Ngược lại, Lê Sơ thản nhiên, cậu ấy nói: “Tôi là người Thượng Kinh, hiện tại đang ở tạm nhà bác cả.”

Trương Anh Tử kêu lên: “Thượng Kinh?”

Ánh mắt cô ấy vừa phức tạp lại cực kỳ hâm mộ, Thượng Kinh, là nơi thiêng liêng nhất của Hoa Quốc, chỗ đó chính là thủ đô, kiếp này có lẽ cô ấy không có cách nào đến được Thượng Kinh, cô ấy liền biết tên này không cùng giai cấp với mình.

Sau một lúc lâu, cô ấy lại nghi ngờ hỏi: “Anh không đi học sao?”

Nhắc tới điều này, thật ra Lê Sơ lại có chút ngại ngùng, gãi gáy, lẩm bẩm: “Mẹ tôi nói không quản được tôi nên đã cố tình đưa tôi đến huyện Thấm để tôi rèn luyện, chờ thêm hai ba tháng thì trở về.”

Trương Anh Tử cười nhạo nói: “Tính cách như anh thì ai quản được anh chứ?”

Nghe vậy, Lê Sơ trợn mắt nhìn cô ấy, đắc ý nói: “Cô thì biết cái gì? Bác cả tôi là phó thư ký huyện ủy, quản tôi không phải chỉ là chuyện nhỏ tiện tay sao? Còn cô, cô có từng gặp quan chưa?”

Thiếu niên mười hai tuổi, đúng là lúc thích khoe khoang, nhìn thấy ánh mắt người khác ngưỡng mộ tâng bốc thì vô cùng vênh váo.

Quả nhiên Trương Anh Tử cắn môi không nói.

Khương Chi nhướng mày, hai người này tuổi còn nhỏ, lúc này không cần tới người khác phải phá đám thì tự mình cũng sẽ chia tay.

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Phó Đông Thăng đến.

DTV

Trong tay ông ấy cầm theo túi đồ lớn nhỏ, vừa nhìn thấy Khương Chi, ông ấy liền vui mừng hớn hở nói: “Đều là mấy món trẻ nhỏ thích ăn.”

Khương Chi mời Phó Đông Thăng bước vào, miệng nói lời khách sáo: “Làm phó biên tập tốn kém rồi.”

Phó Đông Thăng đặt đồ xuống, xua tay nói: “Không sao, làm gì có tốn kém hay không tốn kém, đều là chuyện nên làm.”

Dứt lời, ông ấy nhìn về phía Tiểu Trụ, vừa nhìn thấy thì ông ấy nhịn không được nhíu mày: “Đứa trẻ sao lại bị như vậy? Vậy người nhà đâu? Có phải không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ không, thật là, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thế này!”

Trương Anh Tử nghe ông ấy nói xong thì theo bản năng muốn phản bác, nhưng khi cô ấy nhìn Tiểu Trụ thì lời phản bác biến mất không nói nên lời.

Tiểu Trụ trở thành như vậy, đúng là do sơ xuất của nhà bọn họ.

Khương Chi liếc mắt nhìn Trương Anh Tử một cái, đổi chủ đề: “Vất vả cho Phó biên tập đi một chuyến đến đây, tôi đang tính hôm nay không có việc gì thì sẽ đi một chuyến đến nhà xuất bản huyện Thấm, tranh thủ lúc còn sớm giải quyết mọi chuyện, phó biên tập cũng có thể trở về sớm chút.”

Nghe vậy, Phó Đông Thăng vỗ đùi, kích động nói: “Được, được, tôi đi trước chuẩn bị, sau đó tôi qua đây đón cô.”

Ông ấy phải đi trước mở đường, không thể để Tiểu Khương đi qua nổi giận được.

Khương Chi gật đầu.

Phó Đông Thăng có việc gì đó nên cũng không ở lại lâu, lúc gần đi còn nhét một bao thư dưới gối của Tiểu Trụ.

Khương Chi mở ra liền thấy, bên trong đặt ngay ngắn mười tờ đại đoàn kết mới tinh, một trăm đồng tiền, xem như nhà văn lớn.

Trương Anh Tử kinh ngạc kêu lên: “Nhiều tiền như vậy sao?”

Khương Chi cười lắc đầu.

Trong lòng cô thông suốt, Phó Đông Thăng là sợ cô vì lời nói của Trương Nhân mà nảy sinh ác cảm với nhà xuất bản Văn học Nhân dân, rồi không gia hạn hợp đồng, hoặc là tinh thần sa sút lười làm, trì hoãn thời gian giao bản thảo, điều này đối với ông ấy mà nói đều là sét đánh giữa trời quang.

Một trăm đồng, đối với cá nhân Phó Đông Thăng mà nói, xem như phần tâm ý vô cùng chân thành.

Lê Sơ tò mò hỏi: “Nhà xuất bản huyện Thấm? Chị, chị đến nhà xuất bản làm gì?”

Khương Chi nói đơn giản: “Viết một tiểu thuyết, nói về chuyện hợp đồng.”

Vừa nghe thấy câu này của cô, ánh mắt Lê Sơ sáng lên, cậu ấy nói: “Tiểu thuyết? Tôi cũng thích đọc. Chị, chị còn có bản lĩnh này sao? Tiểu thuyết gì vậy? Nói ra đi, tôi cũng ủng hộ cho chị.”

Khương Chi ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, cũng không giả vờ thần bí, nói: “《 Anh Hùng Xạ Điêu Truyện》.”

Dứt lời, Lê Sơ nhảy dựng ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng vì hào hứng: “《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》!!”

Trương Anh Tử bị hoảng sợ, vỗ n.g.ự.c nói: “Anh làm gì vậy! Làm tôi sợ muốn chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play