Hà Ngôn điều khiển phi thuyền nhỏ quay trở lại phi thuyền chính của Bộ vũ trang, ngay khi hắn vừa dừng lại tắt động cơ, một nhóm binh lính trang bị vũ khí lập tức tiến lên vây lấy.
Bọn họ dùng một loại còng màu vàng đồng được chế riêng khóa lại tay chân của đoàn trưởng Ám Nha, ở cổ và eo đồng thời bị buộc chặt những vòng sốc điện công suất cao, thậm chí ngay khi lắp xong, người phụ trách còn ấn xuống công tắc giật điện để chạy thử một lúc, kiểm tra xem thiết bị có xuất hiện trục trặc gì không.
Eo Triệu Thanh vốn đã bị thương lại bị đánh úp một trận kịch liệt, anh phản xạ có điều kiện hơi khom xuống, lại không giống như tưởng tượng của Bộ vũ trang là quỳ rạp xuống đất.
Người phụ trách nhíu nhíu mày, lại ấn mở nút giật điện trên cổ, hơn nữa còn vặn cao lên, hắn vẫn như cũ không thể nghe thấy một tiếng rên đau đớn nào từ đoàn trưởng Ám Nha, không thể thưởng thức một màn lăn lộn kêu rên của tù binh.
Tên phụ trách không vui đi đến phía sau Triệu Thanh, đột nhiên đạp một cái thật mạnh vào đầu gối anh, lực đủ mạnh để khiến người quỳ xuống, kết quả đôi chân mảnh khảnh mạnh mẽ của Triệu Thanh không chút sứt mẻ, tên phụ trách bị phản lực lùi lại vài bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Vài tên thuộc hạ vội vàng chạy đến đỡ tên phụ trách kia, nhưng bị hắn đẩy ra, đứng dậy hừ lạnh nói: “Thật thú vị, đã là tù binh vẫn còn cứng đầu như vậy? Không hổ là lính đánh thuê Ám Nha trong lời đồn, chiếc vòng điện ngay cả những tội phạm nghiêm trọng nhất cũng không thể chịu nổi mà cũng có thể đeo như một vật trang trí.”
Triệu Thanh không để ý đến những người này, chính xác mà nói, tầm mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người Anh Vũ, mặc dù bị máu tươi từ vết xước trên trán chảy xuống, làm mờ đi đôi mắt hẹp và sắc bén vốn có của anh, anh cũng chưa bao giờ giống hôm nay, nhìn thấy rõ ràng con người của Anh Vũ như thế.
Mỗi một sợi tóc, mỗi một nơi, đều là Anh Vũ quen thuộc của anh, nhưng bây giờ lại trong vô cùng xa lạ, dường như là một người lạ hoàn toàn, một người đàn ông mang lớp da Anh Vũ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, nhất cử nhất động không gì không phù hợp, nhưng lại làm người không thể chấp nhận được.
Sau khi Tô Việt xuống khỏi phi thuyền, đem tù binh giao cho tên phụ trách, chuẩn bị cùng Hà Ngôn rời đi, lần này cậu cố ý yêu cầu đám người Hà Ngôn tham gia vào đội ngũ chi viện, chính là để có thể phối hợp đến thiên y vô phùng, vạn vô nhất thất*.
* Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy được vết chỉ khâu, ý chỉ không có chổ nào để chê. Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn; không được sơ hở tý nào.
Cuối cùng không uổng phí công sức, mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch.
Tuy Phương Trường Thanh ngoài ý muốn mất mạng trong chiến dịch lần này, cậu cần phải tìm ra một lý do hoàn hảo để chữa cháy, sau khi trở về đồng thời phải nộp báo cáo công việc với đầy đủ chứng cứ, tránh cho bị liên luỵ bởi cái chết của Phương Trường Thanh.
Trong báo cáo, đây chỉ là ngoài ý muốn, nào ai biết phó bộ trưởng Phương vì sao lại trượt chân ngã xuống, có lẽ là do ở bên trong phi thuyền Ám Nha bị dọa sợ đến chân mềm ra chăng? Lại có thể là bị một lính đánh thuê ghét cái ác nào đó âm thầm đẩy xuống đi?
