15.
Nhưng làm sao cũng không ngờ đến rằng, những ngày tháng tôi sống ở đây lại là quảng thời gian an nhàn sung sướng nhất.
Đại nương bên căn nhà tre vẫn săn sóc cho tôi như khách.
Không cần phải xuống ruộng, không cần phải chẻ củi, không bị trách mắng, cũng không bị bỏ đói.
Tôi cũng chẳng dám lơ là, phơi điển tích tự họa, trông nom văn phòng tứ bảo, không có ngày nào không dốc hết sức lực cả.
Tổng thể mà nói thì, sóng yên biển lặng.
Ngoại trừ ban đêm thôi.
Xung quanh đây đều là sương mù dày đặc, sớm tối không tan, chẳng phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác nữa, ban ngày trong viện chim hót hoa thơm, nhưng khi vào đêm thì quỷ khóc sói gào, kinh hãi vô cùng đến đập tường và rung lắc dữ dội lắm.
Tôi nghi ngờ bọn nó đang nhắm vào tôi, đây chính là kiếp nạn mà sư phụ tôi từng nói.
Tuy tôi không ngửi được mùi hương của bản thân, nhưng lỡ thật sự giống như những lời mà anh trai của Đỗ Trạch Thần nói, vậy anh ấy không chịu sự ảnh hưởng đó sao?
Cho dù anh ấy khẩu vị của anh ấy không phải tôi thì mấy yêu ma quỷ quái kia như nào?
Anh ấy bảo vệ cho tôi, để không trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng ư?
Đêm nay phòng của Đỗ Trạch Thần tối thui, tôi lại lại tiếng ồn xung quanh làm cho không tài nào ngủ được.
Bất luận thế nào đi nữa, tuy anh ấy thâm sâu khó lường, nhưng cũng từng cứu tôi, chứa chấp tôi, có ơn với tôi, tôi không thể làm liên lụy đến anh.
Vẫn là nên tiếp tục lên đường tốt hơn.
Sau khi trời sáng, căn nhà tranh vẫn hài hoa như mọi ngày cùng với tiếng chim hót hoa thơm.
Tưởng chừng như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Mà dưới bóng râm của mái hiên, Đỗ Trạch Thần đang nhàn nhã ngã lưng trên chiếc ghế lười để đọc sách, giống như sẵn tiện giám sát luôn cả tôi, cứ thong thả nằm đó chỉ huy tôi làm việc.
Có đôi lúc cũng như xảy ra ảo giác, hình như tôi đã quay về khoảng thời gian sống cùng với sư phụ vậy.
Nhưng tôi biết, người này không phải sư phụ của tôi.
Sư phụ luôn lôi thôi lếch thếch, lại không biết chữ, vẽ bùa vẽ chú được tính là tố chất văn hóa cao nhất của ông rồi đó.
Nhưng Đỗ Trạch Thần thì khác, anh ấy thẳng tắp như tre trong bộ đồ Tôn Trung Sơn, khi mặc trường bào màu xanh thì rất thư sinh nhã nhặn, đến dáng đứng khi cầm bút lông cũng toát ra vẻ phong nhã.
Đây là những thứ đã được nuôi dưỡng từ trong xương cốt mà ra.
Trời quang trăng sáng, đến mức bản thân nhìn đến ngây người lúc nào không hay.
16.
Mà cái tên Đỗ Trạch Thần hình như nhìn thấu ý đồ của tôi hay sao đó, anh ấy canh chừng tôi còn nghiêm khắc hơn bình thường kìa.
Tôi chẳng qua chỉ là trèo lên cây dâu tằm trong sân, anh ấy cũng phải lấy cây tre chọc một phát cho tôi ngã bằng được.
Vì quá hoảng hốt nên tôi nhắm mắt la toáng lên, rơi thẳng vào lòng anh.
Đây là cái ôm có mùi hương hoàn toàn khác giữa ba nuôi tôi và thi thể này, nó lạnh buốt tựa như sương sớm lạnh lẽo.
Tôi lại ngây người nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng thả tôi đứng xuống đất, hỏi: “Cô nương trèo cây là định đánh chủ ý quỷ quái gì sao?”
Tim tôi đập rất nhanh, bàn tay xòe ra với đống dâu nát bấy bên trong, tỏ vẻ ba phần vô tội bảy phần chân thành: “Vốn dĩ muốn hái để hiếu kính cho anh.”
Tầm mắt của Đỗ Trạch Thần dời xuống lòng bàn tay bị nhuộm đầy màu tím xanh, đôi mắt suy tư sâu xa lắm.
Không biết có phải anh bị tấm lòng của tôi làm cho cảm động không, những ngày kế tiếp anh không thèm lộ diện giám sát tôi nữa.
Đêm hôm đó, tôi nhân lúc mặt trăng ẩn thân vào các tầng mây dày đặc, liền leo cửa sổ trèo tường chuẩn bị tẩu thoát.
Ra khỏi căn nhà tranh, có tiếng gào thét xin tha thiết chói tai từ phía sau những bụi cây rậm rạp.
Tôi vốn không muốn nán lại quá lâu, vậy mà từ đâu tôi lại nghe được chủ đề có liên quan đến tôi.
Giọng nói đó cực kỳ nịnh hót lấy lòng: “Công tử nếu như đã hưởng thụ xong món ngon đó rồi thì chia cho chúng tôi một chút thôi cũng được ạ.”
Mặt trăng đã bò ra khỏi tầng mây, ánh sáng lập tức chiếu rọi xuống.
Tôi nhìn thấy cái thứ đang nói chuyện thè lưỡi dài cỡ ba thước, một bên hốc mắt trống không, con ngươi treo lủng lẳng trên gò má, làn da thối rữa. Trên mặt không có chỗ nào lành lặn cả.
Cùng lúc đó ánh trăng cũng chiếu rọi lên một người đang được đối phương cầu xin.
Quả nhiên là Đỗ Trạch Thần.
Anh ấy vẫn là bộ dáng ôn hòa và nhã nhặn, nhưng giọng nói lại lạnh thấu tâm can, “Ngươi cũng xứng sao?”
Vừa dứt lời, tứ chi của con lệ quỷ gớm ghiếc đó đột nhiên nổ tung, hất văng cả phần đầu, máu thịt lẫn lộn thành một đống bấy nhầy.
Tôi kinh hãi, có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của Đỗ Trạch Thần có đúng không?
Cùng lúc đó cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, ra tay tàn ác như anh, có phải trên mặt anh vẫn trẻ trưng ra bộ mặt ôn hòa nhã nhặn đó không?
Và rồi, sự tò mò sẽ hại chết người.
Chỉ nhìn một cái thôi, tôi như rơi vào hầm băng vậy.
Tuy ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt của Đỗ Trạch Thần, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Bởi vì anh đang đeo chiếc mặt nạ cỗ lạnh tanh bằng bạc trên mặt.
17.
Vốn là thứ tôi đã nhìn hơn 10 năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nó lạ lẫm và mê hoặc đến thế.
Tôi liền quay trở về trong âm thầm.
Đến cửa phòng thì tôi đụng phải đại nương, bà đang cầm chiếc lồng đèn, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
“An Nhiên cô nương, đêm khuya gió lớn, sao vẫn còn ở bên ngoài?”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Ồn quá, không ngủ được nên đi dạo chút đó mà.”
Bà nở nụ cười kỳ quái: “Đừng làm hỏng hiệp ước với công tử là được.”
“Đương nhiên rồi!”
Nghe thế, nụ cười quỷ dị của bà ta đã biến mất, quay người liền nhỏ nhẹ chúc tôi ngủ ngon, sau đó biến mất ở tận cùng của hành lang.
Đêm nay có kinh nhưng không hiểm, sau khi trời sáng tôi đã quyết định kỹ rồi.
Tôi sẽ không đi đâu.
Không chỉ thế, tôi còn phải làm tròn chức trách của một nha hoàn, không những phơi sách, còn đọc sách nữa.
Ngoại trừ đọc sách, tôi còn phải xem Đỗ Trạch Thần.
Đa số đều là tôi nhân lúc anh ấy quay lưng lại với tôi, hoặc những lúc viết chữ mới dám nhìn, cố mọi cách không để cho anh phát hiện ra được.
Nhưng một thời gian sau, căn bản đâu có giấu được nữa.
Có đôi lúc vành tai của anh sẽ đỏ ửng, hoặc những khi đang lả lướt vẽ chữ sẽ khựng lại, rất nhanh tờ giấy tuyên đã bị mực đen nhuốm thành một mảng lớn.
Anh bất đắc dĩ hỏi: “Cô nương có lời chi bằng cứ nói thẳng?”
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài.
Thường thì vào lúc này tôi đã rục cổ lại, đem tầm mắt dồn hết vào cuốn sách cổ đang được cầm trong tay.
Dường như Đỗ Trạch Thần rất kinh ngạc với hành vi nhìn sách của tôi, anh hỏi: “Cô nương biết chữ?”
Tôi hỏi ngược lại: “Làm sao anh biết tôi không biết chữ?”
Anh cười rồi gác bút, “Chuẩn bị một chút.”
Thấy tôi nghiêng đầu, anh kiên nhẫn nói rõ rằng, hôm nay sẽ dẫn tôi đi ra ngoài chơi.
Đích đến chính là trấn Sơn Quỷ.
Tôi có nghe nói qua chỗ này từ sư phụ của tôi, đám yêu ma quỷ quái không có chốn dung thân giữa âm dương hai giới, đa số đều tụ họp tại nơi này.
Vừa nghe tới nơi này, tôi là người đầu tiên không tình nguyện đến đây rồi, đây há chẳng phải là vứt miếng thịt vào bầy sói sao?
Nhưng tôi lại muốn xem anh đang tính giở trò gì mới đau.
Dù sao thì khi bắt đầu ước hẹn ba điều nói không được bước chân ra ngoài cũng là Đỗ Trạch Thần còn gì.
18.
Hoàng hôn buông xuống là nơi giao nhau giữa mặt trời và mặt trăng, tầm nhìn hỗn loạn không rõ là cảnh tượng gì, tôi và anh cứ đi song song với nhau.
Hôm nay anh đã thay bộ đồ vest, cái bóng mơ hồ trông tôn lên dáng vẻ eo thon chân dài lắm.
Cảm nhận được tôi đang run như cầy sấy, Đỗ Trạch Thần liền nắm nhẹ tay tôi, điệu bộ nửa thật nửa giả cảnh cáo tôi:
“Đừng buông ra, nếu không thì e là cô nương sẽ lạc mất đấy.”
Đánh rắn tùy theo gậy, tôi vội lắc tay nói: “Hay là mình đừng đi hầy...”
Dù là có quỷ nam đẹp trai kề cạnh, nhưng đây có chỗ nào giống đi dạo cho khuây khỏa chứ, trong lòng khắc khoải gần chết đây này!
Ngay cả bây giờ trên tâm mi tôi có nốt chu sa để trừ tà hay gì đó thì tôi vẫn rất sợ đó có được không?
Trước giờ Đỗ Trạch Thần luôn rất dễ nói chuyện, nhưng lần này lại không cho phép tôi lùi bước, anh kéo theo tôi vượt qua con đường đầy bia mộ trong trấn Sơn Quỷ.
“Ta sẽ bảo vệ cho cô nương, đừng sợ.”
Vào đến trấn Sơn Quỷ, đập vào mắt tôi trước tiên là một ngôi nhà mái cong, rất nhiều rường cột chạm trổ nhưng cũng có những tòa nhà cao ốc không kém phần hiện đại, còn có tàu điện nữa cơ, trang phục của các yêu ma quỷ quái mỗi con mỗi khác, kinh doanh buôn bán tấp nập nhộn nhịp, những sạp hàng nhỏ trải khắp các nẽo đường, nơi này tưởng chừng như đã ngưng đọng lịch sử hàng ngàn năm trời vậy.
Không ai ý thức đến sự tồn tại của tôi, thế là dần dà tôi cũng bắt đầu buông thả bản thân mình.
Bàn tay của Đỗ Trạch Thần từ đầu đến cuối vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lại rất kiên nhẫn cùng tôi đi dạo trong quỷ tích trường tồn của lịch sử, anh mỉm cười nói: “Đã đọc hàng vạn cuốn sách, chẳng bằng cùng bước ngàn dặm đường.”
Tôi gật đầu, dùng sức nắm chặt tay anh ấy, để bày tỏ muốn ôm đùi và sùng bái anh đến mức nào.
Anh ngơ ngác vài giây, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, nắm chặt lấy lòng bàn tay của tôi.
“Đi theo ta.”
19.
Màn đêm nặng trĩu, ánh đèn lấp lóe.
Đồng hồ trên tòa tháp vang lên vào đúng 12 giờ, chúng quỷ đồng loạt đến bên bờ hồ để thả đèn hoa.
Tôi đi theo Đỗ Trạch Thần trèo lên nơi cao nhất của lầu các trong trấn Sơn Quỷ, nơi này vắng vẻ, tầm nhìn lại rộng lớn, rất thích hợp để trò chuyện tâm tình.
Chỉ là tôi còn chưa kịp đong đếm nên nói gì thì lại có cái khác đập thẳng vào mắt tôi.
Tôi nhìn thấy những ngọn đèn hoa trên mặt nước dần dần xếp thành một chữ, đó là chữ “AN” theo kiểu chữ sách cổ.
Hai ngày trước tôi vừa nhìn thấy chữ này trong một cuốn sách.
Trong tên của tôi cũng có chữ an, bởi vì sư phụ hy vọng tôi sẽ được bình bình an an.
Tôi ngạc nhiên quay người lại, muốn nói với Đỗ Trạch Thần rằng bản thân vừa phát hiện ra một bất ngờ, nhưng ai nhè đột nhiên anh ấy lại khom người sát lại gần.
Đôi môi khẽ chạm, tạo thành động tác hôn nhau.
Đỗ Trạch Thần không hề né tránh, càng lúc càng làm động tác này sâu hơn.
Tôi như bị nước sôi tưới vào não, bất giác đưa tay lên đẩy anh ra.
Dù sao thì, tôi tới đây cũng không phải vì cái này.
Giây phút bị đẩy ra, sắc mặt của anh khó coi đến tột độ, dưới đáy mắt thậm chí còn xẹt qua một tia tổn thương.
Tôi tính nói gì đó, nhưng phía trên mái ngói của lầu các đột nhiên đùng một tiếng sấm thật to, anh trai lệ quỷ đứng ngay trên đỉnh cười “khặc khặc”.
Hắn nói với Đỗ Trạch Thần: “Mạng của ngươi, còn có nàng ấy, ta đều phải lấy!”
Nói rồi, một con đao máu me to đùng chém thẳng từ trên đầu anh xuống.
Đỗ Trạch Thần cau mày, đưa cánh tay phải lên đỡ đao, không buồn để tâm đến sự uy hiếp, chỉ cố chấp đưa tay còn lại về phía tôi.
Anh chỉ nói vỏn vẹn hai chữ: “Qua đây.”
Tôi đứng tại chỗ bất động, nhìn thân xác bên phải bị chém rời rạc và từ chối: “Anh gạt tôi, vậy thì đừng trách sao tôi cũng gạt anh.”
Rồi cơ thể của anh dần dần hồi phục, mỉm cười nói: “Lời này có nghĩa là...?”
Tôi lấy chiếc mặt nạ cổ bằng bạc ra.
Anh đưa mắt nhìn, liền rút tay lại đút vào túi quần, thở dài nói: “Cũng đúng, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì đã không phải là nàng rồi.”
20.
Đúng vậy, tôi không có ngoan ngoãn nghe lời.
Đêm đó, tôi không chỉ quyết định không bỏ trốn, thậm chí sau này còn lẻn vào phòng của Đỗ Trạch Thần, vì muốn là rõ rốt cuộc anh ấy là ai, vì sao lại có chiếc mặt nạ của sư phụ.
Đồ vật bày trí trong phòng anh rất ít, một cái kệ sách, một cái bàn, một chiếc ghế gổ, một chiếc giường, món nào cũng không nhiễm bụi trần, cũng không có chút sinh khí nào.
Ngoại trừ đóa hoa hồng vẫn tươi tốt như trước.
Chắc chắn Đỗ Trạch Thần đã sử dụng cách gì nên mới có thể giữ được nó đến tận bây giờ.
Phía sau kệ sách có một căn mật thất, khi mở ra có mật đạo, dài miên man như không có điểm dừng vậy, không biết thông đến chỗ nào.
Đợi đến khi tôi đi mỏi hết hai chân mới nhìn thấy tia sáng ở phía trước, sau đi ra khỏi mật đạo, thứ tôi nhìn thấy chính là căn nhà lúc nhỏ tôi ở cùng với sư phụ.
Có tiếng chó sủa, tiếng gà gáy, tiếng bò rống từ phía xa, toàn bộ khung cảnh trong quá khứ đều hiện hữu tại nơi này.
Mà sư phụ đã mất, hoặc có thể nói là Đỗ Trạch Thần, đang có mặt ở trong này.
Nơi này là nhân gian, bên đó chính là vị tri.
Tôi không ngờ rằng hai người đó lại chính là cùng một người.
Nhưng khi tôi nghĩ tới sự thật này, sự phẫn nộ cùng cảm giác phản bội liền dần dần xộc đến, dường như muốn nhấn chìm tôi vậy.
Một bên là sư phụ lông bông quan tâm săn sóc, một bên lại cố tỏ ra xa lạ để giữ khoảng cách với tôi, nhưng lại giữ đóa hoa mà tôi để lại, nói là tôi để trầu co anh, nói tôi là người của anh.
Còn tôi thì vẫn là tôi, vẫn ngu ngơ không biết anh ấy là ai.
Buồn cười hơn chính là, không biết thân phận của anh ấy, tôi lại ngây ngô rung động.
Trêu tôi như vậy vui lắm sao?
Không biết đã đứng đó bao lâu, cho lần mò trong bóng tối để quay về, nhưng lại bị một cái bóng đen đánh ngất.
Đôi giày thêu hoa cũ kỹ của đại nương chính là khung cảnh cuối cùng tôi nhìn được...
21.
Sau khi con lệ quỷ đó vút một đao thật nhanh liền quay người nhào thẳng về phía tôi.
Tôi không tránh cũng không né, chỉ nhìn Đỗ Trạch Thần, đem toàn bộ thất vọng gom hết lên mặt.
“Con không nghe lời, thứ tổn thương chỉ là tính mạng, nhưng những gì sư phụ làm, đã làm tổn thương đến lòng người.”
Đỗ Trạch Thần cứu tôi không kịp.
Hoặc có thể nói là, anh ấy không hề cứu tôi.
Anh chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn con lệ quỷ lao đến trắng trợn bắt tôi đi trước mặt anh.
Mà tôi cũng không buồn phản kháng.
Lúc giữa chừng, tên lệ quỷ đó đã vô cùng đắc ý nói cho tôi biết tên và mục đích của hắn.
Hắn nói hắn tên Đỗ Quý Xuyên, lần này không chỉ giành lại được nương tử của mình để hoàn thành hôn lễ, còn có thể khiến cho em trai mình là Đỗ Trạch Thần quỷ dưới chân hắn hát [Chinh Phục].
Tôi cảm thấy hắn còn ngây thơ hơn cả tôi, nên tôi mới khuyên hắn rằng: “Ăn tôi rồi không đã đỡ rộn chuyện hơn sao?”
Hắn bực dọc không vui nói, “Cô tưởng tôi không muốn sao! Chỉ là chuyện này không tiện quá gấp gáp, đợi ta và ngươi xác thực đã hành lễ phu thê...”
Tôi bị giọng điệu của hắn làm cho mờ mắt, cái gì cũng không nhìn thấy được, nhưng khi nghe được câu nói đó thì sau gáy tôi liền tê rần, mồ hôi tuôn như mưa, liền mở miệng kích động hắn, “Ồ tôi hiểu rồi, thì ra là do anh không được đúng không?”
“Lão tử hận nhất là người khác nói ta không được!!!”
Hắn một phát quăng tôi sang một bên rồi nhìn sang một góc lạnh giọng nói: “Mẫu thân, hôm nay con phải giết chết ả!”
Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, đôi mắt tôi chợt nhẹ nhõm, thị giác cũng dần dần hồi phục.
Chỉ thấy trong vòm tre, đại nương đang dựng đứng lông mày, trách mắng đứa con trai khờ khạo của mình, “Hồ đồ! Phải từ từ mưu tính chứ, âm hồn của nhị công tử còn ở trên người của ả đấy.”
Và rồi đại nương lấy ra một món đồ, nhìn Đỗ Quý Xuyên nói: “Nhị công tử sẽ tới đây sớm tôi, con mau chóng đi sắp xếp ổn thỏa đi.”
Món đồ đó chính là một ngọn đèn kéo quân.
Hôm đó bà ta đánh ngất tôi, nhưng lại không làm hại gì tôi cả, còn dịu dàng nhỏ nhẹ thương lượng với tôi, hỏi tôi có muốn làm một cuộc giao dịch hay không.
Bà sẽ nói những gì tôi muốn biết, còn tôi thì phải đồng ý thành thân động phòng với con trai bà, để nuôi dưỡng hồn phách của hắn.
Khi biết được con trai của đại nương là tên lệ quỷ đã từng bắt cóc tôi một lần, tâm trạng của tôi phức tạp vô cùng.
Nếu như tôi đồng ý, vậy thì có nghĩa là toàn bộ người bên cạnh Đỗ Trạch Thần đều đã quay lưng lại với anh còn gì.
Đại nương thân cận, anh trai bạo lực, còn có chính tay nuôi nấng đến lớn là tôi đây.
Chuyện này ít nhiều gì cũng khiến cho Đỗ Trạch Thần rất khó chịu đúng không?
[Còn tiếp...]