Cô mở cửa, liền thấy An Thiên Tứ đang ngượng ngùng cúi đầu.
“Thầy giáo An? Quên đồ gì rồi à?”
“Không... Không phải, chuyện là, người ở Khương gia thôn nhờ tôi chuyển lời cho cô, bọn họ đã đào măng xong rồi, bây giờ đang chất đống ở nhà, bọn họ muốn hỏi khi nào cô trở về, sợ măng bị hỏng mất.”
Vừa nghe thấy lời này thì Khương Chi khẽ nhíu mày.
Cô sốt ruột đến đây nên đã quên mất chuyện thu mua măng trong thôn, nếu cô thật sự ở lại đây một tháng mới về thì chắc chắc toàn bộ số măng kia sẽ bị hỏng hết, không nói đến chuyện có thể bán được cho hệ thống hay không, nhưng có lẽ thanh danh của cô sẽ lại giống như trước khi giải phóng.
Nhưng nếu như cô trở về thì mấy đứa nhỏ này phải làm sao đây?
An Thiên Tứ thấy cô có hơi do dự thì anh ấy liền nói: “Cô muốn về thôn một chuyến à?”
Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ngẫm nghĩ một lát liền nói: “Thầy giáo An, ngày mai có thể làm phiền anh giúp tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ được không, tôi phải về thôn một chuyến, bọn họ đào măng cũng không dễ dàng, nếu thật sự bị hỏng thì mất nhiều hơn được rồi”.
An Thiên Tứ vội vàng nói: “Vừa đúng lúc ngày mai tôi không bận gì”.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười nói: “Cảm ơn anh, thầy giáo An”.
“Bây giờ chúng ta cũng không phải đang ở trong trường học, cô cũng không cần gọi tôi là thầy giáo An, gọi tôi Thiên Tứ là được rồi”.
An Thiên Tứ ho nhẹ một tiếng, anh ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói.
Khương Chi dứt khoát nói: “Được, Thiên Tứ, vậy anh cũng không cần gọi tôi là mẹ Nam Qua, Khương Chi, anh gọi tôi Khương Chi là được.”
Khương Chi giỏi đối nhân xử thế, cô nhìn thấy vành tai đỏ bừng và sắc mặt có chút không được tự nhiên của An Thiên Tứ thì cảm thấy hơi khó hiểu, hình như cô đâu có làm chuyện gì để tỏ ra quyến rũ đâu, sao An Thiên Tứ lại có ý với cô chứ?
Chuyện này cũng không phải là cô tự mình đa tình, đàn ông ở thập niên tám mươi quá đơn giản, chỉ cần nhìn cẩn thận một chút thì có thể nhận ra được.
Có lẽ An Thiên Tứ cũng chưa đến mức thích cô, nhưng mà chuyện anh ấy có thiện cảm với cô là điều đương nhiên.
Mặc dù bây giờ cô không có tâm tư nghĩ về chuyện này, nhưng An Thiên Tứ rõ ràng là một đối tượng kết hôn rất tốt, dáng vẻ rất ổn, có công việc chính thức, bối cảnh gia đình vững vàng, người như vậy thì đi đến đâu cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt.
Nghĩ như vậy, Khương Chi dùng ánh mắt quan sát, đánh giá nhìn anh ấy.
Cô là thương nhân, chuyện cô suy xét đầu tiên không phải là tình cảm, mà là giá trị.
“Tôi, tôi đi trước đây, Khương Chi, sáng mai tôi sẽ đến đây.”
Dứt lời, An Thiên Tứ liền vội vàng rời đi, cô nhìn bóng lưng kia, thì cảm thấy giống như anh ấy đang chạy trốn.
Khương Chi ngượng ngùng cười một tiếng, cô lại phát bệnh nghề nghiệp nữa rồi, nhìn đàn ông như nhìn đồ cổ vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi ngồi đợi Trụ Tử thay thuốc xong, An Thiên Tứ đến bệnh viện.
Khương Chi dặn dò: “Hôm nay mẹ trở về Khương gia thôn một chuyến, mẹ sẽ về trong tối nay, mấy đứa có chuyện gì cứ nói với thầy giáo An, biết không?”
Tiểu Qua vỗ n.g.ự.c mấy cái, cậu bé cao giọng nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ba thật tốt.”
Trương Anh Tử cũng nói: “Chị Khương, chị có việc thì cứ đi làm đi, còn em ở đây nữa mà.”
Khương Chi gật đầu, lúc cô gần đi thì nhìn về phía Trụ Tử.
Đôi mắt hạnh nhân trong veo của cậu bé có chút đỏ lên, cậu bé thấy Khương Chi nhìn mình, cho nên mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ về sớm chút nhé.”
“Được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT