14.
*Note: Ngữ – y, Cao Tiểu Vũ – anh/ anh ta, Trần Chu – anh/ anh ta.
Phim nhựa đa số được dùng để quay điện ảnh vì chi phí đắt đỏ, nhưng vẫn có series truyền hình được quay bằng phim nhựa. Thời đại bây giờ các phim ảnh đều được quay bằng kỹ thuật số.
Hai ngày sau, Lý Chí Nguyên dẫn đoàn đến Uyển Đinh.
Sau khi nhìn thấy Trịnh Quan Ngữ trong căn nhà thuê kia, Lý Chí Nguyên hết sức vừa lòng và cũng rất cảm khái.
Y đã giống Cao Tiểu Vũ tám phần.
A Mạch thấy Trịnh Quan Ngữ gầy thế này đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt. Trước đây quay phim luôn có thương tích, trên người Trịnh Quan Ngữ có rất nhiều vết thương cũ, họ vẫn luôn chú ý đến thân thể của y, nhưng bây giờ xem ra bộ phim này còn nguy hiểm hơn cả phim hành động.
Chỉ nhìn trạng thái của một mình Trịnh Quan Ngữ cũng vô ích, Lý Chí Nguyên còn gọi Minh Tranh đến xem hai người họ ở cùng nhau sẽ trông như thế nào.
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ, sau đó vào bếp làm một bữa cơm như thường lệ, chờ Minh Tranh đến rồi họ cùng mời Lý Chí Nguyên một bữa cơm.
Trong bữa hai người họ cũng không nói mấy câu, vẫn hòa hợp giống như lúc bình thường, trong nhà chỉ có giọng Đan Điền Phương kể chuyện.
Trong nhà đều là nhân viên của đoàn phim, đạo diễn ngồi đó, mọi người lặng lẽ nhìn bọn họ ăn cơm.
Chờ ăn xong, Lý Chí Nguyên thấy Minh Tranh yên lặng dọn chén bát đi rửa thì đánh giá một câu: “Mỗi ngày có thể ngồi ăn chung một bàn còn tận một tháng, đây quả là một mối quan hệ không dễ dàng gì. Xem ra chúng tôi đến rất đúng lúc, nếu đến trễ không chừng hai đứa thành chồng già với nhau.”
Lời này làm cho cả hai ngây ra, Minh Tranh ngơ ngác nhìn Trịnh Quan Ngữ.
Lý Chí Nguyên thấy ánh mắt của hai người chợt vỗ tay xuống: “Đúng – Chú muốn trạng thái hai người vừa mới nhìn nhau, phải tế nhị, không cần vợ chồng già, đoạn trước phim cần mơ hồ một chút, hiểu không? Mơ hồ, kiềm chế.”
Trịnh Quan Ngữ và Minh Tranh nhìn nhau, gật đầu cái hiểu cái không.
Vào ngày đoàn phim đến, bó hoa gừng cắm trên tủ cũng héo khô, Trịnh Quan Ngữ không thể không nhắc nhở mình, Minh Tranh thuộc về y vào mùa hè đó đã kết thúc.
Lý Chí Nguyên cảm thấy trạng thái bây giờ của họ rất đúng, thế là quyết định khai máy ngay lập tức.
Mối quan hệ của nhân vật trong phim là kiểu cũ, cảnh sát và con trai của trùm buôn thuốc phiện, Minh Tranh đóng vai Trần Chu một cảnh sát chống ma túy, chuyển đến tầng dưới nhà của Cao Tiểu Vũ để điều tra, và rất máu chó là cả hai yêu nhau.
Nhưng điều đặc biệt là, Cao Tiểu Vũ trong phim từ đầu tới cuối đều biết mục đích Trần Chu tiếp cận mình nhưng vẫn tỉnh táo chìm vào.
Chủ đề của bộ phim này là lằn ranh, là mất kiểm soát, là Cao Tiểu Vũ như con thiêu thân lao đầu vào lửa và tình cảm không chân thành của Trần Chu.
