Diệp Thiển bỗng nhiên xông tới khiến dì Trương cũng hoảng sợ, sau khi nhìn kỹ lại là cô thì bà đã bình tĩnh lại, vội hỏi: "Chuyện này là sao thế?"

Diệp Thiển không nói cho dì Trương biết mình muốn chạy trốn, chỉ nói là do Thạch Lỗi quay lại khiến cô sợ hãi.

Dì Trương đây được xem là người nhiệt tình hiếm hoi trong tòa nhà này. Bình thường những người khác nghe tiếng động ở nhà bọn họ, cũng không ai tình nguyện ra bảo vệ công bằng hay làm gì, chỉ có mỗi dì Trương là thường xuyên quan tâm.

Chỉ là dì Trương tạm thời giữ cô lại thì được nhưng lâu dài thì hết cách.

Nếu Thạch Lỗi mà ầm ĩ lên thì ai cũng không được bình yên.

Diệp Thiển cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, định đợi một lát sẽ ra ngoài.

Dì Trương lớn tuổi, ngủ sớm dậy sớm, vốn cũng định dậy làm đồ ăn sáng cho nên giữ Diệp Thiển ở lại ăn cùng.

Diệp Thiển biết rõ hiện tại mình không có tiền, trong khoảng thời gian ngắn khó tránh khỏi cảnh giật gấu vá vai, hai mươi ngàn kia còn phải tiết kiệm. Cô do dự giây lát cuối cùng không quyết liệt từ chối dì, ở lại ăn ké chút đồ ăn sáng, lấp đầy bụng xong đã có tinh thần hơn.

Diệp Thiển không dám phát ra tiếng động khi xuống lầu, cô lặng lẽ lấy túi da giấu ở góc cầu thang ra đến ngân hàng làm thẻ rồi bỏ tiền vào.

Trước mắt cô không quan tâm đến vấn đề ăn mặc, chỗ ở hay việc đi lại mà đi thẳng đến tòa án, dự định đưa ra yêu cầu tố tụng. Nếu không đợi thêm vài ngày nữa, cô sợ sẽ phải chết thêm một lần.

Rồi đến kháng án với phán quyết kháng án, ít nhất cũng phải tốn mấy tháng, đối với Diệp Thiển đang nóng lòng muốn ly hôn quả là một vấn đề lớn.

Bây giờ tình hình tài chính của cô có hạn nên không có cách nào tìm được luật sư tốt. Bởi vì trước đây nguyên chủ cứ năm lần bảy lượt nhường nhịn, cho nên phía bên cảnh sát không có ghi chép báo cáo, Diệp Thiển chỉ có thể đến bệnh viện tiến hành giám định thương tích trước.

Diệp Thiển cảm giác cuộc ly hôn này không dễ dàng, cũng đã chuẩn bị tâm lý trường kỳ kháng chiến rồi. Cô sợ đến lúc đó Thạch Lỗi nổi điên lên, sau khi bị kiện sẽ xin quyền bảo hộ thân thể.

Suy cho cùng thì Diệp Thiển hơn nguyên chủ về bằng cấp và kiến thức, biết tất cả quy trình như thế nào, cũng biết cách tận dụng lợi thế có sẵn.

Nhưng có câu không bột đố gột nên hồ, Diệp Thiển cũng có lúc không thể ra tay.

Việc ly hôn này không thể giải quyết được trong một sớm một chiều, Diệp Thiển cũng không thể dựa vào hai mươi ngàn để mà ngồi dưng ăn hoang, phải tìm việc gì để có thu nhập mới được.

Chẳng qua là ­trình độ học vấn của nguyên chủ có hạn, bây giờ hầu như các công việc kiếm tiền bằng vẻ ngoài đều yêu cầu trình độ đại học trở lên. Cho dù trong đầu cô có kiến thức đi nữa nhưng cô cũng vẫn chỉ là một người có trình độ học vấn cấp ba, không thể nào tìm được một công việc tạm ổn.

Diệp Thiển không khỏi tức giận vì nguyên chủ dốt nát, học thì không học, chỉ biết mơ mộng để cuối cùng dùng cả đời mình trả giá.

Nhưng người đã chết rồi, Diệp Thiển cũng hết cách, trước mắt chỉ có thể tìm một công việc không yêu cầu trình độ học vấn cao, không phải là phục vụ thì cũng là người giúp việc nhà.

