Chứng Hồn Đạo
Chương 96 : Bốn Đan
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Ở phía bắc của Tây Thổ sơn mạch có một ngọn núi tên là Bắc Chu sơn. Đây là một vùng đất có màu vàng đỏ, trừ cây tiêu ra, không có một thực vật nào có thể sinh trưởng được ở vùng đất này cả.
Ở đây một có một hạp cốc, trong đó có một gò đất nhô lên khoảng mười trượng. Lúc này, gò đất đó giống như là một người đang hô hấp vậy, thỉnh thoảng xao động như có người đang thở, làm cho khí lãng màu vàng đỏ từ bên trong tán ra ngoài.
Gò đất này cứ một hồi đội lên, một hồi xẹp xuống. Nếu người khác nhìn vào sẽ có cảm giác dường như sự hô hấp ngày càng dồn dập, ngày càng nhanh hơn. Chỉ một lát sau, gò đất đã nổ tung!
Trong khí bụi màu vàng đỏ do gò đất nổ tản phát ra khắp nơi, thì bỗng nhiên có một bóng người khôi ngô, thân tản phát ra bốn loại tinh khí màu sắc khác nhau trong Ngũ Hành tinh khí nhảy lên. Bốn màu đó là hỏa hồng, kim hoàng, mộc lục, thổ hoàng, chỉ còn thiếu đúng một màu thủy lam nữa là sẽ đủ cả năm màu trong Ngũ Hành tinh khí!
Chủ nhân của thân ảnh khôi vĩ này dĩ nhiên chính là Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ đưa mắt nhìn xuống đất một chút, trong mắt hiện lên bốn đạo tinh mang có màu sắc khác nhau, sau đó liền bay mất.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã năm mươi năm rồi. Lệnh Hồ cũng không ngờ rằng việc ngưng kết viên Ngũ Hành Kim Đan thứ ba và thứ tư lại có nhiều khó khăn đến thế. Lúc ở Thọ Sơn sơn mạch, qua hơn hai mươi năm không ngừng hấp thu Mộc tuyệt tinh khí, sau đó dùng đến viên Yêu Đan trung kỳ và các loại linh túy ngũ hành, cho đến khi dùng cả viên Yêu Đan cuối cùng thì Lệnh Hồ mới may mắn ngưng kết ra được viên Mộc tuyệt Đan thứ ba.
Sau đó Lệnh Hồ lại đi tới Thổ tuyệt chi địa ở Tây Thổ sơn mạch. Lại trải qua ba mươi năm không ngừng hấp thu Thổ tuyệt tinh khí, sau cùng phải nuốt cả vật chí linh, mượn dược lực cường đại trong đó xong thì hắn mới thành công ngưng kết ra viên Thổ tuyệt Đan thứ tư trong Ngũ Hành Kim Đan!
Còn bản thân thân thể Lệnh Hồ hiện nay, cho dù là da thịt gân cốt hay tế bào, khắp nơi đều có ẩn chứa bốn loại Ngũ Hành tinh khí thâm hậu. Trong đan điền, bốn viên Hỏa tuyệt Đan, Kim tuyệt Đan, Mộc tuyệt Đan, Thổ Tuyệt Đan chia ra chiếm cứ một nơi, sau đó lấy một quỹ tích tương khắc huyền ảo chậm rãi chuyển động. Tuy thủy hỏa vốn không dung hòa lẫn nhau, nhưng lúc này lại bình an xoay quanh. Mà một khi Thủy tuyệt Đan được ngưng kết thành công, lúc đó trong tương khắc sẽ sinh ra tương sinh, Ngũ Hành cũng sẽ viên mãn theo.
Mái tóc của Lệnh Hồ lúc này đã hoàn toàn khác với lúc trước. Tuy vẫn còn màu đen, nhưng lại có thêm bốn màu là: đỏ, vàng, xanh biếc, vàng sẫm. Lúc nhìn qua trông như một kiểu tóc hoàn toàn mới vậy, nhưng đây lại không phải là điều Lệnh Hồ mong muốn.
Qua hơn năm mươi năm, chỉ cần ngưng kết được Thủy tuyệt Đan nữa thôi thì toàn bộ Kim Đan cùng thân thể của Lệnh Hồ sẽ đồng thời viên mãn, đủ điều kiện để trùng kích vào Nguyên Anh kỳ và làm cho Mệnh Hồn còn chưa hóa hình có thể hiển hóa rồi!
Giờ phút này, bởi vì đã có thêm Mộc tuyệt tinh khí cùng Thổ tuyệt tinh khí trong Ngũ Hành tinh khí trong tinh thần thức hải, nên dường như thân thể của bóng đen Mệnh Hồn đã dày đặc hơn, tuy chưa thoát ra được trạng thái bóng đen, nhưng nhìn sơ qua lại rất giống như một người bình thường.
Lơ lửng trầm tư ở giữa không trung một chút, thần niệm Lệnh Hồ vừa động thì linh quang phi kiếm chợt lóe lên, rồi nâng hắn thoát ra khỏi núi.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Chôn sâu dưới đất ba mươi năm, lúc thoát ra đưa mắt nhìn rừng rậm cổ xưa cùng vạn vật bôn chạy, tâm tình quả thật rất khác.
Đây là một cảm giác rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả, nhưng mà cả người Lệnh Hồ lúc này lại phát ra vẻ trầm ổn bình tĩnh, gây cho người ta cảm giác cho dù cả đất trời có biến động lớn đến đâu, dường như hắn vẫn như thế.
Hắn chỉ đang đứng ở một nơi thôi, nhưng tản phát ra khí thế bàng bạc như biển rộng, sừng sững như núi cao. Chỉ sợ cho dù Lệnh Hồ có cố ý thu liễm, nhưng cái khí chất đã dung hòa vào cốt tủy này của hắn cũng không thể nào che giấu được. Cho dù đứng ở đâu, Lệnh Hồ vẫn là một tiêu điểm khiến cho nhiều người phải chú ý!
Qua hơn năm mươi năm tiềm tu này, bốn viên Ngũ Hành Kim Đan của Lệnh Hồ đã viên mãn toàn bộ. Lấy thực lực bây giờ của Lệnh Hồ, chỉ cần dùng pháp bảo cùng thuật pháp thôi là đã sánh ngang với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ rồi, không cần phải dùng đến thần thông thần niệm.
Đầu tiên, linh lực hùng hậu do bốn viên Kim Đan ngưng tụ được đủ giúp Lệnh Hồ kéo dài thời gian sử dụng tầng linh quang thứ bảy của Bảo Quang tháp ra, từ bốn mươi tức kéo dài tới bốn trăm tức ( Khoảng 20 phút), hiệu quả tăng lên gấp mười lần.
Hiện tại, cho dù tu sĩ Độ Kiếp kỳ có xuất thủ với Lệnh Hồ, Lệnh Hồ cũng có đầy đủ thời gian lợi dụng lực lượng phòng ngự của Bảo Quang tháp chống lại công kích của đối phương, sau đó thi triển thần thông thần niệm đánh tan đối phương, thậm chí là đánh chết, hoặc là hàng phục!
Mà cái hắn gọi là hàng phục ở đây là một môn thần thông mới do Linh Tuệ phách tìm hiểu được trong lúc tu luyện Chúng Sinh đạo thần thông. Môn thần thông này có thể giúp người dùng hạ một đạo cấm chế ở trong linh hồn của đối phương, qua đó khống chế họ. Linh Tuệ phách gọi môn thần thông này là Dịch thần!
Thật ra, việc hạ cấm chế trên thân người khác rồi không chế họ thì ở Tu Tiên giới cũng có, nhưng những biện pháp đó không có liên quan đến linh hồn. Hầu như đều hạ cấm chế ở trên đan điền, não bộ.., trên thân người khác, sau đó uy hiếp tính mạng đối phương để bắt đối phương phục tòng mình. Nhưng Dịch thần của Linh Tuệ phách lại hoàn toàn khác. Môn thần thông này trực tiếp hạ cấm chế lên linh hồn đối phương, chỉ cần muốn là người dùng có thể thay đổi ý nghĩ của đối phương, bắt đối phương phải nghe theo mình.
Đây mới là thủ đoạn hàng phục thật sự. Sau khi biết được môn thần thông này, Lệnh Hồ lập tức học ngay.
Thật ra, chỉ cần là thần thông thuật pháp có liên quan đến linh hồn, Lệnh Hồ sẽ có cảm giác rất hứng thú.
Qua lần tiềm tu khắc khổ này, hiện giờ Lệnh Hồ đã có đủ thực lực để xông pha khắp Tu Tiên giới rồi.
Chậm rãi ngự kiếm phi hành trong không trung, tay áo bồng bềnh, tóc dài tung bay, nhưng khuôn mặt của Lệnh Hồ vẫn luôn trầm tĩnh lạnh nhạt.
Bởi vì các quốc gia ở Tây Thổ sơn mạch đều sùng bái Phật môn, nên khắp nơi đều là tràng cảnh hương khói hưng thịnh, âm thanh Phạn xướng của Phật môn vang lên khắp nơi, ẩn ở bên trong còn có tiếng chuông du dương nữa.
Một đường bay tới, Lệnh Hồ cũng không biết mình đã nghe qua bao nhiêu tiếng chuông, thấy bao nhiêu miếu thờ, thấy bao nhiêu tín đồ quỳ bái sát đất, thành tâm cầu khẩn nữa...
Bay qua từng mảnh đất sông núi xinh đẹp, xẹt qua ban công của từng ngọn miếu thờ, Lệnh Hồ đang đi thẳng tới Già Diệp quốc.
Già Diệp quốc lúc lập quốc đã lấy tên của Già Diệp tôn giả của Phật môn để làm tên nước. Lấy tên này cũng không phải ở Già Diệp quốc đặc biệt thờ phụng Già Diệp tôn giả, mà là vì tin Phật nên cung phụng vị tôn giả này mà thôi. Hiển nhiên là khi các Phật tử lạy cúng bái, họ sẽ lựa chọn các đại phật chủ của Phật môn.
Còn có rất nhiều quốc gia lấy pháp danh của các tôn giả để đặt tên như: Tì Bà quốc, Đạo Sư quốc, Địa Tạng quốc...
Trong lúc bay tới Già Diệp quốc, Lệnh Hồ cũng tò mò quan sát chung quanh. Lệnh Hồ phát hiện thấy ở trong không trung có rất nhiều tu sĩ ngự kiếm phi hành bay qua mặc trang phục rất kỳ quái, vừa nhìn đã biết không phải là tu sĩ của Hoa Nam châu!
Giống như bây giờ vậy, Lệnh Hồ vừa tản phát thần niệm ra đã thấy một tên tu sĩ kỳ quái!
Người tu sĩ này mặc một bộ y phục màu vàng, trên cổ có đeo một tràng hạt được kết lại bởi các đầu lâu dị thú nhỏ nào đó. Người này có khuôn mặt màu xanh bi thảm, hai bên có ba chòm râu màu đen thô to, đôi mắt nhỏ dài hình vòng cung giống như mắt mèo vậy, thỉnh thoảng liếc qua liếc lại. Pháp khí người này đang ngự lên là một con Yêu thú cửu cấp vô cùng hung ác: đầu biên bức, thân sư tử, da cá sấu, đuôi con cọp, móng vuốt sắc nhọn, mà tu vi của bản thân con Tu vi Yêu thú này lại đạt tới Yêu Đan hậu kỳ ổn cố!
Nhưng điều làm cho Lệnh Hồ chú ý không phải là con Yêu thú này, mà chính là tu sĩ nhìn qua rất giống Yêu tu kia.
Nếu như chỉ nhìn hình dáng bề ngoài thì chắc chắn ai cũng nói người tu sĩ này là một Yêu tu, nhưng thần niệm đang tản phát hòa tan vào trong hư không của Lệnh Hồ lại phát hiện ra nguyên thần của đối phương đúng là nguyên thần của tu sĩ nhân loại, chứ không phải là nguyên thần Yêu tu. Phải biết rằng mặc dù Yêu tu đến lúc cuối cùng có thể hóa hình thành nhân loại, nhưng nguyên thần vẫn phải giữ lại rất nhiều đặc thù ban đầu, tuyệt đối không thể nào hóa thành nguyên thần giống như nhân loại hoàn toàn được.
Mà bản thân vị tu sĩ đang khống chế Yêu thú kia dường như cảm giác thấy có người đang nhìn trộm mình, thần niệm bỗng dưng quét ra khắp hư không để tìm tòi chung quanh. Nhưng tìm một lúc vẫn không thể nào phát hiện ra được thần niệm của Lệnh Hồ.
Bởi vì trên người tu sĩ này có Ban Lan thạch nên thần niệm Lệnh Hồ không thể nhận biết được tu vi của đối phương là đến đâu. Nhưng có thể hàng phục Yêu thú cửu cấp rồi làm tọa kỵ của mình thì chắc chắn tu vi của người này không thể nào yếu được, bởi vì bản thân của Yêu thú có tu vi Yêu Đan hậu kỳ ổn cố đã có thể sánh ngang với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ của nhân loại.
Qua khí thế cùng cường độ thần niệm người này vừa mới phát ra, Lệnh Hồ mới phát hiện tu vi của người này là Hợp Thể hậu kỳ đại viên mãn.
Bởi vì hướng đi của Lệnh Hồ cùng người này ngược chiều này, nên sau một lúc hai người đã nhích tới gần nhau. Khi còn cách nhau khoảng mười dặm, thần niệm người này đã quét tới. Sau khi dò xét Lệnh Hồ được một lúc, người này liền chậm rãi thu thần niệm của mình lại.
Ngay lúc này, Lệnh Hồ lại phát hiện thấy có một nhóm tu sĩ kỳ quái đang tiến vào phạm vi thần niệm ngàn dặm trong hư không của hắn.
Nhìn sơ qua một lúc, Lệnh Hồ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Vì pháp khí phi hành của nhóm người này là một cỗ quan tài màu đen ba thước, tản phát ra hàn khí âm u.
Mười cỗ quan tài đang từ sau lưng Lệnh Hồ bay tới, nói cách khác nhóm tu sĩ này cũng bay ngược chiều với vị tu sĩ khống chế Yêu tu kia. Vào thời điểm Lệnh Hồ bay ngang qua người tu sĩ kia thì khoảng cách mười cỗ quan tài kia với hắn chỉ có sáu trăm dặm nữa mà thôi. Nếu cứ bay như thế, mất thêm một thời gian khoảng nửa chén trà nữa là mười cỗ quan tài đó sẽ gặp người tu sĩ khống chế Yêu thú kia.
Nhưng Lệnh Hồ cũng không dừng lại, tiếp tục bay về phía Già Diệp quốc. Tuy nhiên hắn cũng có chút khó hiểu trong lòng, sao Hoa Nam châu bây giờ lại có nhiều tu sĩ ở châu khác bay đến thế?
Dĩ nhiên, nếu như Lệnh Hồ biết được tin tức vì vị tông sư luyện khí Bách Đạo Tử kia đã cải tiến được hai chiếc thuyền thần đình song song, qua đó rất nhiều hạn chế trước kia đã được tháo bỏ thì hắn sẽ không kinh ngạc vì sao Hoa Nam châu bây giờ lại có nhiều tu sĩ ở châu khác đến như thế.
Tiếp tục bay tới trước, bỗng nhiên trên mặt Lệnh Hồ hiện ra vẻ kỳ quái. Bởi vì hắn phát hiện khi mười cỗ quan tài cùng người tu sĩ kia còn cách nhau khoảng trăm dặm thì hai bên đã phát hiện ra nhau. Ngay lập tức song phương liền dùng thần niệm công kích lẫn nhau, vị tu sĩ khống chế Yêu thú kia địch không lại nên phải quay ngược bỏ trốn! Kể từ đó, người này bây giờ lại bay cùng phương hướng với Lệnh Hồ, hơn nữa còn là áp sát sau lưng hắn nữa!
Lệnh Hồ không có chút biểu hiện nào, chậm rãi bay tới trước, nhưng hắn vẫn cẩn thận quan sát vị tu sĩ khống chế Yêu thú cùng mười cỗ quan tài màu đen kia!