1.

Lần đầu gặp bạn trai, tôi đang nhổ một cây liễu rủ.

Năm đó vào Ngày hội trồng cây, tôi và cô bạn cùng phòng tham gia Câu lạc bộ Bảo vệ Môi trường, cùng nhau kéo một cây non vào hố đã đào trước đó, cô ấy đỡ cây, còn tôi thì đào đất, khí thế ngất trời.

"Duyệt Duyệt à, bà có thấy cái cây của tụi mình hơi lệch không?" Bạn cùng phòng ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi với giọng lo lắng.

Quả thực là vậy, lệch đến mức mắt thường cũng có thể thấy.

Không biết chạm vào mạch nào, tôi đã đưa ra một quyết định đi ngược lại lời dạy của tổ tiên, đến tận bây giờ nhìn lại tôi cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

Tôi dang rộng hai chân, hạ thấp hông, hai tay giữ chặt cây non, dồn hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, định dùng sức mạnh cơ bắp để nhổ cây non lên.

Kết quả là trong tiếng cười "Ha ha ha, ha ha ha, Lý Duyệt, bà ngốc quãi " đinh tai nhức óc của bạn cùng phòng, một tiếng "ầm" vang lên, cây non bị nhổ bật gốc, giọt mồ hôi óng ánh chảy trên đôi má hồng hào và thân thiện của người dân là tôi. Kiêu hãnh và vẻ vang.

Trong khi mọi người im lặng như tờ, bạn trai tương lai của tôi, lúc ấy là phóng viên của một nhóm ảnh trong trường, há hốc mồm kinh ngạc nhìn hết những điều này.

Chiếc máy ảnh trong tay anh không làm nhục sứ mệnh. Một tiếng "Tách” vang lên, khoảnh khắc huy hoàng này đã được ghi lại.

Đêm hôm đó, trên diễn đàn trường xuất hiện một nhóm ảnh dự thi ——"Lực bạt sơn hà khí cái thế., lục hoá cân quắc hiển anh tư".

*Sức mạnh dời núi lấp bể, khí thế ngất trời, người con gái (chiếc khăn trùm đầu của phụ nữ (cân quắc), cũng là từ dùng để chỉ những bậc anh thư) lộ anh thư khi trồng cây.

Kể từ ngày đó, bạn trai bị hấp dẫn bởi phong cách quyến rũ độc đáo của tôi, bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng.

Mà tôi, cũng nổi tiếng trên diễn đàn trường bốn năm liên tiếp.

2.

"Ting ting".

Âm thanh thông báo của Wechat đặc biệt rõ ràng trong phòng tự học yên tĩnh. Tôi nhìn bạn trai hết sức tập trung…nằm sấp ngủ, thở dài, lấy điện thoại di động của anh ấy, chuẩn bị chuyển sang chế độ yên lặng.

Không ngờ tin nhắn chưa đọc lại khiến tôi nhướng mày.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên ~

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Trước đó làm phiền anh nhiều rồi, cuối tuần có rảnh không, em mời anh ăn cơm nha [ Hình trái tim.JPG]

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: [ Biểu cảm dễ thương của mèo con.JPG]

Bạn trai tôi tên Thần Hiên, nếu chỉ nghe hai chữ này thì rất có khí chất của tổng tài bá đạo. Lại gọi thêm "anh trai", lập tức hiện lên nhu tình mềm mại.

Cái tên đẹp như vậy nhưng đáng tiếc lại có một cái họ rất "ngựa": Mã.

"Mã Thần Hiên". Tôi chế giễu tên của anh không mới cũng không cũ, rất có khí chất của thành thị và nông thôn mix vị.

Anh không phục nói: "Họ Mã thì làm sao, có rất nhiều người nổi tiếng thời đại mới đều mang họ Mã mà ."

Ta: "Kể vài cái tên đi."

Anh vạch lên đầu ngón tay: "Mã Siêu, Mã Lương, Mã Trí Viễn...... Suýt nữa quên mất, còn có Mã Tam Lập!"

*Là các danh tướng, nhà thơ thời xưa của Trung Quốc, Mã Tam Lập (1914 – 2003) là diễn viên hài.

Tôi: "… Anh kể mấy người này, ý là bọn họ là người nổi tiếng thời đại mới à?"

Đôi mắt anh ngấn lệ: "Mã Tam Lập cũng không phải hả?"

Anh: "Vậy Neymar thì sao, Neymar chắc chắn là người nổi tiếng thời đại mới!"

* Neymar: Mã Nội Nhĩ theo phiên âm tiếng Trung.

Ta: " Quả thật Neymar là... Neymar họ Mã à!!!"

Tôi nhìn điện thoại trong tay, lại nhìn bạn trai đang ngủ say, ghé vào tai anh nói thì thầm: "Em xem điện thoại của anh nha."

Hỏi cũng hỏi rồi, không nghe thấy là do lỗi của anh.

Tôi thành thạo nhập 0424, đã mở khóa.

Mật mã này không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật của tôi. Lần đầu tiên biết chuyện này, tôi cũng xoắn xuýt rất lâu, là sinh nhật người nhà của anh ấy ư, hay là sinh nhật người bạn gái nào đó của anh ấy?

Sau đó, tôi lấy hết dũng khí hỏi anh ấy, không ngờ tới anh ấy lộ ra vẻ mặt chấn động: "Em không biết hả?"

Anh ấy: "Đây là ngày Avengers 4 ra mắt ở Trung Quốc"

Anh ấy: "Đây là ngày giỗ của Iron Man đó!!!"

Tôi: "..."

Tôi: "Oa, đau lòng quá, anh có đập chậu cho Iron Man không?"

*Tục trước khi khiêng quan tài đi thì con trai trưởng hoặc cháu đích tôn (nói chung người gần với người chết nhất) bưng cái chậu đốt vàng mã lên rồi đập, đập càng bể thì càng tốt, tại cái chậu đó tượng trưng cho cái nồi (cái xoong/thau chậu gì đó) của người chết, đập bể tức là người chết dễ đem theo (để đựng/lấy tiền khi con cháu hoá cho họ), đập xong mới được khiêng quan tài đi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh ấy có một khuôn mặt đẹp trai như vậy mà trước khi yêu đương với tôi vẫn luôn độc thân rồi.

Tôi lướt lên xem lịch sử trò chuyện giữa anh ấy và Giang Khả Nhi.

Không nhìn không biết, quả là mở mang tầm mắt.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên, anh có ở đó không?

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập:?

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Sáng nay em mua trà sữa cho khoa mà mua dư một cốc

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Em ở đây cũng không quen biết ai, chỉ có anh Thần Hiên là tốt với em thôi. Em để trà sữa ở chỗ anh rồi ~

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Ồ, cám ơn.

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: 【 Đã chuyển khoản 】

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Àiii, anh khách khí như vậy làm gì [ Le lưỡi.JPG]

Nói thì nói vậy, nhưng động tác nhận chuyển khoản cũng chẳng ngừng lại.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên lặng lẽ uống nha ~ Đừng để những người khác nhìn thấy đó

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Đây bí mật nhỏ của hai ta [ Hình trái tim.JPG]

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Tôi đã uống xong, chỉ cần ba ngụm thôi

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Uống trà sữa còn phải giấu diếm người khác, tôi đâu phải gián điệp đột nhập quân đội đâu.

Tôi:... Anh đang biểu diễn ba ngụm va một con lợn đấy à?

Trà xanh nhỏ kiên nhẫn, liên tục triển khai tấn công suốt mấy ngày.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên, tay em đau quá

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Em khí lực nhỏ... Hôm mua trà sữa cho anh và khoa, nặng ơi là nặng mà không ai giúp hết …

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Nhưng không sao đâu, em là một cô gái kiên cường ~ Em cũng một mình trải qua rồi

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: ( Gửi một bức ảnh có bộ lọc ánh sáng dịu)

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Chỉ là vết đỏ trên tay vẫn rất nghiêm trọng… Ai, có đôi khi em cảm thấy buồn vì chỉ có một mình. Nếu như cạnh em có ai đó có thể dựa vào, dù chỉ là đi cùng em qua một đoạn đường này, em cũng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều...

Nhìn thấy đoạn này, tôi không nhịn được tấm tắc khen ngợi.

Đầu tiên tỏ vẻ yếu thế, nói rõ tình trạng chấn thương. Ngay sau đó, cố tình chỉ ra" Mua trà sữa cho anh và khoa ", ám chỉ mình đã từng trả tiền cho anh. Phía sau là tổ hợp quyền thức liên tiếp, hình tượng một người vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, trầm lặng nhưng lại thuần khiết như hoa sen hiện lên trên giấy.

Cuối cùng, nhấn mạnh và ra ám hiệu việc mình không có bạn trai, khơi dậy trí tưởng tượng.

Cái này ai nhìn mà không liên tưởng.

Tôi bình tĩnh lướt tiếp, nắm tay to bằng bao cát(?) đã nắm chặt dưới gầm bàn.

Không ngờ tới ——

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Ha ha, cấp hai cô học không tốt lắm đúng không

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17:?

Tôi:?

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Kiến thức vật lí lớp 8. Với cùng một áp lực, diện tích bị ép càng lớn thì áp suất càng nhỏ và tác dụng của áp suất càng ít.

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: [ Gửi đi hình ảnh ]

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Đây là sơ đồ phân tích lực xách trà sữa ban đầu.

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: [ Gửi đi hình ảnh ]

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Đây là sơ đồ phân tích lực khi đặt một miếng bìa cứng dưới tay cầm

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Lên đại học, kiến thức cấp hai trả hết cho thầy cô, ha ha ha

Thực lòng mà nói, trước khi đọc lịch sử chat, tôi đã đồng cảm với chính mình, thậm chí còn tưởng tượng ra vở kịch vợ cũ nghèo hèn phục thù.

Hiện tại, tôi đồng cảm với trà xanh nhỏ.

Trà xanh nhỏ không hổ là trà xanh nhỏ. Trong mắt tôi, đây đã là chuyện kinh thiên động địa rồi, mà cô ta vẫn có thể tìm anh ấy như không có chuyện gì xảy ra.

Sự kiên nhẫn của Mã Thần Hiên rõ ràng đã cạn kiệt, mỗi lần trả lời đều cách nhau một hoặc hai ngày, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên, bên ngoài tối quá đi mất… Em nhát gan, anh có thể lên lầu ba của tòa nhà giảng dạy được không

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh ơi, anh đẹp trai nhất màaa, lần trước em còn đãi uống trà sữa nữa [ Hình trái tim.JPG]

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: [ Gửi file âm thanh]

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Cô có thể nghe Quốc tế ca. Chủ nghĩa cộng sản sẽ xua tan hết thảy bóng tối và ma quỷ, soi đường và chỉ lối cho cô.

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh Thần Hiên ~ Anh giúp em sửa máy tính được không?

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Không

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17: Anh ơi, không phải anh đang học ở khoa máy tính hỏ?

Người nổi tiếng thời đại mới Mã Tam Lập: Đúng. Cô có thể hỏi tôi mối quan hệ giữa DFT và biến đổi Z, giữa DFT và hệ số Fourier là gì

Giang Khả Nhi ban chấp hành khóa 17:...

Tôi tắt điện thoại, yên lặng lay bạn trai dậy.

Mã Thần Hiên vẻ mặt mê mang, chẹp miệng: "Tan lớp hả?"

Tôi: "Chưa tan lớp."

Tôi: "Anh có muốn học một khóa học cá nhân không?."

Mã Thần Hiên:?

3.

Đùa thì đùa, nhưng sự thật và nguyên tắc vẫn cần được giải thích rõ ràng.

Tôi để giao diện Wechat của trà xanh nhỏ trước mặt Mã Thần Hiên, trước khi giải thích tiền căn hậu quả, tôi xin lỗi vì đã xem lịch sử nhắn tin trò chuyện của anh ấy mà chưa được phép. Sau đó, tôi phân tích kỹ càng mọi chi tiết từng bước của trà xanh nhỏ. Giải thích một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra một sự thật.

Mã Thần Hiên: "Vì vậy ý của em là cô ta thích anh?"

Tôi: "Có khả năng như vậy."

Mã Thần Hiên: "Mục đích khi cô ta nói với anh những lời này là để theo đuổi anh phải không?"

Tôi: "Có thể là theo đuổi, hoặc cũng có thể trêu đùa thôi."

Mã Thần Hiên hoài nghi, sờ cằm nói: "Tại sao anh không nhận ra được nhỉ?"

Tôi: “... Anh thử cảm nhận bằng tất cả sức lực của mình xem nào."

Mã Thần Hiên dùng sức cảm nhận.

Mã Thần Hiên: "Anh cảm thấy hơi mơ màng, hơi ngớ ngẩn, hơi buồn nôn và hơi choáng váng."

Mã Thần Hiên: "Anh còn hơi đói bụng nữa, buổi trưa chúng mình đi nhà ăn tầng ba ăn gà kho được không?"

Tôi: “... Em bảo anh động não, chứ không bảo anh động ruột."

Mã Thần Hiên tiếp tục hỏi.

Mã Thần Hiên: "Tại sao cô ta lại muốn theo đuổi anh? Cô ta toàn muốn anh giúp cô ta làm gì đó, chẳng lẽ cô ta không làm việc gì giúp anh à?"

Tôi: "Có phải đàn em này điềm đạm, đáng yêu, nói năng nhỏ nhẹ, hành động yếu ớt như liễu nghiêng trước gió khiến người người xót xa, lại như sen nước e thẹn trước gió mát đúng không?"

Mã Thần Hiên: "Làm sao anh biết được?"

Tôi: "Khi câu lạc bộ anh liên hoan, không phải anh từng gặp qua cô ta rồi hả?"

Mã Thần Hiên nhìn tôi một cách kì lạ, như thể tôi đang hỏi một vấn đề không giống bình thường.

"Mỗi lần liên hoan anh nộp 50 tệ chỉ để biết có bao nhiêu càng cua đã tiến vào bụng anh, để biết cá tuyết hay mực ăn ngon hơn, mỗi người được ăn mấy phần beefsteak. Anh không phải đến đó để xem mọi người trông thế nào."

Tôi: “... Được rồi. Phần lớn đàn ông đều thích con gái thể hiện sự yếu đuối trước mặt họ, điều đó có thể k1ch thích h@m muốn che chở của họ, để hình tượng của những người đàn ông càng thêm to lớn."

Mã Thần Hiên cảm thấy rất khó hiểu, "Tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy nhỉ? Nếu như hình tượng của bọn họ cần người khác đến “xuất hiện” mới trở nên to lớn, điều đó không phải chứng minh bình thường bọn họ rất yếu hả?"

Mã Thần Hiên: "Không lẽ người bị trộm ví tiền, họ sẽ cảm thấy 『 Tôi rất giàu có 』 hả?"

Mã Thần Hiên: "Anh không thích kiểu người như vậy, anh chỉ thích khỏe khoắn, mạnh mẽ thôi. Thay vì hoa sen nước, anh lại thích hành cát được trồng trên sa mạc Gobi nắng gió hơn, xanh tươi mơn mởn, còn có thể làm rau trộn."

Mã Thần Hiên nhìn tôi trìu mến: "Cũng giống như em, em có thể ăn hai cân thịt bò kho tương, đến tận bây giờ anh vẫn rất tò mò về điều đó."

Khóe miệng tôi giật giật.

Nên gọi anh là ngốc nghếch hay là chân thành đây.

Tôi nắm lấy tay của anh ấy."Nào, chúng ta đi đến nhà ăn gọi gà kho thôi."

4.

Mã Thần Hiên vui vẻ như một tên ngốc khi được ăn món gà kho mà anh ấy hằng mong ước.

Tôi gắp một đũa mì dầu nhét vào trong miệng. Vị thì là và hạt tiêu đậm đà k1ch thích vị giác, miếng sườn mềm mịn, vừa vào miệng đã tan ra, hành tây và ớt chuông đẫm nước, ngon ngọt ăn kèm với sợi mì vàng dai dai, quả thực là sự hưởng thụ tối cao.

Tôi uống thêm một ngụm nước ô mai mát lạnh rồi thở dài sung sướng.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất, quả nhiên là bữa ăn mỗi ngày.

"Anh Thần Hiên, anh cũng ở đây à!"

Âm thanh kinh ngạc, vui sướng từ trên trời rơi xuống, làm vỡ nát vẻ mặt hạnh phúc của tôi, giếc chếc tôi luôn.

Cô gái diện chiếc váy sáng màu được cắt may vừa vặn, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Gương mặt thanh tú, lớp trang điểm rất nhạt, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện cô ta sử dụng hai lớp phấn trắng ngà và một lớp kem lót màu tự nhiên, lại rất tâm cơ không kẻ eyeliner, để tạo vẻ đẹp tự nhiên trời sinh đã có, không cần son phấn.

Có thể nói đã tốn rất nhiều công sức.

Giang Khả Nhi nhìn Mã Thần Hiên thâm tình.

Mã Thần Hiên ngẩng đầu lên.

Mã Thần Hiên lại cúi đầu xuống.

Anh ấy chọc vào tay tôi, "Này, đây là Trương Khả Nhi đúng không?"

Tôi: “... Anh hỏi cái quần què gì vậy."