Trong cảnh đầu tiên, Lý Chí Nguyên sắp xếp rất kỳ lạ, quay theo trình tự để bọn họ gặp nhau. Trịnh Quan Ngữ còn tưởng rằng Lý Chí Nguyên sẽ để họ quay cảnh trên giường trước, không ngờ lại còn diễn ra từ từ.
Ở bên cạnh trường quay, Trịnh Quan Ngữ đeo túi kiểu cũ chờ chuyên viên trang điểm chỉnh trang cho mình — Lý Chí Nguyên cảm thấy mặt mộc của hai người họ vẫn đẹp, đẹp quá sẽ không thực, cần phải có một ít tì vết.
Trịnh Quan Ngữ vừa trang điểm vừa nghe Lý Chí Nguyên dạy diễn cho Minh Tranh.
“Cậu nhìn thấy Cao Tiểu Vũ, trạng thái cậu cần là “ẩn”.” Lý Chí Nguyên nói, “Tôi muốn cậu thể hiện cảm giác xa cách, mập mờ và thăm dò. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu tiếp cận cậu ta có mục đích, Cao Tiểu Vũ không thể nhìn thấu được cậu, khán giả không thể nhìn thấu được cậu, cậu phải có cảm giác bí ẩn.”
Lý Chí Nguyên luôn chỉ nói về cảm giác.
Giảng cho Minh Tranh xong, sau đó sẽ là Trịnh Quan Ngữ. Nhưng Lý Chí Nguyên không nói gì với y mà chỉ điều chỉnh một tư thế thoải mái trên ghế: “Chú không nói cậu phải diễn thế nào, cậu hẳn đã nắm rõ trong lòng.”
Ý này chính là y tự do phát huy.
Trịnh Quan Ngữ cười cười: “Hay là chú cũng giảng gì cho cháu đi, để cháu an tâm.”
“Cho nên chú qua đây đây.” Lý Chí Nguyên thở dài, “Quan Ngữ, cảm ơn cậu đồng ý đóng bộ phim này.”
Trịnh Quan Ngữ cầm một que gỗ nhặt trên đất chọt tới chọt lui, nhìn qua có chút lơ đễnh.
Y nghe vậy suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: “Phải là cháu cảm ơn chú. Năm cháu 14 chú dùng “Phút chốc” đưa cháu ra mắt, cháu đã đóng rất nhiều phim nhưng chưa từng gặp được nhân vật nào mà cháu rất thích. Bộ phim này của chú cho cháu cảm giác rất quái lạ, cháu luôn cảm thấy đời này của cháu như thể chờ để diễn Cao Tiểu Vũ…”
Lý Chí Nguyên nhìn y: “Cậu…”, “Cậu biết diễn, nên tự có chừng mực đi.”
Đoàn phim chuẩn bị đến giữa trưa thì bắt đầu, Lý Chí Nguyên vẫn luôn đứng khoanh tay cân nhắc vấn đề ánh sáng và góc chụp với thợ quay phim.
Khi ánh mặt trời thích hợp nhất để soi gương chiếu xuống, Lý Chí Nguyên hô —
“Action.”
Các nhân viên đều yên tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ trắng đang từ từ tiến vào máy quay.
Cao Tiểu Vũ chậm rãi đi bộ trên đường về nhà.
Hôm nay anh tan làm sớm vì tiết học nhạc buổi chiều được giáo viên toán mượn.
Cuộc sống hôm nay cũng không khác gì hôm qua. Một mình về nhà, một mình nấu cơm, một mình xem TV…
Khi đến cách hành lang còn một khoảng, anh nhìn thấy ở chỗ lối vào có hai bóng người đang hút thuốc. Một người trong đó mặc đồng phục lao động của nhà máy trà gần đó, là gương mặt Cao Tiểu Vũ quen biết, sống ở gần đây. Một người khác mặc áo sơ mi đen anh chưa từng gặp.
Họ nói với nhau mấy câu, người mặc đồ lao động xoay người rời đi.
