Xác Chết Mang Thai

Chương 3


11 tháng

trướctiếp

Thi thể nữ biết mê hoặc lòng người.

Từ sau khi nhìn thấy thi thể nữ, cả người bố tôi đã không còn bình thường. Mỗi ngày đều giống như bị câu mất hồn, ánh mắt si dại, không để ý gì đến cơm nước, ngày càng gầy yếu.

Dạo này, cứ đến nửa đêm, ông ta đều sẽ gấp gáp ra khỏi nhà, hễ đi là cả tiếng đồng hồ, khi quay về vẻ mặt rất thỏa mãn.

Tôi từng hỏi ông ta, nhưng ông ta tỏ ra mất kiên nhẫn, nói là đến nhà chú Lý Nhị ở phía đông làng đánh bài.

Tôi không dám vạch trần ông ta vì sợ bị đánh.

Tháng trước nhà chú Hai đã xảy ra hỏa hoạn, cả nhà đều bị thiêu chết, ông ta có thể đánh bài với ai được đây?

Đêm hôm đó, tôi lại nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài phòng.

Tôi rón ra rón rén xuống giường, lấy hết dũng khí đi theo ra ngoài.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn nghi ngờ, ông ta đã giấu mẹ tôi đi.

Hơn phân nửa là để trừng phạt vì bà ấy muốn bỏ trốn.

Ông ta nói mẹ tôi khó nuôi. Đã mua đến đây mười mấy năm rồi mà vẫn còn trông ngóng ra bên ngoài.

“Bố tao nói đúng, phụ nữ trong thành phố rất giảo hoạt, lắm thói xấu.”

Ông ta thậm chí cho rằng, chỉ cần sinh được con trai thì mẹ tôi sẽ không nỡ bỏ đi.

Làng trong núi vào nửa đêm bốn bề đều tĩnh lặng, ngay cả một chút tiếng gió cũng không có chứ nói gì đến tiếng kêu của côn trùng.

Tôi nín thở, đi theo đến cổng nghĩa trang.

Bố tôi nhìn trái nhìn phải mấy lượt, xác nhận không có ai mới vội vàng đi vào trong.

Nửa đêm nửa hôm đến chỗ này làm gì? Tôi không hiểu vì sao, kiễng mũi chân tò mò nhìn vào trong qua khe cửa sổ.

Vừa nhìn thấy, hồn vía tôi đều bay lên mây, tôi sợ đến mức suýt nữa hét lên.

Ông ta đẩy nắp quan tài ra, lòng như lửa đốt hôn thi thể nữ.

Chẳng bao lâu, tiếng thở dốc khó nghe vang lên.

Tôi bịt chặt miệng, cả người không ngừng run rẩy trượt xuống mặt đất, ghê tởm đến mắc ói.

Lẽ nào, những đêm này, ông ta đều...

Nhưng đó là thi thể, đã chết được nghìn năm rồi đó!

Trong đó không có người sống, nhưng bố tôi lại hăng say nói một mình: “Em yêu, anh nhớ em quá, em đợi lâu rồi đúng không?”

Bên ngoài nghĩa trang, quạ đen đậu đầy trên cây khô, nhìn chằm chằm tôi.

“Được, nghe em hết. Chỉ cần em ngoan...”

“Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.”

Một nhà ba người... Tôi không dám nghĩ lại mà điên cuồng chạy về nhà.

Gió thổi lên gương mặt đầy nước mắt, trong màn đêm không có điểm cuối dường như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, cười cợt tôi.

Cho đến khi chui vào trong chăn, quấn chặt lấy người, tôi mới dám thở phào một hơi.

Ngay lúc này, có người ôm chặt lấy tôi qua tấm chăn.

Cảm giác lạnh lẽo giống như vảy rắn tỏa ra.

Trong nháy mắt, máu cả người tôi đã ngừng lại.

“Con gái, đừng sợ, có mẹ ở đây.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp