Đúng lúc này, đám đông hỗn loạn vô cùng.
Một tiếng thét hoảng hốt từ bên trong truyền ra, nghe giống như giọng của Cao Nhất Cầm.
Khương Chi dừng lại một chút, cô hơi nhíu mày.
Sau một lúc hỗn loạn cũng dần dần lắng lại, trong đám đông có một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Tống ra ngoài!”
Dứt lời.
Hai nam nhân viên mặc đồ đồng phục kéo lấy một thanh niên mặt mày bỉ ổi từ trong đám đông đi ra, nam thanh niên này giãy dụa rất nhiều, còn quay đầu lại nhìn về phía đám đông tản ra, thốt lên: “Cao Nhất Cầm, Nhất Cầm, anh thích em! Anh thật sự rất thích em!”
Mà Cao Nhất Cầm trong miệng anh ta đang trùm áo khoác kín mít, cô ta bị dọa sợ mất hồn.
Khương Chi cũng ngạc nhiên, không cần nghĩ cũng biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì.
Cô không ngờ mới ở những năm 80 mà vẫn có những fan cuồng chạy theo minh tinh như vậy.
Vì đã xảy ra chuyện này nên việc quay chụp cũng không thể tiếp tục, quần chúng vây xem thấy nhân viên công tác bắt đầu thu dọn công cụ máy móc thì nói thầm một tiếng “xúi quẩy”, rồi nhao nhào rời đi.
Không còn đám đông che chắn, Khương Chi cũng nhìn thấy Thi Liên Chu qua khe hở của dòng người.
Anh mặc áo sơ mi cao cổ màu đen, tay áo được xắn lên một nửa, làm lộ ra một nửa cánh tay gầy gò đang ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào máy quay đặt trên cao, trên mặt là sự tập trung rất cao.
Sóng mắt Khương Chi hơi chuyển, cô thầm nói, trái lại rất có phong cách của một đạo diễn chất lượng tốt.
Cô cũng không có lòng dạ nhìn nhiều nữa, đạp xe đạp, chậm rãi rời đi.
Nhân viên công tác đã thu dọn, cất kỹ dụng cụ quay phim, sau đó Thi Liên Chu mới đứng dậy.
Anh hơi nhắm mắt, đưa tay chạm vào vùng dạ dày, sắc mặt trắng đến mức dường như trong suốt.
Tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi vang lên: “Tạ Lâm, chuẩn bị xe đi bệnh viện.”
…
Sự kiện điện ảnh kia giống như một việc nhỏ xen vào, Khương Chi cũng không để trong lòng.
Cô trở lại bệnh viện, khóa kỹ xe đạp trong sân.
Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Lúc Khương Chi về đến phòng bệnh thì ba đứa bé đang chơi dây thun.
DTV
Tất nhiên là Tiểu Diệu cười híp mắt nhìn Tiểu Qua và Anh Tử chơi.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều phấn khích hô lên.
Trương Anh Tử buông dây xuống, cười nói: “Chị Khương trở về rồi.”
Khương Chi gật đầu, hỏi: “Hôm nay không có ai đến đây chứ?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Anh Tử trở nên căng thẳng: “Không ạ. Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không ạ?”
Dù tính cách của cô ấy hơi hấp tấp nhưng lực quan sát lại không kém, giữa trưa cô ấy thấy sắc mặt của Phó Đông Thăng buồn bã, cô ấy nghĩ chắc chắn việc ký hợp đồng với nhà xuất bản bên kia không được thuận lợi.
Khương Chi cười một tiếng: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Trương Anh Tử ngẫm nghĩ, rồi cẩn thận lên tiếng: “Chị Khương, chuyện hợp đồng thế nào rồi ạ?”
“Rất tốt. Tuy không ký được hợp đồng nhưng tình hình rất tốt.”
Khương Chi tỏ ra không quan trọng, nhún vai nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-77.html.]
Trương Anh Tử vô cùng ngạc nhiên, cũng không hiểu rõ cho lắm: “Hả?”
Vẻ mặt Khương Chi bình tỉnh, cô thản nhiên cười.
Đời trước, muốn làm ăn lâu dài thì phải cẩn thận hết sức nhưng ở thời đại này, ý thức của con người về luật pháp vẫn rất mỏng, một bản hợp đồng muốn xé là xé sao? Bên nào không thực hiện đúng trách nhiệm đã viết trên bản hợp đồng thì phải bồi thường tổn thất kinh tế cho bên còn lại.