Tô Việt sẽ chuẩn bị thật tốt, nhưng cũng không cần quá mức lo lắng, chỉ một người chết, không đáng để lo.
Cậu vừa xoay người định đi, lại bị Triệu Thanh trước sau vẫn luôn im lặng gọi lại.
“Anh Vũ.” Giọng nói của đoàn trưởng Ám Nha khàn khàn trầm thấp, như trộn lẫn giữa nước bọt và máu, kèm theo một tiếng ho khan rất khẽ.
Chắc là do phần cổ bị điện giật nên dẫn đến tình trạng này? Tô Việt dừng bước, cậu tưởng rằng khi gặp người thẩm vấn ở căn cứ, trước khi trải qua một vòng các loại hình phạt tàn khốc, Triệu Thanh sẽ không nói lời nào với những người này, đây là điểm mấu chốt của một người lính đánh thuê tính cách cứng cỏi.
Nhưng hiện tại Triệu Thanh lại trực tiếp mở miệng, trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên ném xuống thể diện mà lính đánh thuê huyền thoại lấy làm tự hào nhất?
Tô Việt đi đến trước mặt Triệu Thanh, vẻ mặt tự nhiên nhìn đoàn trưởng Ám Nha, nghi ngờ hỏi: “Anh có lẽ không phải lập tức muốn cho lời khai, là muốn mắng tôi một trận sao?”
Sau khi nói xong, cậu cúi đầu nhìn thời gian, sau đó có lòng tốt đề nghị: “Vì lợi ích hợp tác, cho anh năm phút trút giận, cũng coi như là hết tình hết nghĩa rồi.”
Triệu Thanh nhìn nam nhân trước mặt, như muốn xuyên qua cậu để nhìn lại thời gian trong quá khứ, những nghi ngờ, cãi cọ, bộc bạch, trấn an, tất cả đều hiện rõ trước mắt, khắc cốt ghi tâm.
Nhưng giờ này khắc này, những tồn tại vốn chân thật ấy đã hóa thành ảo ảnh trong mơ, chạm một cái liền vỡ oà, thế nhưng lại như giả, giả nhưng rất thật, giả đến tuyệt vọng.
Hết tình hết nghĩa? Trước đây năm phút còn chẳng đủ cho màn dạo đầu, thật đáng tiếc lại thốt ra từ miệng Anh Vũ.
Anh phun ra một ngụm máu, từng câu từng chữ khàn khàn hỏi: “Vì sao vậy?”
Tô Việt nhướng mày, cậu không rõ cậu này có ý gì, là hỏi vì sao muốn bắt sống anh? Hay là hỏi vì sao muốn nhắm vào Ám Nha?
Cậu trả lời: “Nếu anh có bất cứ nghi vấn nào về hành vi bắt người của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, muốn kêu oan, có thể đưa ra phản đối ở lần thẩm vấn kế tiếp, những người thẩm vấn sẽ cho anh câu trả lời trong phạm vi nhiệm vụ của mình.”
Triệu Thanh nhìn Anh Vũ làm bộ làm tịch, biểu tình vô cùng lạnh lùng.
Anh muốn xé hết tâm can mà gào thét, không cam lòng mà nghi ngờ, trong đáy mắt hung ác, che giấu đi nỗi buồn cùng đau đớn sâu thẳm, giãy giụa tới cuối cùng, Triệu Thanh chỉ phát ra một câu hỏi yếu ớt vô lực: “Vì sao, phản bội tôi?”
Tô Việt ngẩn ra, ra là muốn hỏi cậu cái này?
Cậu còn chưa mở miệng, người của Bộ vũ trang bên cạnh đã bật cười ha ha, bao gồm cả Hà Ngôn cũng dùng một loại anh mắt khó miêu tả nhìn về phía Triệu Thanh, trong nháy mắt kia không thể nói là đồng tình hay là bất lực, hắn nghe Tô Việt nhắc qua Ám Nha, cũng nghe nói qua đoàn trưởng Triệu Thanh, biết rằng bọn họ đã cùng trải qua thăng trầm.
Cái loại mùi vị bị người mình xem trọng phản bội, nhất định thật không dễ chịu.
Tên phụ trách kia ôm bụng cười nói: “Phó bộ trưởng Tô, kỹ năng diễn xuất của ngài thật giỏi, đã đến nước này rồi mà đoàn trưởng binh đoàn linh đánh thuê còn chẳng hay biết gì, bị lừa đến xoay vòng vòng, đến cuối cùng phải đáng thương cầu xin một cái sự thật.”
Tên phụ trách giơ ngón cái cho Tô Việt, dùng một loại giọng điệu vô cùng khoa trương mà khen ngợi: “Nhiệm vụ lần này ngài chắc chắn nhất chiến thành danh, có thể nói là nằm vùng mạnh nhất từ trước tới nay, cũng là một hình mẫu, chuẩn mực để sau này chúng ta cùng học hỏi.”
Đám người Bộ vũ trang nhốn nháo dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Triệu Thanh, bọn họ cười nhạo đầu óc mê muội của đoàn trưởng Ám Nha, nhìn người không rõ, bọn họ hứng thú bừng bừng vây lấy anh, chuẩn bị quay chụp khuôn mặt sắp sụp đổ của Triệu Thanh sau khi biết được sự thật.
Tô Việt trầm mặc vài giây, dưới ánh mắt khó tin cùng hoài nghi của Triệu Thanh, cậu chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói: “Bọn họ nói không sai, tôi vốn là người của Bộ vũ trang, tên thật của tôi là Tô Việt, là một thuộc hạ cấp thấp được Thiên Tinh đế quốc phái đi nằm vùng ở Ám Nha, hiện tại vừa được thăng chức trợ lý phó bộ trưởng.”
Triệu Thanh im lặng, tiêu hóa những câu từ kích thích thần kinh đó, anh giật giật khóe môi, như là muốn cười nhạo chính mình, nhưng lại khó bật cười thành tiếng, đáy mắt không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ cảm thấy một màn sương lạnh buốt xuyên thấy toàn thân, thật lâu không thể tan đi.
Tô Việt không thúc giục, cậu đứng một bên kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, Triệu Thanh rốt cuộc cười ra tiếng, anh thấp giọng cười nói: “Nằm vùng?”
“Cậu hóa ra là một tên nằm vùng ư?”
“Suy đoán trước đây của tôi không sai, vẫn luôn không sai.”
Triệu Thanh nhắm mắt, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, ngăn không được muốn nôn, anh mạnh mẽ nhịn xuống, giương mắt bình tĩnh nói: “Cậu thắng.”
Vẻ mặt Tô Việt không đổi, ấm áp nhắc nhở: “Anh còn hai phút, hết giờ sẽ không chờ.”
Triệu Thanh không quan tâm khoe khoang lời nói của mình, anh một chút hứng thú cũng không có mà rũ đôi mắt xuống, lời ít mà ý nhiều nói: “Lần này là ta đáng đời, ngươi cút đi.”
Tô Việt bán tín bán nghi: “Anh không mắng sao?”
Cậu không ngờ phản ứng của đoàn trưởng Ám Nha lại bình tĩnh như thế, không có cơn thịnh nộ muốn ăn thịt cậu, cũng không có chửi bới một cách mất kiểm soát, cậu nhịn không được xác nhận thêm một lần: “vậy tôi đi đây?”
Triệu Thanh lại lần nữa giương mắt nhìn về phía Anh Vũ, mang theo ý định giết người từ vực sâu, đôi mắt như tẩm thuốc độc khiến người cảm thấy kinh hãi, anh lạnh lùng nói: “Lăn xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của ta.”
Tô Việt thầm nghĩ đời trước cho dù tôi xuất hiện, anh cũng không nhìn tôi.
Chỉ là lúc này cậu không khỏi tò mò, cố ý tiến lên nhéo cằm Triệu Thanh, khiến cho Triệu Thanh nhìn thẳng vào cậu, Tô Việt hỏi: “Nếu tôi một hai phải xuất hiện trước mặt anh thì sao?”
