Chứng Hồn Đạo
Chương 18 : Ô Tư Quốc
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc hai hồn bảy phách đã chơi đùa đủ, hàng ức thần niệm lần lượt trở về trong thức hải.
Ngay lúc này, Lệnh Hồ cảm giác được thần niệm của mình hình như đã tinh thuần và mạnh mẽ hơn, hình như cả hai hồn bảy phách cũng có lĩnh ngộ mới, dường như đã cường đại hơn trước không ít.
Tâm hơi động, Lệnh Hồ lần lượt kiểm nghiệm qua những thần thông mà hai đại chúa tể linh hồn đã lĩnh ngộ được trong lúc thôi diễn Chứng Thần quyết, qua đó tìm bảy loại thần thông đưa cho bảy phách tu luyện.
Trước kia, bảy phách cũng có tự tu luyện, nhưng chỉ là tu một chút quyền cước hoặc công pháp, hoặc là đối chiến với nhau, nói tóm lại là tùy tâm sở dục.
Vốn tinh thần thức hải trước kia của Lệnh Hồ là một mảnh hoang tàn vô tận, nhưng sau khi được Thiên Hồn cùng Địa Hồn chưởng khống, thì nơi đây đã trở thành một thế giới xinh đẹp: có ngôi sao, có nhật nguyệt, có sông núi, có cỏ cây, thậm chí còn có vô số sinh linh. Mà những thứ này là do hai đại linh hồn diễn hóa từ thần thức ra sau khi đi du ngoạn ở bên ngoài về.
Vào lúc Lệnh Hồn phát hiện ra thì tinh thần thức hải của hắn đã thành một thế giới có sự sống, càng lúc càng có nhiều sinh linh, càng có nhiều nguyên tố, thể hiện ra là một thế giới thực thụ.
Sau khi Lệnh Hồ đưa cho bảy phách những môn thần thông riêng thì thấy bảy phách đã bắt đầu chuẩn bị một ngọn núi; cốc nhai hoặc rừng rậm riêng ình, sau đó lập đàn tràng, bắt đầu tu luyện thần thông.
Trong đó, nhị phách Linh Tuệ trong bảy phách lại rất khác so với sáu phách còn lại, đàn tràng tu luyện của hắn được xây dựng trong một khu rừng trúc, xây dựng thành ba phòng trúc, được gọi là Khung Lư!
Cái tên Khung Lư này tuy có cùng âm tiết với tên gọi chỗ ở của Lệnh Hồ tại Tri Kiếm phong, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Phương pháp tu luyện của Linh Tuệ cũng hoàn toàn mới, phương pháp ngộ đạo của hắn chính là giảng đạo.
Việc Linh Tuệ giảng đạo đã hấp dẫn hàng vạn hàng nghìn sinh linh đến đây nghe đạo, thông qua phương thức giảng đạo cho các sinh linh hiểu mà ngộ ra đạo của mình. Càng có nhiều sinh linh ngộ được đạo thì đạo hạnh thần thông của Linh Tuệ càng sâu.
Thần thông mà Linh Tuệ tu luyện chính là "Chúng Sinh đạo" thần thông.
Môn thần thông này là một trong những thần thông mà hai Thiên Hồn và Địa Hồn đã lĩnh ngộ được, mức thâm ảo của môn thần thông này cao đến mức khiến cho bọn hắn phải đưa vào hạng "ba môn thần thông không thể nào hiểu được".
Vì chính mình không thể nào xem hiểu được, nên chắc chắn môn thần thông này phải có điểm đặc thù riêng. Nếu như mình không hiểu thì không bằng để cho bảy phách tu luyện thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lệnh Hồ liền đem môn thần thông khó lý giải nhất này cho nhị phách Linh Tuệ tu luyện!
Có thể nói bảy phách là một phần của linh hồn, nhưng cũng có thể nói là bảy linh hồn hoàn toàn đầy đủ, mỗi một phách đều có tác dụng riêng của mình. Trong đó, Thiên Trùng cùng Linh Tuệ là chủ tư tưởng, chủ trí khôn; Khí, Lực cùng Trung Khu là chủ hành động; Tinh cùng Anh phách là chủ thân thể cùng chủ cường kiện.
Lệnh Hồ cũng không nghĩ rằng chủ trí khôn Linh Tuệ phách lại có suy nghĩ khác người như vậy, phương pháp tu luyện cũng hoàn toàn mới. Vào lúc hàng vạn, hàng nghìn sinh linh tụ tập lắng nghe Linh Tuệ giảng đạo thì chỉ trong phút chốc, Lệnh Hồ đã có điều lĩnh ngộ.
Có thể nói "Chúng Sinh đạo" không phải là đạo chỉ một người có thể ngộ được, mà phải cùng những người khác ngộ đạo với nhau.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cho nên, "Chúng Sinh đạo" thần thông cũng không phải là thần thông pháp thuật gì, mà chính là thần thông đạo pháp.
Khi hiểu ra được điều này thì Lệnh Hồ vô cùng sợ hãi sự huyền diệu của "Chúng Sinh đạo" thần thông, hắn cũng không ngờ rằng "Chúng Sinh đạo" thần thông lại là sự tập hợp đại trí tuệ, đại lĩnh ngộ của vạn vật sinh linh. Đến lúc này thì bản thân hắn cũng hoàn toàn tán phục với sự bác đại tinh thâm của Chứng Hồn quyết.
Sau khi an bài thỏa đáng bảy phách trong thức hải xong thì Lệnh Hồ sẽ không làm hành động gì ảnh hưởng đến bên trong nữa.
Về phần Thiên Hồn cùng Địa Hồn thì Lệnh Hồ cũng không cần an bài gì cho bọn hắn. Thiên Hồn cùng Địa Hồn cũng giống như Mệnh Hồn vậy, chính là chúa tể linh hồn, cũng là ba linh hồn độc lập với nhau, không hề có sự phân cao thấp gì cả.
Cho nên, chính bọn họ sẽ quyết định sự an bài thích hợp nhất cho bản thân, chứ không phải cần đến Lệnh Hồ.
Thật ra, sau khi hai linh hồn chúa tể này được hóa hình ra thì bọn họ đã là một sự tồn tại hoàn toàn độc lập. Cho dù Lệnh Hồ có ra lệnh thì cũng không nhất định là hai linh hồn này sẽ tiếp nhận mệnh lệnh đó, trừ phi mệnh mệnh của Lệnh Hồ phù hợp với ý nguyện của họ.
Tuy nhiên, tất cả hành động cũng như suy nghĩ của hai hồn đều là vì Lệnh Hồ cả, cho dù họ có làm gì thì cũng dựa vào tâm nguyện cùng sự nguyện ý từ sâu trong tiềm thức Lệnh Hồ, sau đó mới an bài làm tiếp.
Phun ra một ngụm trọc khí, Lệnh Hồ chậm rãi đứng dậy, toàn bộ thần niệm cũng được thu hồi về trong thức hải.
Nơi hắn đang đứng đã cách Thiên Châm phong của Hoa Nghiêm tông khoảng hơn vạn dặm, tuy không còn là phạm vi thế lực của Hoa Nghiêm tông, nhưng vẫn thuộc về Hoa Sơn sơn mạch.
Hoa Nghiêm tông nằm ở phía đông của Hoa Nam châu tại Cửu Châu đại lục. Hoa Nam châu là một dãy núi liên miên trải dài hơn nghìn vạn dặm, có danh xưng là "thập vạn đại sơn", chia ra thành mười sơn mạch lớn.
Ở trong Hoa Nam châu có tất cả sáu nước lớn cùng với vô số nước nhỏ, trên đại lục còn có một danh xưng là Sơn Quốc. Ý nói nước ở đây cũng được thành lập ở bên trong núi, núi nước trung lập.
Mười sơn mạch lớn của Hoa Nam châu chính là: Thọ Sơn sơn mạch, Hoàn Hình sơn mạch, Hoa Sơn sơn mạch, Hoành Lĩnh sơn mạch, Tần Lĩnh sơn mạch, Thanh Thành sơn mạch, Yêu Lâm sơn mạch, Côn Lôn Sơn mạch, Tây Thổ sơn mạch, Cực Lạc sơn mạch. Trong đó, Hoa Sơn sơn mạch là sơn mạch nhỏ nhất, vẻn vẹn chỉ có mười vạn dặm, Hoa Nghiêm tông chính là môn phái có thế lực lớn nhất ở đây. Còn sơn mạch lớn nhất chính Côn Lôn sơn mạch, trải dài hơn một trăm ba mươi vạn dặm, bên trong có vô số yêu thú tung hoàng, hung hiểm vô cùng.
Tuy Hoa Sơn sơn mạch là sơn mạch nhỏ nhất trong thập vạn đại sơn, nhưng Hoa Nghiêm tông lại là một trong mười tu tiên đại phái tại Hoa Nam châu ở Tu Tiên giới. Thậm chí, cho dù xét cả Cửu Châu đại lục thì cũng là một môn phái có danh khí không nhỏ.
Sau khi nhìn sơn mạch hoang vu này một cái, Lệnh Hồ lập tức đạp lên phi kiếm, tiếp tục bay về phía tây.
Tuy Lệnh Hồ chưa bao giờ rời khỏi Hoa Nghiêm tông, nhưng hắn cũng biết bên trong Hoa sơn sơn mạch có một quốc gia thế tục tên là Ô Tư quốc. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là quốc gia lớn gì tại Hoa Nam châu, chỉ là một quốc gia vô cùng nhỏ mà thôi, cư dân ở đấy cũng chỉ khoảng trăm vạn.
Ô Tư quốc nằm ở Ô Tư sơn, cách Thiên Châm phong khoảng năm vạn dặm.
Sau khi phi hành được một lúc thì Lệnh Hồ đã quyết định mục tiêu đầu tiên hắn đến chính là Ô Tư quốc.
Có thể nói Ô Tư quốc là toàn bộ những gì Lệnh Hồ hiểu nhất về thế tục, bởi vì thỉnh thoảng cũng có vài đệ tử tông môn của Hoa Nghiêm tông nới nước này để thu mua đồ, lâu ngày cũng có vài tin tức truyền đến trong tông, do đó Lệnh Hồ cũng biết được chút ít.
Ngự kiếm phi hành, tâm tình Lệnh Hồ vui vẻ thưởng thức cảnh sắc sông núi, quan sát thú vật chạy nhảy, cùng bay với chim muông.
Thỉnh thoảng Lệnh Hồ cũng phát hiện có người tu tiên đang tĩnh tu trong các ngọn núi, hiển nhiên đây là những tán tu không môn không phái. Tuy phát thần niệm ra phát hiện, nhưng Lệnh Hồ không hề có ý tới làm phiền, vẫn đi theo mục tiêu đã đề ra.
Trong khoảng thời gian này thì sự khống chế của Lệnh Hồ với thần niệm đã tăng tiến rất nhiều, không còn thô kệch như ban đầu nữa. Cho dù có đưa thần niệm tra quét về phía các tu sĩ thì hắn đã thu liễm tinh khí ở trong thần niệm trước, làm cho thần niệm hầu như hòa làm một với thiên địa, không hề để cho các tu sĩ khác phát hiện ra.
Dĩ nhiên, việc Lệnh Hồ phi hành trên không trung cũng bị không ít tu sĩ phát giác, nhưng sau khi đưa thần niệm quét qua Lệnh Hồ một chút thì cũng không hề làm gì khác.
Dù sao, Lệnh Hồ đang mặc y phục của đệ tử Hoa Nghiêm tông, mà các tu sĩ của Hoa Nghiêm tông rất thường tới Ô Tư quốc để thu mua đồ, thậm chí còn đi tham quan núi non nữa, cho nên khi phát hiện ra Lệnh Hồ thì họ cũng không ngạc nhiên là mấy. Ngoài điều này ra thì phải nói rằng Hoa Nghiêm tông là thế lực lớn nhất ở Hoa Sơn sơn mạch, các tu sĩ này có ăn tim gấu gan báo thì cũng không ngu xuẩn làm ra chuyện thương tổn đệ tử tông môn của Hoa Nghiêm tông ngay trên chính địa bàn của người ta.
Lệnh Hồ cũng không để ý đến việc những tu sĩ này có ý nghĩ như thế nào. Tuy tu vi bên ngoài của hắn chỉ là Kết Đan sơ kỳ, nhưng nếu không phải gặp tu sĩ Xuất Khiếu kỳ hoặc cao hơn thì hắn sẽ không quan tâm làm gì cả.
Trải qua mấy vạn dặm lộ trình, rốt cuộc Lệnh Hồ đã thuận lợi đến Ô Tư quốc.
Ô Tư quốc nằm ở trên Ô Tư sơn, là một quốc gia ở trong núi!
Vô số nhà cửa được đặt khắp nơi trên đỉnh núi, còn hoàng thành thì được đặt ở trên đỉnh núi Ô Tư sơn. Hơn một trăm vạn con dân Ô Tư quốc đều đang sống ở trên đây.
Cửu Châu đại lục là nơi tu tiên thịnh hành, cho dù ngươi có phải là người tu tiên hay là dân chúng bình thường thì cũng sẽ biết một hai môn đạo thuật. Dĩ nhiên, những thứ đạo thuật này chỉ là đạo pháp thông thường mà thôi, tối đa cũng chỉ làm cho tinh thần người bình thường phấn chấn hơn, suy nghĩ nhanh nhẹn hơn, thân thể tráng kiện hơn một chút. nguồn
Còn nếu muốn ngự kiếm phi hành, thoáng cái đã qua ngàn dặm như người tu tiên thì không phải đơn giản như thế, nếu ngươi không có linh căn tu tiên hoặc không bái nhập môn phái nào thì không thể nào làm được.
Lúc này có không ít người tu tiên đang ngự kiếm phi hành đi qua lại trong sơn thành ( thành phố núi), khi những người phàm thấy những người này thì mắt lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng. Người phàm cũng có nguyện vọng muốn tu tiên, nhưng không phải ai cũng có thể tu tiên, trừ việc có linh căn ra thì còn cần cơ duyên nữa.
Khi Lệnh Hồ ngự kiếm phi hành bay vào trong sơn thành, tự nhiên cũng bị vô số ánh mắt hâm mộ nhìn theo một hồi lâu.
Sơn thành của Ô Tư quốc vô cùng phồn hoa, tuy đã là ban đêm nhưng khắp nơi đều có ánh đèn chiếu sáng, phố xá buổi tối so với ban ngày thì còn phồn hoa hơn. Trên đường luôn có đông người đi qua đi lại, âm thanh vui chơi trong tửu quán, tiếng trả giá mua bán, âm thanh trẻ nít chơi đùa, tiếng phu phụ cãi nhau, du côn ẩu đả...vang lên không ngừng. Đây chính là thế giới phàm tục, là cuộc sống của người phàm trần!
Mà nguyên nhân làm cho cho sơn thành vào ban đêm xa hoa tráng lệ, đẹp đẽ đến như vậy là nhờ dùng một loại khoáng thạch riêng có của Ô Tư sơn, Vân Mộng thạch!
Vân Một thạch là một khoáng thạch trắng noãn như ngọc, tản ra ánh sáng lấp lánh. Nhưng nó cũng là linh thạch, bên trong cũng ẩn chứa linh khí, nên có thể phát ra ánh sáng làm sáng trong phạm vi mười trượng.
Tuy nhiên, muốn làm sáng rực lên thì ngươi phải có ít nhất một khối lớn Vân Mộng thạch, nếu chỉ có một khối nhỏ như đầu nắm tay thì cũng không có tác dụng gì. Mà Vân Mộng thạch cũng có tuổi thọ, cho dù là khối lớn hay khối nhỏ thì độ tuổi của chúng cũng như nhau cả, chỉ có thể thắp sáng hai mươi ngày mà thôi!
Nguyên nhân khiến Ô Tư quốc lập quốc trên Ô Tư sơn này chính là vì loại khoáng sản phong phú Vân Mộng thạch này!
Chậm rãi đi trên đường phố và bắt đầu cảm thụ cuộc sống của thế giới phàm tục, trong lòng Lệnh Hồ dâng lên một cảm giác khó diễn tả được.
Tuy hắn từ phi kiếm đáp xuống đất, nhưng với vóc người khôi ngô cùng với thanh cự kiếm kia lại làm ọi người ở đây thấy hắn giống một võ giả hơn là người tu tiên. Mặc dù, Lệnh Hồ cũng không để ý đến cách nhìn người khác, nhưng bụng hắn đang trống trơn a, cộng với việc ngửi được hương thơm thức ăn từ trong tửu quán ra thì làm hắn rầu rĩ không thôi. Không có linh thạch, cũng không có kim ngân thì làm sao có thể đi vào trong đó ăn một bữa no nê, thoải mái uống rượu đây?