Trước đây, khi ký hợp đồng, cô đã tăng thêm điều kiện này vào, mức bồi thường là hai ngàn đồng.
Trong tay cô nắm nhược điểm của nhà xuất bản, trái lại cô có thể thông qua điều này kiện nhà xuất bản và lấy lại khoản bồi thường này. Thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ bắt đầu làm các bước kiện tụng thì không biết đến ngày tháng năm nào mới cầm được khoảng bồi thường vi phạm hợp đồng kia.
Vả lại chuyện đối phương nuốt lời đã cảnh tỉnh cô, không có gì thoải mái bằng việc tự mình viết sách tự mình xuất bản cả.
Trương Anh Tử nhìn Khương Chi không có gì là không ổn, giọng của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là được rồi.”
Khương Chi đi đến gần giường bệnh, chạm vào trán Tiểu Diệu, khẽ nói: “Hôm nay con có thấy không thoải mái không?”
Tiểu Diệu mở to mắt lên, nhỏ giọng nói: “Không có ạ.”
Khương Chi bị đôi mắt long lanh của cậu bé làm cho mềm lòng, nói: “Buổi tối, mấy đứa muốn ăn chút gì không?”
Lúc này, Tiểu Qua lại gần, nghiêm túc nói: “Mẹ, con nghe nói người bị bệnh uống canh cá cực kỳ tốt, có phải không ạ?”
Khương Chi bật cười, trả lời: “Được rồi, vậy thì uống canh cá, ăn bánh kép.
“Bánh kẹo sao?”
Trương Anh Tử và hai đứa bé đều tò mò nhìn Khương Chi.
Khương Chi im lặng một lúc. Xem ra vào những năm 80, loại bánh kép này cũng chưa xuất hiện. Cô cười nói: “Bánh bột bắp cực kỳ ngon.”
Thời gian còn sớm, cô cũng không vội đi làm cơm ngay mà lấy giấy trắng và bút ra, tiếp tục viết bản thảo.
Cô đã quyết định tự mình lập nhà xuất bản, vậy bản thảo này tất nhiên phải viết tốt hơn nữa.
Không biết qua bao lâu, hành lang bên ngoài phòng chợt vang lên một trận tiếng bước chân rất ồn, kèm theo đó còn có tiếng lo lắng, giống như có người nào đó đã nhập viện.
Khương Chi cũng không để ý lắm, cô thấy đã đến giờ thì dặn dò mấy đứa bé một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cô mang theo cái giỏ, bên trong đó là một con cá diếc mới mua trong thương thành, còn có đậu hũ, và mười cái bánh kép.
Lúc bước ra ngoài, Khương Chi lập tức nhìn thấy trước cửa phòng 209 có rất nhiều người đứng đó.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến căn tin.
Hai vợ chồng chị gái trong nhà bếp vẫn bận rộn như trước đây, Khương Chi vẫn bước vào chỗ bếp của mình, lấy bánh kép ra rán lên trước.
Bánh kép mới được làm ra, nhiều tầng mỏng như giấy xếp lên nhau, bên ngoài vàng ươm, xốp, giòn, một lúc sau, mùi thơm của mỡ hành, tinh bột mì tràn ngập khắp căn bếp, thậm chí còn lan ra bên ngoài theo cửa sổ nhỏ của căn bếp.
Người bên ngoài xếp hàng mua cơm cũng ngửi thấy mùi thơm này, họ thốt lên:
“Ồ, mùi thơm này! Chị gái, nhà chị làm món ngon gì thế? Có bán không vậy?”
“Rất thơm! Đây là bánh hành sao? Nhưng sao lại thơm như thế?”
“Chị gái à, lấy ra cho chúng tôi xem với!”
“…”
Nghe thấy lời này, chị gái và chồng mình liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn Khương Chi đang bận rộn trong bếp, trong lòng không khỏi than khổ. Mùi vị kia quá thơm nhưng đó không phải khả năng nấu nướng của vợ chồng họ có thể làm được.
Lúc này, Khương Chi đã rán bánh xong rồi, cô bắt đầu hầm canh cá.
Cá diếc chứa rất nhiều protein, vào mùa đông, nếu được uống một bát canh thế này sẽ cảm thấy cả người ấm lên.
Bây giờ Khương Chi còn chưa biết cô vì một bát canh này mà sinh ra khúc mắc mới Thi Liên Chu một lần nữa.