Thế nhưng rất đáng tiếc, ô có dòng chữ “bán ra” lại là màu xám, ý nói không thể bán chiếc đồng hồ này.[Ting! Ký chủ nên biết hệ thống đổi vật dụng chỉ nhận những nguyên liệu nấu ăn tự nhiên hoang dã.]Khương Chi đã hiểu rồi.

Cô cũng không thất vọng, chỉ đặt đồng hồ vào giỏ và tiếp tục lên đường.Đến mười một giờ sáng, Khương Chi đã kéo lê đôi chân bủn rủn của mình bước đến thị trấn Đại Danh.Cô nhìn thị trấn Đại Danh trước mắt mình mà không nói rõ được cảm xúc trong lòng.Những thị trấn ở những năm 80 còn không bằng những nông thôn của thế kỷ 21, đường cái thì nhỏ hẹp, có một tòa nhà cao tầng đang được thi công, trông cực kỳ nổi trội, trên đường có nhiều người đạp xe đạp, mùi khói của than củi tràn ngập thị trấn Đại Danh.Người ở thị trấn Đại Danh ăn mặc trông sạch sẽ hơn ở nông thôn, trên mặt họ càng có vẻ tự tin hơn người nông dân.Chẳng qua chiếc quần ống loe thời thượng và kính mát khổng lồ vẫn chưa phổ biến ở nơi như thị trấn Đại Danh thế này.Khương Chi cũng không có tâm trạng quan sát con người thời đại này nữa, cô phải giải quyết chuyện chính đáng trước đã.

Dù sao một lúc nữa cô vẫn phải mất bốn năm giờ để quay về thôn Khương Gia, lúc này trị an còn không thể tính là tốt, cô muốn làm cho xong việc và kịp thời trở về trước khi trời tối.Nghĩ như vậy nên Khương Chi lập tức xách giỏ, hỏi thăm người đi đường và nhanh chóng tìm đến đồn công an của trấn Đại Danh.

Trước cửa đồn công an có dán một câu: Đồn công an không tiếp đón những nam đồng chí mang giày cao gót và những nữ đồng chí tóc uốn!Khương Chi cúi xuống nhìn chính mình, trên người mặc đầy miếng vá còn chưa được giặt, ống tay áo còn bẩn, mái tóc càng rối bời.Khóe miệng Khương Chi hơi co giật, cô không cảm thấy hình tượng của mình có vấn đề gì cả, sau đó lập tức đẩy cửa bước vào.Đồn công an này không lớn lắm, bên trong bày một loạt bàn làm việc và ghế dựa, tất cả chỉ có ba đồng chí công an, hai nam một nữ.Thời đại này, cảnh phục là màu xanh ô liu, cổ áo theo kiểu Tôn Trung Sơn, trên áo có bốn túi, khoác lên người trông rất có tinh thần.“Chào đồng chí, đồng chí cần hỗ trợ gì?”Nữ đồng chí công an nghe thấy tiếng cửa được đẩy vào thì ngẩng đầu lên, thấy Khương Chi, cô ấy lập tức đứng lên, lên tiếng chào hỏi.Khương Chi đến gần, nói: “Đồng chí công an, tôi muốn làm hộ khẩu cho con trai mình đi học, tôi cần những thủ tục và giấy tờ gì ạ?”Nghe vậy nữ công an kia giật mình nhìn cô.Hầu hết người đến làm hộ khẩu đều là đàn ông, hiếm còn phụ nữ nào tự đi xử lý vấn đề này.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, nữ đồng chí công an này đã bình tĩnh lại, nói: “Để làm hộ khẩu, người giám hộ chỉ cần trình giấy khai sinh của đứa nhỏ và hộ khẩu, giấy hôn thú của cha mẹ là được.”Khương Chi đã biết trước sẽ có vấn đề phiền phức nhưng cô cũng không nhụt chí..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play