Cao Tiểu Vũ tò mò đi chậm lại. Nơi đây có rất ít người lạ đến, nhất là những người nam chỉ nhìn bóng lưng cũng đã cảm thấy đẹp trai trẻ tuổi.
Một giây sau đó Trần Chu mặc sơ mi quay người lại, ngậm thuốc lá, đứng từ xa nhìn Cao Tiểu Vũ.
Trịnh Quan Ngữ có thể cảm giác được mình bị Minh Tranh nhìn đến đổ mồ hôi.
Không phải vì ánh nắng hay nhiệt độ, mà là vì ánh mắt kia. Là Trần Chu nhìn y, là ánh mắt thuộc về Trần Chu, nhưng Trịnh Quan Ngữ vẫn không kìm được nhịp tim đập nhanh của mình, cả người cũng thấy khó chịu.
Phản ứng của y là thật, bởi vì Minh Tranh chưa từng nhìn y như thế.
Sau khi chạm mắt nhau vài giây, anh cúi đầu xuống.
Bước chân của Cao Tiểu Vũ nhanh hơn. Anh đi lướt qua Trần Chu bước đến cầu thang.
Vừa đi được mấy bước sau lưng đã nghe một tiếng gọi: “Này —”
Cao Tiểu Vũ nghe thấy nhưng anh không nhúc nhích, vẫn bước nhanh lên lầu.
Trần Chu nói sau lưng anh: “Anh rơi đồ này.”
Lúc này Cao Tiểu Vũ mới dừng bước lại. Anh xoay người đẩy kính hỏi: “Anh đang nói tôi?”
Trần Chu gật đầu chỉ chiếc ví dưới chân mình — Là ví tiền Cao Tiểu Vũ vô tình đánh rơi khi vừa đi vừa tìm chìa khóa.
Trần Chu lặp lại: “Anh rơi đồ.”
Cao Tiểu Vũ nhìn anh, lại đẩy kính lần nữa mới từ từ đi qua. Anh vừa định ngồi xuống nhặt thì Trần Chu đã cúi xuống trước anh một bước.
Ánh mắt của Cao Tiểu Vũ dừng lại trên lưng Trần Chu một giây, hai giây.
Trần Chu đưa ví cho anh sau đó cười nói: “Anh ở lầu mấy? Tôi vừa chuyển đến lầu một.”
Có vẻ lầu 1 đã được cho thuê, vốn ban đầu có một bà cụ sống một mình ở đây, vừa qua đời cách đây không lâu.
Lần này giọng điệu của Cao Tiểu Vũ nhẹ nhàng hơn: “Tôi ở tầng trên anh.”
Trần Chu gật đầu, đưa một chai nước qua: “Mời anh uống nước.”
Cao Tiểu Vũ nhìn chai nước kia, cuối cùng nhận lấy, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
“ — Cut.”
Lý Chí Nguyên cầm kịch bản đi tới nói với Trịnh Quan Ngữ: “Đổi một cảm giác khác quay lại xem? Trọn vẹn quá.”
“Trọn vẹn chỗ nào?”
“Nhiều lắm.” Lý Chí Nguyên biết y hiểu, “Đừng nặng nề như thế.”
Trịnh Quan Ngữ nhíu mày, bắt đầu tranh luận với Lý Chí Nguyên: “Cháu cảm thấy ánh mắt trước khi cúi đầu của Cao Tiểu Vũ hẳn là nên nặng nề, đó là… cảm giác xác nhận? Khi đi đến trước mặt Trần Chu thì ánh mắt mới trở nên khiếp đảm, nhưng đó là giả vờ.”
Lý Chí Nguyên suy nghĩ, cau mày: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”
“Bởi vì cháu thấy Cao Tiểu Vũ là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Lý Chí Nguyên hơi kinh ngạc.
“Dù sao cảnh này trong tưởng tượng của cháu… Trần Chu vừa xuất hiện, thế giới của Cao Tiểu Vũ cũng đảo lộn tất cả. Kết hợp với logic của hành vi tiếp cận thăm dò Trần Chu sau này, cháu cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là rất hợp lý.”
Đây là cách lý giải vấn đề của từng người khác nhau. Thực tế, trên kịch bản viết “Cao Tiểu Vũ và Trần Chu gặp nhau lần đầu tiên ở tầng dưới, hai người đều mang lòng riêng đối diện nhau, lướt qua nhau, đối thoại…” Về phần đối mặt nhau thế nào, mang lòng riêng thế nào thì khó mà nói rõ, tất cả đều do đạo diễn và diễn viên tự tưởng tượng.
Quan điểm của Lý Chí Nguyên khác y, ông cau mày: “Tôi lại cảm thấy không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, hẳn là anh ta có chút đề phòng và tò mò? Cái giả vờ liếc mắt vừa rồi của cậu tôi thấy có hơi thừa, lúc tôi xem cậu diễn cảm thấy trong ánh mắt của cậu có sự yêu thích và cả đau khổ.”
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: “Tình cảm của Cao Tiểu Vũ là sự đau khổ, chuyện xảy ra trong nháy mắt làm anh ta rất sợ hãi.”
Lý Chí Nguyên tiêu hóa ý của Trịnh Quan Ngữ rồi mới nói: “Thử lại xem, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: “Được.”
Cả quá trình Minh Tranh chỉ nghe bọn họ tranh luận, mặt không chút biểu cảm, im lặng đi quay diễn lại lần nữa cùng Trịnh Quan Ngữ.
Minh Tranh đã từng nghe nói Lý Chí Nguyên thường xuyên thay đổi kịch bản lâm thời nên cũng không lấy làm lạ.
Nhưng chỉ một ánh mắt này họ bị kéo cả một buổi trưa.
Chỉ một cảnh quay này bọn họ quay suốt mười mấy lần. Đi đi lại lại trong nhiệt độ hơn ba mươi độ C, không ngừng quay đi quay lại ánh mắt Cao Tiểu Vũ gặp Trần Chu vào lần đầu tiên.
Chỉ vì một ánh mắt.
Lý Chí Nguyên không nói qua hay không qua, chỉ muốn họ quay đi quay lại.
Vì đã tốt còn muốn tốt hơn và bảo đảm chất lượng phim nhựa nên việc quay đi quay lại là chuyện bình thường. Nếu như quay bằng kỹ thuật số thì còn đỡ, nhưng phần lớn bộ phim này đều quay bằng phim nhựa, chỉ có một phần nhỏ là dùng kỹ thuật số bổ sung.
Trong thời đại phim nhựa suy thoái như hiện nay, việc có thể tham gia đóng một bộ phim nhựa là rất hiếm có, đây là một trong những lý do quan trọng nhất để Minh Tranh muốn đóng bộ phim này, cậu có một cảm giác rất kính trọng phim nhựa. Quay đi quay lại nhiều lần thế này thật ra Minh Tranh cảm thấy có hơi đau lòng, vì phim nhựa rất đắt đỏ.
Vì một ánh mắt, bọn họ quay lại không biết bao nhiêu lần… Dù sao thì Minh Tranh cũng bị Trịnh Quan Ngữ và đạo diễn tra tấn đến cực kỳ mệt mỏi.
Sự cố chấp của Trịnh Quan Ngữ cũng làm Minh Tranh không thể nào hiểu được.
Hai người họ đứng dưới bóng râm một lúc, Minh Tranh do dự khuyên y: “Chúng ta quay theo lời đạo diễn đi? Không cần cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ lý giải của anh không đúng đâu?”
Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu muốn dạy tôi diễn?”
…. Lúc này lại lấy thân phận ra đè người ta.
“Ý của tôi là, có thể quay theo ý đạo diễn muốn…” Minh Tranh nói bất đắc dĩ, “Anh đừng nghiêm túc quá.”
Trịnh Quan Ngữ kiên quyết từ chối: “Để đạo diễn Lý ngẫm lại đi, nếu cảnh này được sửa lại cũng tốt, càng gay cấn hơn.”
Minh Tranh lại thở dài.
Trong đoàn phim này, địa vị của Trịnh Quan Ngữ là lớn nhất, đạo diễn cũng phải chiều y ba phần, nếu y vẫn cương quyết như thế thì cảnh này chỉ có bế tắc.
Chợt Minh Tranh rất không thích một Trịnh Quan Ngữ cương quyết thế này.
“Cậu phải tin cảm giác của tôi.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Tôi dám khẳng định rằng ngay cả người viết ra Cao Tiểu Vũ cũng chưa hẳn đã hiểu hết Cao Tiểu Vũ. Anh ta vẫn luôn sống trong một hoàn cảnh rất áp lực, cuộc sống vừa kìm nén vừa cẩn thận, cho nên nội tâm của anh ta có rất nhiều năng lượng các cậu khó có thể tưởng tượng được, tình cảm là một. Kỳ thật khi anh ta nhìn thấy Trần Chu thì đã có dự cảm người đó là một cảnh sát, là một mặt đối lập rất thu hút anh ta, anh ta không nên đến gần, nhưng tình yêu là thứ không thể giải thích rõ ràng, tôi chắc chắn vào giây phút gặp mặt kia anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…..”
Minh Tranh lơ đãng lắng nghe, cậu thở dài đưa nước trên tay cho Trịnh Quan Ngữ, ngắt lời: “Anh uống nước trước đi.”
A Mạch vừa mới đưa nước nên Trịnh Quan Ngữ không muốn uống, y bị Minh Tranh ngắt lời nên trong lòng có hơi nôn nóng, y không nhận chai nước nên từ chối: “Tôi không khát.”
“Trịnh Quan Ngữ.” Minh Tranh mất kiên nhẫn, “Anh uống nước trước đi.”
… Cậu ta gọi mình là gì?
Trịnh Quan Ngữ to mắt kinh ngạc nhìn Minh Tranh: “Cậu gọi tôi là gì?”
Cũng chính lúc đó y giật mình nhớ ra đã rất lâu rồi người này không gọi mình là thầy Trịnh.
Minh Tranh vô cảm: “Anh không tên là Trịnh Quan Ngữ à? Chẳng lẽ muốn tôi gọi anh là Cao Tiểu Vũ?”
Nói xong cậu dừng lại: “Nói lần thứ ba, anh uống nước trước đi.”
Sau khi đối mặt nhau giây lát, Trịnh Quan Ngữ tránh mắt Minh Tranh trước. Y hít một hơi thật sâu cầm lấy chai nước kia, vặn nắp mở uống.
Minh Tranh thấy y nghe lời mới nói tiếp: “Cả đoàn phim chỉ có mình anh là người duy nhất nghĩ Cao Tiểu Vũ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đừng ngoan cố nữa, chúng ta quay như lời đạo diễn nói.”
Lời rõ ràng là thương lượng, nhưng giọng thì không.
Trịnh Quan Ngữ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu đang hỏi tôi à?”
“Đương nhiên là không.” Minh Tranh cau mày, “Chẳng qua tôi cảm thấy anh thế này không ổn lắm.”
Trịnh Quan Ngữ mất kiên nhẫn: “Không ổn thế nào? Không ổn cái gì?”
Trịnh Quan Ngữ không nghe thấy câu trả lời vì giây tiếp theo Minh Tranh đã sáp qua nhẹ nhàng tháo chiếc kính gọng đen thuộc về Cao Tiểu Vũ từ sống mũi của Trịnh Quan Ngữ xuống.
Đó là một động tác hơi thái quá. Trịnh Quan Ngữ nín thở, trong nháy mắt đó y tự mình đa tình cho rằng Minh Tranh muốn hôn y.
“Anh suy nghĩ cho Cao Tiểu Vũ quá nhiều, tôi cảm thấy không ổn.” Minh Tranh nói nghiêm túc, “Chỉ vừa bắt đầu quay phim thôi, chúng ta từ từ, được không?”
SHARE THIS: