Nhưng mà, cô cũng không ngờ rằng tiểu thuyết《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 có thể mang đến lợi nhuận lớn như vậy.

Một tờ báo có giá bốn xu, vậy thì một trăm bốn mươi ngàn tờ báo sẽ là năm ngàn sáu trăm đồng.

Cô vốn muốn kiếm một khoản lợi nhuận lâu dài cho nên mới làm người đạo văn, nhưng bây giờ nhìn lại, cái nghề phụ đạo văn có thể mang lại cho cô một khoản lợi nhuận cực cao, kiên trì thêm một thời gian, không nói đến chuyện làm gì khác thì ít nhất cũng đủ để nuôi mấy đứa nhỏ rồi.

Dọc đường, Phó Đông Thăng muốn nói gì đó, nhưng Khương Chi vẫn luôn không mở mắt, cho nên ông ấy không tìm được cơ hội.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đến huyện Thấm rồi.

Trương Nhân tức giận trong lòng, cho nên cô ta lái xe trở về nhà xuất bản chứ không đưa Khương Chi đến bệnh viện.

Lúc Phó Đông Thăng xuống xe, sắc mặt ông ấy tối sầm lại.

Ông ấy chửi thầm trong lòng, cái gì mà còn trẻ có triển vọng, rõ ràng Trương Nhân chỉ một cô gái ngu ngốc, cũng chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn, cũng không biết che giấu, khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái trong lòng, cũng khiến ông ấy mang tiếng xấu.

Khương Chi chẳng thèm quan tâm, cô bước xuống xe, cũng không dùng mặt nóng để áp vào cái m.ô.n.g lạnh của Trương Nhân, cô ném một tờ mười đồng lên ghế ngồi trong ô tô rồi bước đi trên đường, chuẩn bị đón taxi đến bệnh viện.

Đã một ngày trôi qua, cũng không biết An Thiên Tứ chăm sóc mấy đứa nhỏ thế nào rồi.

Phó Đông Thăng miễn cưỡng nói hai câu với Trương Nhân, sau đó ông ấy đuổi theo Khương Chi rời đi.

Cho đến khi hai người ngồi lên xe taxi, Trương Nhân mới phát hiện có một tờ tiền mười đồng sáng chói trên ghế xe hơi, sắc mặt cô ta lập tức tối sầm lại.

...

Trong xe taxi.

“Tiểu Khương, lời nói của Trương Nhân không thể đại diện cho tôi, cũng không thể đại điện cho quản lý cấp cao của nhà xuất bản đâu, chỉ khi nào chúng ta gặp được người mới biết được, chúng ta cũng không thể tùy tiện nghe lời khích bác của người ngoài, cô cứ yên tâm, nhà xuất bản chắc chắn sẽ không sửa đổi hợp đồng này đâu.”

Phó Đông Thăng lo lắng đến toát mồ hôi, ông ấy vừa nói vừa lấy ra một chiếc khăn khăn tay từ trong túi rồi lau trán.

Ông ấy thật sự sợ rằng Khương Chi sẽ có ác cảm với Nhà xuất bản Văn học Nhân dân.

Khương Chi cười nói: “Không gấp, đợi gặp được người rồi nói, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Nghe được lời này, trái tim căng thẳng của Phó Đông Thăng liền thả lỏng.

Ông ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui mừng hớn hở nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Ông ấy đã quyết định ở trong lòng, trước khi Khương Chi đến nhà xuất bản huyện Thấm, ông ấy phải đến gặp tổng biên trước, sau đó nói ra hết mối quan hệ lợi hại của chuyện này cho tổng biên nghe, bây giờ là nhà xuất bản bọn họ cần Khương Chi, mà không phải là Khương Chi lựa chọn nhà xuất bản của bọn họ!

Phó Đông Thăng lại ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, bây giờ Cung Tiêu Xã cũng đóng cửa rồi, tôi còn chưa mua chút đồ ăn gì cho đứa nhỏ đâu.”

Khương Chi ngược lại không để ý, cô chỉ nói: “Có lòng là được rồi.”

Phó Đông Thăng lắc đầu một cái: “Ôi trời, vậy sao mà được chứ?”

Ông ấy trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hay là thế này đi, hôm nay thì thôi vậy, tôi sẽ tìm một nhà khách gần bệnh viện để ở lại một đêm, chờ đến ngày mai, sáng mai tôi sẽ mua vài món ngon đến thăm đứa nhỏ, cô nói cho tôi biết số phòng bệnh là được.”

Khương Chi nhìn ông ấy một cái, thấy ông ấy thật sự nghiêm túc, cô cũng không nói nhiều, trả lời lại một câu.

Hôm nay thật sự khá trễ rồi, đi thăm bệnh cũng không thích hợp.

Bệnh viện nhân dân huyện Thấm.

Khương Chi xuống xe, xe taxi chở Phó Đông Thăng đến nhà khách.

Cô xoay người đi vào bệnh viện.

Phòng bệnh 208.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play