Giang Khả Nhi đang cầm khay cơm trên tay, thấy anh ấy không nhúc nhích, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Cuối cùng, tôi không đành lòng, đẩy bát vào trong, ra hiệu cho cô ta ngồi đối diện tôi.

Giang Khả Nhi đặt khay cơm đối diện với tôi, người lại ngồi xuống một bên khác, đối diện Mã Thần Hiên, dùng giọng điệu ngọt ngào hỏi anh ấy: "Anh Thần Hiên, anh không nhìn thấy tin nhắn Wechat của em hả, tại sao anh không trả lời em?"

Môi và lưỡi Mã Thần Hiên đang vật lộn với một miếng gà kho khổng lồ, anh ấy mơ hồ trả lời: "Tôi thấy rồi, tôi vừa xem nó với người yêu của mình. Giữa chúng tôi còn xuất hiện những quan điểm, suy nghĩ khác nhau nữa."

Hai mắt Giang Khả Nhi sáng bừng lên, bằng tốc độ ánh sáng lại biến thành vẻ mặt kinh ngạc, hơi che miệng lại, gương mặt giả vờ khó xử.

"Tại sao, tại sao chuyện này có thể xảy ra, làm sao chị ấy lại có thể nghĩ anh như vậy... Anh Thần Hiên, em thật sự chỉ muốn cảm ơn anh, bình thường anh luôn bảo vệ em, nghĩ cho em khắp mọi nơi, em chỉ muốn mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn sự vất vả của anh. Làm sao có thể có ý muốn phá hỏng mối quan hệ tình cảm của anh chị?"

Vừa dứt lời, cô ta quay sang phía tôi, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, nước mắt rưng rưng trên đôi hàng mi."Chị là bạn gái của anh Hiên phải không? Em và anh ấy chỉ là tình cảm bạn bè trong sáng, anh ấy chỉ chăm sóc em như em gái mà thôi. Cho dù chị không thích em đi chăng nữa, làm sao chị có thể không tin tưởng anh ấy như vậy? Nếu em là người yêu của anh ấy, em nhất định sẽ ủng hộ anh ấy vô điều kiện, tin tưởng anh ấy, càng không dễ dàng nghi ngờ những quyết định của anh ấy..."

Nước mắt trên mi của cô ta sắp rơi xuống."Anh, em nói có đúng không?"

"Cô đang nói cái gì thế?"

Cuối cùng Mã Thần Hiên cũng nhai xong miếng thịt gà kia, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Giang Khả Nhi.

"Tôi muốn từ chối cô một cách trực tiếp, thẳng thừng, người yêu của tôi lại nhất quyết khuyên tôi nên từ chối cô một cách khéo léo. Cô ấy nói cô là con gái, da mặt mỏng, tôi nói cô ấy đang có định kiến giới, da mặt nam giới không nhất thiết đều dày. Ví dụ như tôi, tôi rất nhạy cảm và tinh tế, giỏi quan sát cảm xúc người khác để nói chuyện, tôi chỉ yếu kém việc từ chối người khác thôi."

Mã Thần Hiên nhìn cô ta, chân thành hỏi: "Vì vậy, cô có thể nhanh chóng đi ra chỗ khác được không? Ba người chúng ta ngồi ăn cùng nhau rất chật chội."

Tôi len lén nhìn Giang Khả Nhi, lần này cô ta thực sự sắp khóc rồi.

Nhưng mà cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười dịu dàng."Không sao đâu, em ăn ít lắm, sẽ xong ngay đây."

Đúng là ít thật. Cả một khay cơm to như vậy, chỉ đặt duy nhất một chén canh nhỏ phát miễn phí trong nhà ăn.

Giang Khả Nhi đưa thìa lên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, uống một ngụm nho nhỏ.

Một bát canh rong biển và trứng lại có thể ăn ra dáng vẻ thưởng thức trứng cá muối hảo hạng. Tôi phải vỗ tay khâm phục.

Giang Khả Nhi như vô tình liếc qua bát của tôi, giật mình kêu lên."Chị, trong bát của chị là cái gì thế?"

"Cái gì là cái gì hả " Mã Thần Hiên trở nên mất kiên nhẫn sau ba lần bảy lượt bị làm phiền."Đây không phải là ——"

Ánh mắt của anh ấy dừng lại trên khay ăn của Giang Khả Nhi, lời nói đột nhiên dừng lại.

"Để tôi đi." Anh ấy nói với giọng ngơ ngác, vẻ khó chịu giữa hai lông mày biến mất. Anh ấy xua xua tay về phía Giang Khả Nhi, vẻ mặt thương hại và nói "Cô không cần nói gì cả, tôi hiểu rồi."

Tôi thậm chí còn không biết anh ấy hiểu cái gì.

Nhưng hành động tiếp theo của Mã Thần Hiền khiến tôi phun nước ô mai ra ngoài luôn.

Anh ấy ra hiệu cho Giang Khả Nhi nhìn về một hướng, nói nhỏ: "Chỗ kia là khu vực của bộ phận hỗ trợ đồ ăn. Yên tâm, điều này không có gì đáng xấu hổ cả. Còn nữa, nhà trường nhất định sẽ bảo vệ thông tin cá nhân của sinh viên."

Anh ấy vừa chỉ vào bát của tôi, vừa giải thích một cách nghiêm túc:

"Đây là mì, ăn ngon lắm."

Sắc mặt của Giang Khả Nhi chuyển sang màu gan heo. Tôi véo mạnh vào đùi, cố gắng ngăn mình cười đin như ngựa hí.

"Không phải thế, em hiểu nhầm thôi " Giang Khả Nhi nói với giọng yếu đuối, "Hóa ra chị có thể một mình ăn hết một tô mì cơ á."

Cô ta mỉm cười với Mã Thần Hiên."Em còn tưởng anh ấy chơi xấu, cố ý bắt nạt chị. Dù sao làm gì có cô gái nào có thể một mình ăn hết một tô mì chứ."

Cô ta nhấp thêm một ngụm canh ( Nhìn qua có vẻ cô ta chỉ dùng canh để làm ướt bờ môi), rồi nhẹ nhàng thì thầm: "Như em, mỗi bữa chỉ uống một bát canh nhỏ thôi đã no rồi."

Mã Thần Hiên nhìn cô ta, giống như đang tự hỏi điều gì đó. Vẻ mặt muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Anh ấy giống như sợ đả kích Giang Khả Nhi, cẩn thận, cân nhắc tìm từ nói "Tôi thật cảm thấy... Cô nên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

"Ông họ của tôi trước khi mất cũng có biểu hiện như này, mỗi ngày một bát nhỏ, còn chỉ có thể ăn thức ăn lỏng......"

Giang Khả Nhi không thể nhịn được nữa: "Em không có bệnh!"

Mã Thần Hiên vẫn rất do dự. " Nhưng cô cũng không còn bình thường nữa."

Giang Khả Nhi nhận ra được mình mất bình tĩnh, nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm thè lưỡi. "Em biết đàn anh quan tâm em rồi. Nhưng mà bây giờ em đang giảm béo, dù sao con gái mà, ai cũng muốn giữ gìn vóc dáng của mình."

Cô ta cố ý nhìn thoáng qua tôi.

"Con gái phải xinh. Gầy đi không chỉ tốt với bản thân mình, đó cũng là sự tôn trọng tối thiểu dành cho bạn trai tương lai. Nếu như cái cơ bản nhất là dáng người cũng không biết giữ gìn, muốn ăn gì thì ăn, coi như may mắn có bạn trai đi, nhất định không sớm thì muộn cũng bị bạn trai bỏ rơi thôi. Dù sao, chẳng có người đàn ông nào lại thích một người con gái không giống con gái."

Yên lặng như tờ. Tôi còn đang sốc vì không ngờ rằng trong môi trường đại học này, tôi còn có thể nghe một phát biểu mất não như vậy thì Mã Thần Hiên đã lên tiếng.

Anh ấy nói một cách nghiêm túc: "Vậy sau này cô có bạn trai, nhất định phải cho anh ta tết tóc đuôi sam."

Giang Khả Nhi:?

Mã Thần Hiên: "Còn phải cố gắng tiết kiệm tiền, mua cho anh ta một căn Tứ Hợp Viện."

Giang Khả Nhi:?

Mã Thần Hiên: "Lại lấy thêm cho anh ta vài ba người vợ lẽ."

Nói xong, Mã Thần Hiên cũng thu dọn xong khay cơm của hai chúng tôi, một bên bưng đi, một bên hỏi tôi: "Buổi chiều xem phim xong mình đi ăn gì nhỉ, thịt bò kho, chân giò, hay gà popcorn?"

Tôi kéo tay anh ấy, "Hôm nay thay đổi khẩu vị, ăn chay."

Mã Thần Hiên ngầm hiểu, "Được rồi, anh sẽ đi mua cá rán."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play