Đứng đối mặt nhau cách một tấm kính, chứng kiến quá trình tra tấn lăng nhục và đẫm máu, toàn bộ quá trình đều yên lặng không lên tiếng, không có một tia kêu la thảm thiết, cũng không có nửa câu cầu xin, chỉ có tiếng roi quất vào người, tiếng xèo xèo của sắt nóng cháy trên da thịt.
Triệu Thanh cười nhạo, châm chọc nói: “Nếu phó bộ trưởng Tô thích bị vây quanh bởi sát ý, thì tôi luôn sẵn sàng hoan nghênh.”
Chẳng lẽ đời trước không nhìn cậu, chính là vì sợ nhìn rồi lửa giận trong lòng không thể nhịn được, mà dùng ánh mắt muốn giết chết cậu sao?
Tô Việt buông lỏng tay, nhìn chiếc cằm bị niết đỏ, ánh mắt không khỏi nán lại vài giây, có một sự thôi thúc không thể giải thích muốn xoa xoa, hôn hôn.
Sao cậu lại có tâm tư như vậy với một tù binh, là xuất phát từ sự thương hại không cần thiết sao? Hay là vì cái gọi là áy náy? Cũng có thể là do thân mật trên giường đã lâu, trong chốc lát không thể thay đổi?
Tô Việt gạt hết suy nghĩ râu ria trong đầu, hướng về tên phụ trách đang chuẩn bị tiếp tục thử hiệu quả giật điện nói: “Đừng xem thường thực lực của đoàn trưởng Ám Nha, nhốt anh ta vào phòng giam trông chừng nghiêm ngặt, sau khi trở lại căn cứ không cho bất kỳ kẻ nào đến gần, tránh cho anh ta tìm được cơ hội chạy thoát.”
Tên phụ trách kia nghe vậy thì sửng sốt, hắn không cam lòng, nhưng Tô Việt nói rất có lý, chuẩn bị trước tránh được tai họa, hắn đành phải cắn răng nhịn xuống, hơn nữa Tô Việt là phó bộ trưởng, nghe nói sắp chuyển sang chính thức nắm quyền lực trong tay, hiện tại cũng không thể đắc tội.
Triệu Thanh cũng không vì vậy mà cảm kích, anh bị áp giải vào một phòng giam kiên cố, Tô Việt và người của Bộ vũ trang cùng nhau đi đến cửa phòng giam, cậu móc từ túi ra một chiếc thẻ, thình lình rơi ra thêm một tấm thẻ khác, vừa lúc rơi xuống bên chân Triệu Thanh.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, nhận ra đó là tấm thẻ đen không giới hạn anh đã tặng Anh Vũ.
Triệu Thanh hỏi với giọng diệu đầy mỉa mai châm chọc: “Ta như này có tính là lợi dụng kẻ thù không?”
Tô Việt nhìn anh một chút, nói: “Không tính, tôi chưa bao giờ dùng qua thẻ này.”
Nói xong, vì muốn tự chứng minh trong sạch, tiện tay ném tấm thẻ đen vào trong thùng ra, ấn nút lập tức tiêu hủy.
Triệu Thanh trơ mắt nhìn tấm thẻ kia bị vứt bỏ như rác rươit, ném vào thùng rác, một ấn liền tiêu hủy, không để lại dấu vết, như là mọi việc đều chưa từng xảy ra.
Phó bộ trưởng Tô sạch sẽ, thanh bạch, kết thúc nhiệm vụ nằm vùng gian nan, khoác lên vinh quang trở về, một đường dẫm nát tim anh.
Triệu Thanh bật cười ra tiếng, sợi tóc dính máu xõa bên sườn mặt, có vẻ yếu ớt chán chường, nhưng lại mang vẻ đẹp khác thường, anh cười không thèm kiêng nể, cười đến vô cùng thoải mái.
Nhưng Tô Việt chỉ cảm thấy âm thanh này nghe như… như có người khóc trong tuyệt vọng, tiếng khóc phát ra từ nơi sâu thẳm trong tim, từ những năm tháng không thể quay trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT