Cuối cùng Aeron cũng tới được chỗ Yoon Bae rồi. Anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khẩn khoản cầu xin nhìn cậu. Theo như lời anh, Yoon Bae cũng không di chuyển chút nào cả.
“Tôi mệt mỏi lắm rồi, Aeron à.”
“Tôi biết rồi. Vậy nên từ giờ tôi sẽ không làm em mệt mỏi thêm lần nào nữa.”
“Lần trước anh cũng đã nói như thế.”
“Tôi xin lỗi. Lần này tôi chắc chắn sẽ giữ lời hứa mà.”
“Anh… rốt cuộc vì lý do gì mà lại cần đến tôi hả? Anh vẫn luôn miệng nói muốn tôi ở bên cạnh… tại sao lại không cho tôi biết lý do?”
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ là cảm thấy bản thân sau này sẽ không thể sống nếu không có em.”
Thế rồi, Aeron nhẹ nhàng cầm lấy tay Yoon Bae, sau đó dịu dàng bế cậu xuống dưới. Cậu vừa đặt chân xuống sàn nhà còn chưa kịp đứng vững anh đã ôm chầm lấy cậu một cách vội vàng.
“Đừng bao giờ tự buông bỏ mạng sống của mình nữa, Yoon Bae à. Bây giờ tôi đã biết toàn bộ sự thật rồi. Xin lỗi vì đã không tin tưởng em. Thực sự xin lỗi.”
Yoon Bae đứng đó chẳng biết nói điều gì. Cậu thậm chí còn không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào. Giận anh? Hay là lại thản nhiên tha lỗi cho anh như lần trước? Nhưng một nô lệ như cậu thì làm gì có quyền tha thứ cho ai chứ? Có tha thứ hay không thì họ cũng chẳng có ảnh hưởng gì mà. Sau lần phản kháng vừa rồi, cậu lại chấp nhận thân phận của mình thêm một lần nữa. Aeron buông tay cậu ra rồi giữ lấy vai cậu, sốt ruột nói:
“Em đừng im lặng như thế. Hãy cứ trút giận lên người tôi đi!”
Mặc dù trong lòng cậu đã hoàn toàn vô cảm đối với anh, nhưng như nhận được một mệnh lệnh, cậu không suy nghĩ nhiều vẫn vung tay giáng thẳng một cú đấm thật mạnh vào mặt anh.
Thì ra đây là cú đấm của một tuyển thủ boxing. Người cậu không quá cao to nhưng cú đấm vừa rồi quả nhiên là rất đau và mạnh. Không hiểu sao sau khi bị cậu đấm cho một cú thật mạnh như vậy, sự tội lỗi trong lòng Aeron lại vơi đi được ít nhiều. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Yoon Bae vẫn tiếp tục túm lấy cổ áo anh, liên tục đấm vào mặt anh với vẻ mặt vô cảm. Aeron cũng chỉ có thể đứng im như trời trồng mặc cho cậu có đánh đau thế nào đi chăng nữa. Anh biết chỉ nhiêu đây thôi chắc chắn vẫn không đủ để bù đắp, nhưng anh chỉ còn cách đó, ngoài ra chẳng thể làm gì hơn.
Yoon Bae cũng không chút thương tâm, tay phải túm tóc anh kéo xuống, chân trái co lại đá thật mạnh vào bụng anh. Tiếp theo, cậu lấy khuỷu tay của mình giã vào lưng anh rồi giơ chân đạp thẳng vào giữa lồng ngực anh khiến anh ngã ngửa ra nằm giữa giường.
Dường như Yoon Bae vẫn chưa có ý định dừng cho đến khi cậu trèo lên ngồi trên bụng anh, cuộn chặt nắm tay giơ lên, vừa định giáng xuống thì thấy anh lúc này đã rất vật vã, thậm chí máu mũi cũng đã chảy cả ra ga giường. Yoon Bae khựng lại giữa chừng, cau mày nhìn anh đang thở hổn hển. Cậu buông thõng tay xuống, sau đó lại đưa một tay ra quay mặt anh thẳng lên rồi đẩy cằm cho mặt anh ngửa lên trần nhà.
“Sao anh lại để tôi đánh như vậy?”
Aeron nhoẻn miệng cười hời hợt.
“Đơn giản là vì tôi muốn chuộc lỗi với em.”
“Anh nghĩ nhiêu đây có đủ không?”
“Đương nhiên là không.”
“Anh vừa cướp đi cơ hội để được gặp mẹ của tôi đấy. Tôi không quan tâm tôi là gì trong mắt anh hết, nhưng khi nãy nếu không phải là mẹ tôi nói đỡ, tôi sẽ giết anh ngay lập tức sau khi tỉnh dậy, Aeron.”
“Mẹ em đã nói đỡ cho tôi sao? Tôi phải cảm ơn bà ấy rồi. Vậy nếu không giết tôi, em có muốn nhốt tôi xuống căn hầm đó rồi hành hạ tôi từng ngày hệt như khi trước tôi đã đối xử với em không? Tôi sẽ chiều em theo ý em tất.”
Nghe đến đây, Yoon Bae trèo xuống khỏi người của Aeron. Cậu ngồi bên cạnh anh lắc đầu, thở dài.
“Thôi bỏ đi. Thay vì cứ đối tốt với tôi sau đó lại hành hạ tôi, anh cứ đối với tôi một cách tàn nhẫn, thô bạo như những người khác là được.”
Yoon Bae dứt câu Aeron liền bật dậy một cách vội vàng. Anh quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt hoang mang.
“Như vậy sao mà được chứ?”
Máu mũi lại chảy xuống, Yoon Bae bất lực lại đưa tay ấn vào giữa trán anh một cái cho anh ngã ngửa ra. Lúc này, ngay cả cậu cũng không hiểu bản thân tại sao lại tha thứ cho anh một cách dễ dàng trong khi anh đã khiến cậu đau đớn và khổ sở suốt bao nhiêu lâu như vậy. Là do những lời của mẹ cậu? Hay là do cậu đang chuẩn bị tinh thần để có thể thích ứng được với những lần tiếp theo? Chẳng quan tâm. Dù sao thì đấm anh được vài cái cậu cũng đã cảm thấy hả dạ hơn ít nhiều rồi.
“Aeron à.”
“Ừ.”
“Anh còn muốn chuộc lỗi nữa không?”
“Em lại định đánh tôi tiếp sao?”
“Không. Tôi đói. Anh đã bắt tôi nhịn đói hơn cả tuần rồi còn gì.”
Nghe đến đây, Aeron lại lần nữa bật dậy. Anh vừa định nói sẽ kêu người hầu chuẩn bị đồ ăn cho cậu thì nhớ ra là toàn bộ người hầu và vệ sĩ trong biệt thự đều đã bị anh giết chết hết rồi. Cả hai người cùng nhau xuống nhà. Nhìn căn nhà tối om, vắng lặng, Yoon Bae có chút khó hiểu mà bật đèn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT