Chứng Hồn Đạo
Chương 88 : Kinh Sợ
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Về phần vì sao nguyên thần người khác hiện ra trong cơ thể Lệnh Hồ? Có lẽ là hai tu sĩ đỉnh giai đại chiến với nhau, cuối cùng đồng quy vu tận, thân thể hủy diệt, chỉ còn nguyên thần. Dưới sự trùng hợp của nhân duyên lại “gửi” trong cơ thể Lệnh Hồ, chứ đó không phải là nguyên thần Lệnh Hồ.
Hắn là nguyên nhân này rồi. Dường như cũng chỉ có nguyên nhân này mới giải thích được vì sao Lệnh Hồ chỉ có tu vi là Kết Đan kỳ mà thần niệm lại có uy năng ngang với cảnh giới Độ Kiếp kỳ, có thể dễ dàng đùa giỡn tu sĩ Hợp Thể kỳ đến thế.
Nghĩ thông suốt điểm này, mỗi người đều tự cho rằng suy đoán của mình là chính xác.
Nghe công tử Thần suy đoán xong, Lôi Thôi chân nhân và Tiêu Cự Thần cùng vỗ tay cảm thán:
- Chắc là như vậy.
Kiếm sĩ đứng đầu hỏi:
- Nếu như hai nguyên thần trên đỉnh đầu Lệnh Hồ thật sự là nguyên thần của hai tu sĩ đỉnh giai, vậy cái này có được tính là đã vi phạm ước định giữa các tu sĩ đỉnh giai là không được can thiệp vào sự phân tranh của ba cấp tu sĩ thấp, trung, cao không?
Công tử Thần trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Nhìn bề ngoài thì việc nguyên thần hai tu sĩ đỉnh giai kia xuất thủ áp chế chúng tu coi như đã vi phạm ước định rồi. Nhưng hiện giờ hai tu sĩ đỉnh giai đó đang "gửi" nguyên thần của mình trong cơ thể Lệnh Hồ, cùng Lệnh Hồ đồng nhất với nhau, vui buồn cùng, cho dù họ không muốn xuất thủ thì cũng phải xuất thủ. Nếu không cứ ngồi đó đưa mắt nhìn Lệnh Hồ bị chúng tu bị giết sao? Lúc đó chẳng phải họ cũng bị hủy diệt theo?
Lôi Thôi chân nhân yên lặng nhìn, hắn đưa mắt nhìn những tu sĩ đang uể oải bị vây trong trận ở cách đó không xa, nói:
- Nói là nói thế, nhưng cũng phải xem thử lát nữa các tu sĩ đỉnh giai tới đây giải quyết như thế nào nữa!
Đang nói, bỗng nhiên có mấy đạo thần niệm mạnh mẽ phá không đến. Sau khi nhìn khắp đỉnh Tri Kiếm phong một hồi, liền cùng chưởng giáo Phong Thái Xung của Hoa Nghiêm tông trao đổi với nhau!
Vốn chuyện chúng tu vây công Hoa Nghiêm đoạt bảo, các tu sĩ đỉnh giai của Hoa Nghiêm tông không thể nào tham dự được. Nhưng nếu chuyện này có liên quan đến tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hơn nữa các tu sĩ khác cũng đã dùng ngọc giản truyền tin về nói lão tổ tông tông môn mình tới đây, nên các tu sĩ đỉnh giai của Hoa Nghiêm tông tất nhiên có thể ra mặt.
Mấy đạo thần niệm mạnh mẽ đó sau khi trao đổi với chưởng giáo Phong Thái Xung xong, liền có hứng thú đưa thần niệm của mình nhìn về Lệnh Hồ!
Tất nhiên là Linh Tuệ phách cùng Thiên Xung phách cũng cảm ứng được uy áp do mấy đạo thần niệm tu sĩ Độ Kiếp kỳ phá không đến tỏa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cau lại. Bởi vì hai phách là do linh hồn phân liệt ra, nên có thể cảm nhận được uy áp của các tu sĩ đỉnh giai một cách sâu sắc nhất!
Phải biết rằng thần niệm của Lệnh Hồ hiện giờ chỉ ngang với Hợp Thể kỳ đại viên mãn mà thôi, mà một khi thần phách được đưa ra bên ngoài thì chính thần phách lại là người cảm nhận được uy áp của các tu sĩ đỉnh giai rõ ràng nhất.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Xung Phách bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, trường kiếm trong tay cũng vung ra một cái. Ngay lập tức có từng đạo kiếm khí nho nhỏ từ trong lòng bàn tay bay ra, phảng phất như những sinh linh vô cùng nhỏ bé vậy, rồi đồng loạt bay tới đâm vào chúng tu ở bên trong Huyễn Thần thuật.
Mấy đạo thần niệm mạnh mẽ giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại, không có động tác gì cả. Bởi vì bọn hắn phát hiện Thiên Xung Phách ra chiêu không có sát ý trong đó, cho nên không ra tay ngăn cản.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Các đạo kiếm khí do Thiên Xung Phách phát ra không ngừng xuyên qua chúng tu, trong nháy mắt quần áo của các chúng tu đã bị rạch nát, trông như tên ăn mày vậy. Ngay cả túi trữ vật cũng bị từng đạo kiếm khí đó nhấc lên, rồi đem ra bên ngoài.
Thiên Xung Phách khẽ vẫy tay, các đạo kiếm khí "ôm" các túi trữ vật liền bay trở lại, sau đó trở về trong cơ thể của Thiên Xung Phách, mà trước mặt Lệnh Hồ bây giờ đã có hơn trăm túi trữ vật.
Nếu chúng tu không làm ra điều gì uy hiếp tính mạng của mình, hắn cũng không muốn làm ra chuyện gì quá phận cả, càng không muốn đại khai sát giới khiến cho quan hệ giữa các đại môn phái gay gắt. Điều này là suy nghĩ cho tương lai của mình, cũng là vì Hoa Nghiêm tông mà suy nghĩ!
Dĩ nhiên, nếu như tánh mạng của mình bị đe dọa, Lệnh Hồ sẽ không ngần ngại ra tay, để cho đỉnh Tri Kiếm phong trở thành nơi máu chảy thành sông.
Nhưng hắn cũng không ngờ rằng những tu sĩ Hợp Thể kỳ này đối diện với thần thông hai phách lại trở nên yếu ớt vô cùng, không chịu nổi một kích!
Ngay cả Lệnh Hồ cũng không ngờ rằng năng lực của Thiên Xung phách cùng Linh Tuệ phách lại lợi hại đến thế.
Trên thực tế, việc Lệnh Hồ thi triển thần thông thần phách hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Phải biết rằng, mặc dù Linh Tuệ phách cùng Thiên Xung phách là hai phách mạnh nhất trong bảy phách, đã thoát khỏi hình dáng bóng đen đạt đến trình độ hiện hình dạng, nhưng thần phách vẫn khác với thần hồn.
Ba hồn bảy phách phân ra âm dương, vào lúc hồn phách ở cùng nhau thì hồn là âm, phách là dương. Mà trong hồn và trong phách cũng có phân âm dương. Tỷ như trong tam hồn, Thiên hồn là dương, Địa hồn là âm, Mệnh hồn là dương. Trong bảy phách cũng có hai Thiên phách, hai Địa phách cùng ba Nhân phách, tất cả đều phân ra âm dương tương xứng. Bình thường bảy phách đều không xa rời nhau, cùng ở trên thân thể của Lệnh Hồ.
Trong đó, hai phách Thiên Xung Linh Tuệ là âm, tạo thành âm dương tương xứng với Thiên hồn, được gọi là Thiên phách. Hai phách này là chủ của tư tưởng cùng trí khôn, cũng là phần quan trọng nhất của linh hồn.
Vì vậy, tuy Thiên Xung phách và Linh Tuệ phách đã độc lập hóa hình, nhưng vì thần thông của hai phách lại cùng một nhịp thở với Thiên hồn Thích Bồ Đề, nên chỉ khi âm dương điều hòa thì mới phát huy ra được thần uy mạnh nhất, cũng mới bảo đảm cho bản thân không bị tổn hại!
Nhưng hiện nay Thiên hồn Thích Bồ Đề cùng Địa hồn Đạo Huyền đã dồn toàn bộ tinh thần trấn áp tàn hồn trong thần châu, không thể nào ra tay được. Nếu không Lệnh Hồ cũng không cần dùng thần niệm ngưng tụ hóa hình ở bên ngoài cơ thể, mạo hiểm kéo Thiên Xung phách cùng Linh Tuệ phách ở trong Nê Hoàn Cung ra ngoài, để cho hai phách thi triển thần thông của riêng mình đấu với chúng tu!
Mà mảnh linh quang màu xanh như mưa lất phất ở trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ lại là một bộ phận lực lượng của Mệnh hồn mà Lệnh Hồ còn chưa hóa hình được. Bởi vì Mệnh hồn không phải là Thiên hồn, không thể nào điều hòa âm dương cùng với Thiên Xung phách và Linh Tuệ phách, không thể đạt tới cảnh giới Long Hổ giao hối nên sức mạnh của hai phách vẫn không thể phát huy được. Cũng may Mệnh hồn lại có tính chất thuần dương giống Thiên hồn trong tam hồn, nên hồn quang của Mệnh hồn vẫn có tác dụng bảo vệ được hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ! Dĩ nhiên, hiệu quả vẫn kém hơn Thiên Hồn nhiều.
Mặc dù nói Mệnh hồn là chúa tể linh hồn cường đại nhất trong tam hồn, là chúa tể chân chính. Nhưng Mệnh hồn là thần hồn chưởng quản ba phách Khí, Lực và Trung Xu, có quan hệ trực thuộc với ba phách này. Còn bốn phách Thiên Xung, Linh Tuệ, Tinh, Anh tuy cũng bị Mệnh hồn chưởng quản, nhưng không có quan hệ trực thuộc nên không thể nào đạt đến tình trạng âm dương điều hòa qua đó đạt tới cảnh giới Long Hổ giao hối.
Cho nên, việc Lệnh Hồ dùng một bộ phận lực lượng Mệnh hồn cưỡng chế đưa Thiên Xung và Linh Tuệ ra ngoài cơ thể để thi triển thần thông của thiên phách là một việc vô cùng nguy hiểm!
Đầu tiên, Lệnh Hồ đã phải có sự quyết đoán rất cao cùng với tiêu hao nhiều hồn lực mới có thể đưa một bộ phận lực lượng cùng hai phách ra ngoài.
Nhưng vì hồn quang của Mệnh hồn không tương xứng với hai phách, nên Lệnh Hồ phải khoanh chân ngồi như tượng để giữ vững trạng thái cân bằng giữa Mệnh hồn cùng hai phách. Dĩ nhiên, vì Mệnh hồn của Lệnh Hồ vẫn chưa hoàn toàn hóa hình độc lập, thập phương chi niệm vẫn chưa hoàn chỉnh, linh hồn còn chưa viên mãn một cách chân chính nên không thể để cho hai phách hóa hình ly thể hoàn toàn, nhiều nhất chỉ hoạt động được trong phạm vi ba thước xung quanh đỉnh đầu Lệnh Hồ mà thôi!
Nếu như lão tổ tông Hoa Nghiêm tông đã giá lâm, Lệnh Hồ cũng định thu tay lại. Tuy nói Lệnh Hồ chưa ra tay giế t chết người nào, nhưng tin tưởng qua việc mình cường thế như vậy, cùng với uy lực của pháp bảo và hai phách, đã đủ dạy cho chúng tu một bài học phải khắc cốt ghi tâm.
Phải biết rằng qua sự công kích Huyễn Thần thuật của pháp bảo Thanh Thận Hồ, tinh thần chúng tu giờ đây đã vô cùng uể oải, linh lực bị tiêu hao nhiều, ít nhất phải chuyên tu trăm năm mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Nếu như còn tiếp tục ở lại nữa, việc lui giai hoàn toàn có thể xảy ra! Giáo huấn như vậy cũng đủ rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Linh Tuệ phách quay lại mỉm cười với bổn tôn Lệnh Hồ một cái, sau đó Thanh Thận Hồ xoay tròn thu hồi linh quang lại. Ngay lập tức, các cảnh sắc tiên sơn thắng cảnh, tiên nữ múa lượn, uống rượu mua vui cùng các ảo cảnh khác trong đầu chúng tu tan thành mây khói, hóa thành hư vô.
Cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu chúng tu là bị mất mác gì đó, sau đó tinh thần bị suy yếu hẳn đi. Sau khi phát hiện được điều đó cùng với linh lực trên người đã tiêu hao đi quá nhiều, chúng tu mới cả kinh, tâm thần đang mê man cũng hoàn toàn thanh tỉnh!
Sắc mặt mỗi người chỉ trong phút chốc đã biến sắc như thể sắp chết vậy, mắt tràn đầy kinh hãi. Chúng tu không phải là người ngu, tất nhiên đã biết vừa rồi mình đã bị rơi vào Huyễn Thần thuật, không thể kiềm chế được d*c vọng của bản thân. Nếu như vừa rồi Lệnh Hồ muốn lấy tánh mạng của họ, quả thật dễ như trở bàn tay.
Thật ra, cho dù là hiện tại, nếu Lệnh Hồ muốn diệt sát bọm họ thì cũng không cần tốn nhiều sức. Chúng tu lúc này chỉ còn có một thành linh lực, tinh thần lại suy yếu vô cùng, làm sao ngăn cản được một kiếm đầy uy lực của Thiên Xung phách?
Lúc chúng tu phát hiện thấy áo quần trên người bị kiếm khí cắt rách thê thảm, hình dạng khổ sở vô cùng, túi trữ đồ trên người cũng bị mất đi thì sắc mặt càng khó coi hơn nữa.
- Bây giờ còn ai trong các ngươi muốn đoạt vật chí linh trong người ta?
Ánh mắt lạnh lùng Thiên Xung phách quét về chúng tu, lạnh lùng nói.
- Ngươi...tiền...tiền bối rốt cuộc là ai?
Chử Đạo Chân kêu lên:
- Thân là tu sĩ đỉnh giai, sao tiền bối lại làm trái với ước định của các tu sĩ đỉnh giai, chẳng lẽ không sợ lòng người phẫn nộ sao?
- Tiền bối?
Thiên Xung phách châm biếm:
- Quả thật là buồn cười. Lần trước cho rằng ta bị cao nhân thần bí nào đó phụ thần, chẳng lẽ lần này lại xem ta cùng Linh Tuệ như là nguyên thần người khác rồi sao?
Lời nói của Thiên Xung phách cũng chính là ý nghĩ chúng tu bây giờ.
Sắc mặt Tùng Hạc chân nhân xám như tro tàn, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc. Linh lực của hắn còn không bằng một thành lúc toàn thịnh, khổ cực qua mấy trăm năm mới có thể đạt đến cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới đại viên mãn. Nhưng giờ phút này linh lực đã bị suy yếu vô cùng, nếu như còn tiếp tục suy yếu thêm nữa, cộng thêm việc tinh thần hắn giờ đây như thế này thì việc lui giai hoàn toàn có thể xảy ra.
Trong giây lát, Tùng Hạc chân nhân gào thét trong tâm một cách mãnh liệt.
Không được, tuyệt đối không được! Phải lấy được vật chí linh, chỉ khi đem vật chí linh luyện chế thành linh đan cực phẩm sau đó phục dụng vào mới có thể làm cho tu vi và cảnh giới bị hao tổn của hắn phục hồi lại như cũ, thậm chí còn giúp tịnh tiến lên!
Nếu như để tu vi mình bị lui giai, thì không phải chỉ dùng thời gian là có thể bù đắp được. Một khi tu vi bị lui giai, căn cốt tu tiên cũng bị hao tổn, thậm chí cả tiên duyên vốn có cũng bị suy yếu đi.
Đây là tổn hại mà người tu tiên không thể nào chấp nhận.
Lúc này Tùng Hạc chân nhân đã có cảm giác mơ hồ là cho dù tu vi mình có khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, sợ rằng cũng khó đạt đến trình độ Hợp Thể hậu kỳ. Cảm giác mất mác này làm cho hắn thiếu chút nữa là đã nổi điên, đồng thời, càng lúc càng có khát vọng mãnh liệt với vật chí linh hơn!