Các công ty cũng có yêu cầu đối với người giúp việc nhà, bởi vì khách hàng có thể là gia đình bình thường mà cũng có thể là nhà giàu thượng lưu.

Diệp Thiển chọn tới chọn lui, thậm chí còn có ý định lừa đảo để kiếm tiền. Cuối cùng cô đã tìm được một xưởng làm rượu trái cây đang tuyển nhân viên thời vụ thu hoạch trái cây để làm rượu, tiền công được tính theo cân.

Thật ra thì Diệp Thiển do thấy đối phương cung cấp thức ăn với chỗ ở, mặc dù điều kiện hơi kém thật nhưng cô cũng không cần chi tiêu quá nhiều, phải để dành một số tiền để nâng cao trình độ học vấn mới được.

Lúc Diệp Thiển đi học đã từng làm thêm vài việc lúc nghỉ hè, được trải nghiệm cuộc sống làm thuê. Nhưng ngồi suốt mấy tiếng trong nhà xưởng, qua ngày hôm sau chẳng thể đứng thẳng lưng nổi. Bởi vì thời gian đầu chưa quen việc, hai đầu ngón tay của cô đều sưng hết cả lên.

Nguyên chủ bị bạo hành gia đình một thời gian dài, vốn sức khỏe cũng không được tốt lắm. Mỗi ngày kết thúc công việc, Diệp Thiển đều cảm thấy đau đầu mỏi chân, người dính vào giường là chẳng muốn ngồi dậy nữa.

Ở xưởng làm rượu trái cây phần lớn đều là các học sinh nữ bỏ học đi làm, sau thời gian vùi đầu làm việc kiếm sống, lúc ngủ sẽ cùng nhau bàn luận chuyện trên mạng.

Diệp Thiển nằm tê liệt trên giường, nghe bọn họ nói chuyện ở bên kia, lúc nói đến cái tên quen thuộc, cô cũng không nhịn được mà vểnh tai lên lắng nghe.

"Phim mới của Lạc Hiểu Song cập nhật rồi, mau đến xem!" Em gái tóc bob chìa ra chiếc điện thoại vẫn còn hơi mới của mình ra, dựng trước một ly nước trên bàn rồi gọi đồng nghiệp ngồi xuống xem cùng.

Diệp Thiển mệt mỏi đến mức không muốn cử động, chẳng qua là nghe được cái tên "Lạc Hiểu Song", cô không nhịn được mà bò dậy từ trên giường để xem.

Lạc Hiểu Song trong màn ảnh rực rỡ, trang nhã, chịu khổ mấy năm trong giới giải trí hiện tại đạt được thành tựu xuất sắc, là tiểu hoa đán đang nổi.

Diệp Thiển nhớ ba năm trước Hiểu Song khi đó mới có chút khởi sắc, cô từng nói sẽ chờ cô ấy trở thành nghệ sĩ nổi tiếng của thời đại mới. Thật không ngờ chớp mắt cái lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Hôm nay cô ấy xem như đã công thành danh toại, cô ở đây chỉ có thể ở đây âm thầm chúc mừng.

Ở phần cuối của các bộ phim truyền hình đang phát sóng hiện nay sẽ có một số đoạn phim hậu trường ngắn của các diễn viên, còn có một vài cuộc phỏng vấn ngẫu nhiên.

Diệp Thiển bất giác xem đến nhập tâm, lúc nghe thấy có phóng viên nhắc đến Mạc Đình Xuyên, lòng cô hơi chấn động.

Các phóng viên tham gia phỏng vấn Lạc Hiểu Song đồng thời cũng muốn làm rõ một số tin đồn.

Lạc Hiểu Song hơi che mặt nhìn về phía ống kính, tỏ ra hơi ngượng ngừng: "Bộ phim này quả thực là do anh Mạc đề cử, nhưng cũng không hề giống như trên mạng nói. Tôi nghĩ có lẽ là do Thiển Thiển nên anh Mạc mới quan tâm tôi như vậy."

Nghe thấy tên mình, mắt Diệp Thiển sáng lên, cô đổi tư thế dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm màn ảnh nhỏ bên dưới.

Năng lực của Diệp Thiển không hề tầm thường. Ban đầu vì muốn sát cánh với tập đoàn Nặc Á của Mạc Đình Xuyên nên cô thành lập công ty sản xuất phim Điện ảnh và Truyền hình Phương Chu, cũng có chút danh tiếng ở Thịnh Kinh, thế nên tên của cô cũng không xa lạ gì với cánh truyền thông.

Đặc biệt là ngay ngày hôn lễ cô lại gặp tai nạn, tên tuổi lại càng nóng hơn. Bây giờ thi thoảng truyền thông sẽ đưa tin cô vẫn còn là người thực vật nằm trong bệnh viện, còn Mạc Đình Xuyên đến giờ vẫn chưa kết hôn, người ngoài vẫn luôn truyền tai nhau Mạc Đình Xuyên là người chung tình nhất.

"Người ta chỉ còn lại một hơi thở vậy mà còn ngây ngốc trông nom, đúng là có vấn đề." Diệp Thiển lặng lẽ mắng, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được cảm xúc ngọt ngào đang dâng lên, nhưng xen lẫn ngọt ngào là sự chua xót vô cùng.

“Trúc mã” mà cô yêu nhất, cho dù hiện tại anh đang chăm nom cho thân thể của cô nhưng tương lai của hai người hoàn toàn là một ẩn số.

Cách nhau mấy trăm cây số, ở giữa lại có khoảng khách thân phận khó mà vượt qua.

Sống trong gông xiềng của thân phận mới, Diệp Thiển trước giờ luôn luôn tự tin cũng mất đi vẻ chói lọi. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm Mạc Đình Xuyên nói rõ hết tất cả mọi chuyện. Nhưng mà cô cũng có lý trí, nếu đường đột chạy đến như thế, trước tiên chưa nói đến chuyện có thể gặp được anh hay không, cho dù có gặp được đi nữa thì chắc chắn cô cũng bị cho là người điên rồi ném ra ngoài mà thôi.

Diệp Thiển thở dài thất vọng, đánh một dấu tick trên lịch, đếm từng phút từng giây mà mình sống.

Bởi vì Lạc Hiểu Song nhắc đến Diệp Thiển, các phóng viên cũng thuận theo đó mà hỏi chút tình hình của Diệp Thiển.

Khóe mắt Lạc Hiểu Song hơi rũ xuống, ánh mắt long lanh, quả nhiên, người đẹp rơi lệ đều khiến người ta xúc động.

"Tôi nghĩ Thiển Thiển nhất định sẽ tỉnh lại, bọn tôi đều mong cô ấy tỉnh lại."

Trên phần bình luận có mấy chữ "Chị em gái thương yêu nhau", phía sau có mấy người theo đó mà khen Lạc Hiểu Song biết cách làm người, không có ngoại lệ. Có người còn nói thấy Lạc Hiểu Song hay chạy đến bệnh viện, có thể nói là rất có tâm với người bạn thân đang sống thực vật.

Diệp Thiển híp mắt nhìn một hồi, có chút phiền muộn trong lòng đối với mấy lời nói và đồn đoán trên mạng.

Chuyện ly dị đúng như Diệp Thiển đã đoán, không hề thuận buồm xuôi gió.

Lần đầu tiên mở phiên tòa Thạch Lỗi không có mặt, chỉ đành dời ngày mở tòa.

Lần hoãn này kéo dài đến một tháng.

Trong thời gian này Diệp Thiển cũng nhờ dì Trương và ủy ban khu phố làm chứng chuyện này.

Công việc trong xưởng làm rượu trái cây không có hạn chế gì, bình thường chỉ cần chủ động làm việc thì xưởng sẽ không tùy tiện đuổi việc.

Mỗi tháng Diệp Thiển đều có hơn hai ngàn để bỏ vào sổ, trừ đi chi tiêu cần thiết hàng ngày thì vẫn còn được hơn một nửa.

Cô lại đến tiệm sách cũ để tìm một ít sách, dự định giải quyết chuyện ly hôn xong sẽ đi đăng ký thi.

Trong những năm này, người không có trình độ học vấn làm bàn đạp, xuất thân không có gì đặc biệt như nguyên chủ, nếu muốn có công việc tử tế thì chẳng có cơ hội nào.

Cho nên Diệp Thiển cảm thấy đây là chuyện quan trọng thứ hai sau việc ly hôn.

Thời điểm thanh xuân phản nghịch, Diệp Thiển cũng từng cho rằng đi học là vô ích, chẳng qua là do ảnh hưởng của gia đình, cuối cùng cô cũng học đến nơi đến chốn.

Hiện tại rơi vào tình cảnh này, Diệp Thiển cũng rất muốn tát mình của ngày xưa mấy bạt tai, có vẻ như đây là sự trừng phạt cho sự thiếu hiểu biết của cô.

Sau tám giờ tối, toàn bộ nhà xưởng trở nên tĩnh lặng. Mọi người đều mệt mỏi vì một ngày bận bịu, không ai rảnh rỗi để đi lang thang, ai cũng trở về nhà trọ thật sớm.

Diệp Thiển ôn bài một lát, nhớ ra hôm nay mình vừa mua điện thoại second-hand, thế là cô lấy sim điện thoại vừa mới làm gắn vào.

Kiểu dáng điện thoại là kiểu mới ra mắt mấy năm gần đây, chỉ có phía sau lưng bị nứt. Đối với người có thể mua được điện thoại như vậy mà nói, đương nhiên sẽ có cảm giác mới mẻ.

Diệp Thiển đăng ký tài khoản WeChat mới, nhân lúc trước khi ngủ, cô lướt xem một số tin tức truyền thông của Thịnh Kinh.

Nặc Á vẫn như mặt trời giữa trưa, còn Phương Chu của cô thì không có tin tức gì đặc biệt. Diệp Thiển nghĩ chắc là anh trai Diệp Túc đang nhờ người xử lý, vì bà chủ là cô đây đang nằm ở bệnh viện không biết sống chết, nhân viên hẳn là cũng đã chạy sạch rồi.

Diệp Thiển bấm vài dãy số mình thuộc lòng vào màn hình, mấy lần muốn bấm gọi, nhưng lại chán nản mà thở dài.

Bây giờ cô còn chưa xử lý xong tình huống trước mắt, cũng không biết làm sao để chứng minh mình là Diệp Thiển thật. Nếu như gọi điện rồi bị chặn, sợ là sau này muốn đến gần cũng khó.

Lý trí khiến tất cả sự xúc động của Diệp Thiển bình tĩnh lại. Cô mở Weibo lần lượt tìm tài khoản chính thức của Lạc Hiểu Song, Nặc Á và Phương Chu để theo dõi và lướt xem một số tin đồn mới nhất.

Cô gái tóc bob trong nhà trọ đi ngang qua Diệp Thiển, thấy cô ngẩn người trước một tấm selfie của Lạc Hiểu Song, hào hứng đến chen chúc với cô, "T ra cô cũng thích Lạc Hiểu Song à!"

Diệp Thiển cười một tiếng, không đáp lại.

Mặc dù cô gái này bỏ học đi làm nhưng việc theo đuổi thần tượng thì luôn đứng nhất. Lạc Hiểu Song tuyên truyền gì cô ấy cũng biết, lập tức thao thao bất tuyệt nói về thần tượng của mình.

Diệp Thiển không khỏi tự hào, Hiểu Song có người hâm mộ nhiệt tình như thế cũng là một chuyện tốt.

""Nữ thần của tôi đẹp như vậy, cũng chỉ có ông chủ của Nặc Á xứng đôi, hi vọng nữ thần cũng có một mình thuộc về!""

Diệp Thiển nghe cô gái cảm khai, bất giác hơi sửng sốt, hỏi: ""Không phải ông chủ của Nặc Á đã kết hôn rồi sao?""

""Cũng không hẳn, nghe nói người mà khi trước anh ấy muốn kết hôn chưa kịp qua cửa đã gặp tai nạn xe, bây giờ không biết sống chết ra sao." Cô gái hất cằm, không quan tâm đến ai khác ngoài nữ thần của mình, ""Ban nãy tôi đã nói rồi, nữ thần và ông chủ của Nặc Á rất xứng đôi, nữ thần có nhiều hợp đồng đều là do anh ấy đưa cho, nghĩ lại thì cũng có chút thú vị nhỉ."

Diệp Thiển không khỏi nghĩ đến lời nói mà Lạc Hiểu Song nói trong phỏng vấn ngày đó, mắt cô hơi cụp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play